Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 433: Chương 433




Lúc này Hoàng Vũ trầm giọng nói, “Yên Nhi đã nói, buổi lễ nhập môn do Liên Minh Tông Sư Cửu Thành chuẩn bị cho Sở Trần vào đêm mai, chính là Hồng Môn Yến, đến lúc đó, Sở Trần sẽ bị Liên Minh Tông Sư Cửa Thành gây khó dễ, chúng ta có thẻ tìm cơ hội mà lợi dụng, hoặc là lợi dụng cơ hội này để ám sát Sở Trần một lần nữa.”
Trước khi hành động tối nay thất bại, bọn họ vốn không quan tâm đến buổi lễ nhập môn do Liên Minh Tông Sư Cửu Thành tổ chức cho Sở Trần.

Dù sao, việc Sở Trần có đắc tội đến Liên Minh Tông Sư Cửu Thành hay không cũng không ảnh hưởng nhiều tới trận chiến kinh doanh giữa hai nhà Tống Hoàng.

Nhưng sự việc đã đến nước này, Hoàng Gia không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đối phó Sở Trần.

Sau khi Tống Thu và Sở Trần đưa Mạc Vô Ưu trở về, hai người trực tiếp trở về Tống Gia.

Tại lối vào Tống Gia, Kiều
Thương Sinh, Dược Cốc trưởng
Dù sao, việc Sở Trần có đắc tội đến Liên Minh Tông Sư Cửu Thành hay không cũng không ảnh hưởng nhiều tới trận chiến kinh doanh giữa hai nhà Tống Hoàng.

Nhưng sự việc đã đến nước này, Hoàng Gia không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể đối phó Sở Trần.


Sau khi Tống Thu và Sở Trần đưa Mạc Vô Ưu trở về, hai người trực tiếp trở về Tống Gia.

Tại lối vào Tống Gia, Kiều
Thương Sinh, Dược Cốc trưởng
lão, ngay lập tức rời đi sau khi thấy xe của Sở Trần đi vào.

Mấy người của Tống Gia đã đợi sẵn trong đại sảnh.

Nhìn thấy Sở Trần và Tống Thu trở về bình an vô sự, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

“Thế nào?”
Tống Thiên Dương sốt ruột hỏi.

“Cha, yên tâm đi, có anh rể xuất mã, đương nhiên không có vấn đề gì.”
Tống Thu vừa mở miệng liền kể ra chuyện của tối nay.


Vừa mới bắt đầu, sự xuất hiện của đám sát thủ đã khiến trái tim của Tống Thiên Dương và mấy người phải run lên.

Hết trận này đến trận khác xảy ra sau đó.

Khi được đề cập đến việc Tống Khánh Hạc bị rắn độc của Vu Tân giết chết, một số người đã im lặng một lúc.

“Tự gây nghiệt, không thể sống
được.”
Tô Nhạc thở dài, “Con đường này là do chính hắn lựa chọn, không trách người khác được.”
“Thời gian cũng không còn sớm, các con đều về nghỉ ngơi đi, đợi lát kinh động lão gia tử, lại khó nói lời giải thích.”
Tống Thiên Dương mở miệng.

Sở Trần và Tống Nhan trở lại phòng khách nhỏ của biệt thự.

Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, nhớ tới những lời vừa rồi Tống Thu đã nói, liền nói: “Không ngờ trong tình huống như vậy, anh
vẫn có thể dễ dàng xử lý, xem ra những gia tộc đó muốn dùng vũ lực đối phó với anh, rất khó khăn.”
“Đó là đương nhiên.”
Sở Trần tự đắc nói, đưa tay đặt lên bờ vai Tống Nhan, “Hiện tại tái chiến một trận cũng không thành vấn đề.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.