Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 513: Chương 513




Tuy nhiên, khi Ninh Viên Thủy nghe xong cảu này, hắn dường như có cảm giác kỳ dị hơn, càng nói càng càng lệch… “Câm miệng.”
Sau khi mắng xong Ninh Nguyên Thủy liền bước ra khỏi Bán Sơn Đình.

Lủc này.

Vi Quang Đào cũng từ dưới dát bò dậy.

bộ dáng rối rẳm, ảnh màt không giàu được vẻ tửc giận, nhìn chàm chảm Mạc Vò Ưu.

Hàn có mơ cũng không nghĩ tởi minh sẽ ngà xuống đất bởiMạc Vô Ưu.

Năm đạo kinh lôi đảnh hốn đẻn choáng vảng.

Vi Quang Đàochịu vết thương ở da thịt, cảm giác đau nhửc kịch liệtvè sau không có mãnh liệt như lủc đầu, thời gian dần qua hai con ngươi hung quang càng thêm cường thịnh.

“Mạc Vô Ưu, ngươi dám nói Linh phù vừa rồi là xuất trong tay ngươi không?”
Vi Quang Đào nghiên răng nghiến lợi.


Mạc Vỏ Ưu cười một tiếng, “Ta có cần chứng minh cho ngươi không?”
“Đừng nói nhảm nữa.”
Sở Trần cũng lập tức nói, “Chúng ta đã thắng trận thứ hai, trận cuối cùng, các ngươi muốn xông lên, thi lên đi.”
vẻ mật của Ninh Nguyên Thúy ảm đam, trong mát lóe lên tia hân quang
Trẽn Tây Tiều Sơn hôm nay, ngưởi duy nhẳl bẽn cạnh hẳn có thề vượt qua Giàn LO’ Thế chính lá Vi Quang Đảo.

Vi Quang Đào gặp tai nạn như vậy, trực tiếp phá vỡ toàn bộ kế hoạch của hắn ta.

Bên cạnh hắn không còn người có thể phái ra.

“Quy tắc của trò chơi đã bị phá vỡ, vặy tự nhiên không cần tiếp tục nữa.”
Ninh Nguyên Thủy nhìn chằm chằm Mạc Vô Ưu, “Vô Ưu, chúng ta đổ ước một trận khác, cô thấy sao?”
Nghe vậy, Mạc Vô Ưu nhướng mày vặn vẹo, “Một trận khác là cái gi?”
Ninh Nguyên Thủy khóe miệng nhếch lên một nụ cười đùa giỡn, “Liền cược…các ngươi có thể bình yên vô sựxuốngTây Tiều Sơn.”
Khuôn mặt Mạc Vô ưu biến sắc.

Các đệ tử Tinh La Môn xung quanh dường

như cũng đã hiểu ý cùa Ninh Nguyên Thủy, nhln chầm chảm Mac Vô Ưu vởi một vẻ dữ tợn trong mảt
Ninh Nguyên Thủy không đợi Mac Võ Ưu trả lởi, hển ta cười nhẹ, sau đỏ nôi: “Nêu như cô cảm thấy có thể, bây glờ cô liền cứ thể quay người xuống núi.

Nếu nghĩ minh khỏng thẻ, thì … hây giao Tinh Vân Lệnh, ta báo dâm cô cố thế bình an vô sự.M
Ánh mắt Sở Trần nhẹ híp lại.

Đây là hoàn toàn không quan tâm đẻn mật mũi, bắt đầu cưóp đoạt.

Mac Vỗ Ưu cũng khó chịu vởi lờì nói của Ninh Nguyên Thủy, vừa định nói thì giọng nói của Sở Trần từ bên tai cô lại vang lên, “Đả dạng nảy, Tiểu Vô Ưu, chúng ta đi thôi.”
Sở Trần nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Nguyên Thủy, “Ta cũng cùng ông đánh cuộc, nếu như ông khống ngăn cản chúng ta xuống núi, ta sẽ giữ chò ngươi binh an vô sự.

Nếu như ngươi tới ngăn cản chúng ta, vậy … Ta cam đoan ngươi hôm nay không có cách nào tự đi xuống Tây Tiều Sơn được.”
“Ngươi đánh rẳm.”
Sử Phúc Quý cuối cùng không nhịn được, hướng phía Sờ Trần xông lại, trong tay của hắn không biết lúc nào nhiều hơn một thanh chủy thủ, vô cùng sắc bén, đây cũng là Sử Phúc Quý ỳ vào đề đánh lén Sở Trần.

Bang! Thân hlnh Sú* Phủ Quý bay ra ngoài, hung lợn như chỏ đởp cứt, chùy thủ trong I tay rơi xuống đất, cả người đồng thời phát ra tiêng kôu gào thảm thiết.

“Lạt kè.**
Tống Thu đì tởi bèn cạnh Sở Trân, liếc nhìn Sử Phú Quý đang nằm trên mặt đất, sau đó cỏ chút hưng phấn nối: MAnh rể, bọn chúnglà đjnh xé mặt,lựa chọn quần ảu sao?”
Tồng Thungược lại là muốn nhân cơ hội này dể kiểm nghiệm thực lực cùa minh.

Ninh Nguyên Thủy nhìn thẳng vào Sờ Trần..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.