Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 456: Chương 456




“Bà xã tôi nói ông ta không biết xấu hổ.”
Sở Trần nhẹ giọng nói, “Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng tìm Vệ Thu Căn, cũng không đề cập tới việc gia nhập Liên Minh Tông Sư Cửu Thành.”
Đám người Tống Thu đều sửng sốt.

“Thì ra là vậy, mẹ nó, Liên Minh Tông Sư Cửu Thành này vô liêm sỉ như vậy sao?”
“Sở sư phụ căn bản không có ý định gia nhập Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, dựa vào cái gì cái gì lại tổ chức buổi lễ nhập môn,còn yêu cầu Sở sư phụ phải tham gia?”
“Liên Minh Tông Sư Cửu Thành là tự bê tảng đá đập vào chân mình, sau đó liên
mang Sở Trần ra trút giận?”
Hạ Bắc lúc này mở miệng,”Nếu như ta nhớ không lầm, Vệ Thu Căn có quan hệ mật thiết với nhà họ Diệp, trong khi Diệp Gia và Hoàng Gia lại là quan hệ thân gia, màHoàng Gia và Trần Ca của ta thì như nước với lửa, chậc chậc, làn sóng quan hệ này cũng khá là phức tạpnha.”
Hạ Bắc như bổ một đao, đôi mắt không ít người rơi xuống trên người của Vệ Thu Căn.

Ngay cả Tiêu Thiên Hà cũng hơi nhíu mày.


Với mối liên hệ như vậy, bị người ta hoài nghi cũng không có gì lạ.

Vẻ mặt Vệ Thu Căn bình tĩnh, hắn đột nhiên cười ra tiếng, mang theo vẻ khinh thường, “Ý của ngươi là, ta cố ý làm như vậy, chính là để dùng sức mạnh của Liên Minh Tông Sư Cửu Thành để trấn áp Sở Trần, hahaha! Thật nực cười.”
Vệ Thu Căn vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng liếc nhìn Sở Trần, “Nếu ta muốn đối phó
Sở Trần, mượn sức mạnh của Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, cần gì vẽ vời thêm chuyện như vậy? Tuy rằng ta là người nói nhẹ, nhưng cũng có chút danh vọng trong Liên Minh, muốn dẫn người đối phó Sở Trần thì có gì khó? Ta cũng biết Sở Trần có thù oán với nhà họ Diệp, nhưng ta vẫn hoan nghênh Sở Trần gia nhập Liên Minh Tông Sư Cửu Thành,đó là bởi vì ta quý trọng nhân tài, không ngờ lại bị đánh trả, thật đáng khinh.”
Vệ Thu Căn phất tay áo, hừ lạnh,”Sở Trần, ngươi ngay trong buổi lễ nhập môn đã trêu đùa ta, sau đó ở đây hủy đi thanh danh của ta, chỉ sợ, các ngươi phát hiện ra ta có quan hệ với nhà họ Diệp, cho nên đã ôm mối hận với ta đi.”
Lời nói của Vệ Thu Căn khiến không ít người cỏ mặt gật đầu.

“Đúng vậy, đường đường là Vệ Tông Sư, nếu muốn đối phó Sở Trần, còn cần đi vòng vo một vòng sao?”
“Sở Trần là một tên khốn mưu mô!”
“Ánh mắt của mọi người đều sáng hết, Sở Trần vào quyền giới, cái gì tông sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử? theo ta, hắn phải là tông sư đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ nhất trong lịch sử!”
Giọng nói cuối cùng vang lên rất lớn.


Sở Trần theo âm thanh nhìn sang.

“Hóa ra là Vinh Đông thiếu gia.”
Khóe miệng Sở Trầngiương nhẹ.

Vậy mà còn có một số người quen cũ, dường như đã nhận được tin tức, đều đang chờ xem những trò hay của anh ta.

Tống Nhan thân thể tức giận run lên, “Làm sao lại có kẻ hèn hạ đáng khinh như vậy.”
Tiêu Lãng nhướng mày, “Ta lựa chọn tin tưởng Sở Trần.”
Trong lòng Tiêu Lãng, nam nhânyêu dương cầm không thể là kẻ không có phẩm hạnh.

Có thể tấu một khúc ‘Hôn lễ trong mơ’ tươi
đẹp như vậy, sao có thểlà loại người hèn hạ vô sỉ như Vệ Thu Căn đã nói?
“Nơi này không cần ngươi đưa ra lựa chọn.”
Tiêu Thiên Hà trong lòng đã có quyết định, sau khi mắng Tiêu Lãng, ông ta tức giận nhìn chằm chằm Sờ Trần, “Tự mình quỳ xuống đi.”
“Các ngươi là đang ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ thế hiếp người.”
Tiêu Lãng sải bước đi tới, cô đứng trước mặt Sở Trần mà không hề tỏ ra yếu đuối, “Sở Trần đến buổi biểu diễn của tôi tối nay, anh ếy chính là fan của tôi, tôi tuyệt đối không thể để anh ta vừa bước ra khỏi nhà hát đã bị khi dễ được.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.