Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 474: Chương 474




‘Tên Sờ Trần này, đơn giản là quá mức bảnh chướng rồi.”
“Cũng không biết hắn có kỳ ngộ gì, tuổi còn trẻ lại có thực lực như vậy, nhưng không may cho hắn, hôm nay vừa vặn có minh chủ Hoàng Phủ ở đây.”
Tám vị tông sư nhao nhao đứng lên, nhìn chằm chằm vào Sở Trần, hắn đã đến gần lối vào cửa chính của tòa nhà.

Bên cạnh Sở Trần chỉ có Tống Nhan.

Hắn ta thậm chí đơn phương độc mã xông vào Tòa nhà Cửu Thành.

Vẻ mặt của Tiêu Thiên Hà âm trầm một hồi, ông ta xoay người đi về phía cửa lớn, “Người tới là khách, ta ngược lại muốn xem,hắn ta có thể nhấc lên sóng gió gì.”
Vệ Thu Căn cảm thấy trong lòng có chút bất an,dù sao chuyện xảy ra đêm qua là do hắn dùng chuyện công báo thù riêng,mượn uy danh của Liên Minh Tông Sư Cửu
Thành để chèn ép Sở Trần, mặc dù bây giờ bát đại tông sư cùng một trận tuyến, nhưng Vệ Thu Căn rõ ràng, mấy vị tông sư này, hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít trách tội với hắn.

Vệ Thu Căn không muốn chuyện bị làm lớn.

Theo bước chân của Tiêu Thiên Hà, vội vàng đi ra ngoài.


Trước lối vào chính của Tòa nhà Cửu Thảnh.

Sở Trần ngẩng đầu, cảm thán một tiếng, “Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, quả nhiên nhiều tiền, cả một tòa nhà đều thuộc về Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, đúng là khí phái, chĩ có điều …”“Chỉ có điều, không biết bên trong có ai có thể đánh không.”
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần.

Sở Trần mỉm cười, “Em thật hiểu anh, bà xã à.”
Tống Nhan,Tên ngốc Sở Trần này vừa
rời giường ngủ liền lôi kéo cô đến Dương Thành, đi thẳng tới tòa nhà Cửu Thành.

Anh ta còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

“Tôi đọc khảo sát trên diễn đàn, có hơn 90% mọi người nghĩ rằng anh sẽ không đến.”
“Phật tranh một nén hương, người tranh một cái khẩu khí.”
Sở Trần đi về phía trước, “Bát đại tông sư ngang nhiên phá vỡ bội ước một cách vô cùng xấu hổ, nếu ta không làm ra chút chuyện, ta sẽ luôn cảm thấy có lỗi với bà xã của mình.”
Tống Nhan:???
Liên quan gì tới ta chứ!

Hồi lâu.

Tống Nhan nói: “Tóm lại, anh liệu mà xử lý mọi chuyện, trong chuyện này anh chiếm lý, tôi cũng không tin toàn bộLiên Minh Tông Sư Cửu Thànhđều là người không nói đạo lý, nếu như đánh thắng được, liền dùng nắm đấm nói chuyện, nếu như đánh không lại, liền cùng bọn họ giảng đạo lý.”
Sở Trần kinh ngạc liếc nhìn Tống Nhan.

Tống Nhan mặt đỏ bừng, “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Sở Trần cười to một tiếng, sải bước đi lên, ngay khi vừa đi lên cầu thang,liền bị bảo vệ chặn lại.

“Các vị có hẹn trước không?”
Bảo vệ hỏi.

Sở Trầnlấy tờ giấy trong tay vừa mở ra, cười nói: ‘Tôi có hẹn với tám vị tông sư, hôm nay tới đây nói chuyện.”
Nhân viên bảo vệ nhìn nội dung trên tờ
giấy, con ngươi không khỏi chấn động.

Anh ta vô ý thức lui về phía sau hai bước, vẻ mặt không tin nhìn Sở Trần, “Anh chính là Sở Trần?”
Nhân viên bảo vệ hô to một tiếng, bất giác xung quanh không ít người nhìn lại.

Cả đám đều ngốc mất mấy giây, sau đó giật mình lấy lại tinh thần.

“Mẹ kiếp! Thực sự là Sở Trần!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.