Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 484: Chương 484




Nhưng những gì bọn họ nghĩ trong đầu hoàn toàn trái ngược với những gi xảy ra trước mắt.

Bên tai vang lên từng tiếng ràng rắc, nghe đến chói tai.

“Chuyện này…” Tiêu Thiên Hà đột nhiên sửng sốt, không tin nhìn tràng cảnh trước mặt, “Sở Trần làm sao có khả năng đánh Thất Hưởng Quyền?”
Sau lời nói của Tiêu Thiên Hà, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Ánh mắt chăm chủ nhìn.

Sau đó kĩnh hãi kết luận,âm thanh lớn vừa nổ trong không khí không chĩ là của Hoàng Phủ minh chủ.

“Đồng dạng là Tam Hưởng, có điều, cần thận xem xét.quyền pháp của Sờ Trần vẫn khác với Hoàng Phủ minh chủ.”
“Hoàng Phủ minh chủ từng nói rằng Thất Hường Quyền trước Ngũ Hưởngcó thể nói là bậc tông sư đỉnh phong, đột phá Lục Hưởng, cái này đại biểu đã vượt quá siêu việt cảnh giới tông sư.”
“Quyền pháp thần bí của Sở Trần,phải chăng giống với Thất Hưởng Quyền?”
‘Theo ta thấy, Sả Trần nhiều lắm cũng chỉ thi triển tởi Ngũ Hường là cùng, còn Hoàng Phủ minh chủ sớm đã đem Thất Hưởng Quyền phát huy đến mức xuất quỷ nhập thần.”
Bên tai anh vang lên những tiếng bàn luận.

Vẻ mặt của Hoàng Ngủ Hòa Ngọc cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Bộ quyền này của Sở Trầntrước khi giao thủ với ông ta, Sở Trần chưa từng sử dụng.

Có vẻ khi thấy mình thi triển ra Thất Hưởng Quyền, cậu ta mới đánh ra bộ quyền cứng đối cứng?
Hoàng Ngủ Hòa Ngọc đột nhiên có một ý nghĩ như vậy trong đầu.

Ngay lập tứcông cảm thấy khó tin hơn.


Điều này có nghĩa là Sở Trầnvô cùng tự tin vảo thực lực bản thản.

Đôi mắt của Hoàng Ngủ Hòa Ngọc lóe lên đấu chí, chiến ý táng lên nhiều lần.

Thất Hưởng Quyền từ trước tới nay đều là sự tự hào của ông ta.

Ngay cả trong Liên Minh Tông Sư Cửu Thành, không có người nào dám đối đầu chính diện với Thất Hưởng Quyền khi phát ra toàn bộ uy lực của Hoàng Ngủ Hòa Ngọc.



========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Tình Đầu Ngọt Ngào
2.

Mưu Đồ Dụ Dỗ (Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em)
3.

Hồ Ly Nhỏ Trong Tay Đô Đốc Ác Ma
4.

Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
Hoàng Ngủ Hòa Ngọcthản ảnh như báo, khi lướt qua, kèm theo đó là ảm vang phong lôi.


Cánh tay dường như có lực lưựng sấm sét phun trào, quyền thế kinh người.

Thất Hường Quyền, Tứ Hưởng.

Ngay cả Tống Nhan, người chưa bao giờ luyện tập công phu, cũng cảm nhận được uy lực từ cú ra quyền của Hoàng Ngủ Hòa Ngọc, không rét mà run, trong lúc vô tinh mồ hôi lạnh đã ướt lưng Tống Nhan, ánh mắt lo ỉắng nhìn Sở Trần.

Sở Trần bước đi như sao bàng, một lần nữa lấy quyền nghênh kích.

Lúc này, nhiều người đều trợn tròn mắt.

Điên! “Sở Trần cũng quá điên cuồng,dựa vào kinh nghiệm đã đánh bại một số tông sư, hắn ta phải rõ ràng,cách tốt nhắt để đối phó với Thất Hưởng quyền lả tránh né mũi nhọn.

Lựa chọn cứng đối cứng, không phải tự chuốc lấy cực khổ sao?”
“Quả nhiên ranh giới giữa thiên tài và kẻ điên rát mong manh.”
Bùm! Bang! Bang! Bang! Tứ Hưởng! Mọi người đều choáng váng,cực kỳ chấn động.

Tất cả mọi người im lặng.

Một quyền nảy của Sở Trầnvậy mà cũng
bộc phát kình lực Tứ Hưởng, cứng đối cứng vớiHoàng Ngủ Hòa Ngọc, hắn vẫn không hề bị rơi vào thế hạ phong.

“Thống khoái!”
Đôi mắt của Hoàng Ngủ Hòa Ngọc bừng lên ánh sáng hừng hực.

Ngay cả trong liên minh, cũng không có người lựa chọn cứng đối cứng với ông ta như thế này.

Loại cảm giác cường ngạnh này khiến Hoàng Ngủ Hòa Ngọc cảm thấy vô củng thống khoái.

Sau mấy nhiêu, hai thân ảnh tách nhau ra.

“Lại đến!”
Giọng nói của Hoàng Ngủ Hòa Ngọc như sấm, “Đòn đánh tiếp theo sẽ là cực hạn mà cậu có thể chịu được.”
Xung quanh võ đài, tất cả mọi người đều nín thở..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.