Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 566: 566: Chương 565




Lúc này, Sờ Trần ngồi xuống phía đối diện.

“Sở Trần, cô ấy là bạn tốt của tôi, Dương Tiểu cấn.”
Tiêu Lãng vẻ mặt thành khẩn nói, “Cô ấy binh thường sẽ ở nhà một mình, nếu có chuyện gì cần làm phiền anh, tôi mong anh có thể giúp cô ấy.”
Dấu chấm hỏi trong đầuSỞ Trần hiện lên như bong bóng bốc lên … Có điều, Sở Trầnrất nhanh phát hiện ra một vấn đề khác, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Dương Tiều cẩn một lúc, sau đó
quay lại nhìn Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng nhẹ gật đầu.

Trong lòng Sở Trần không khỏi run nhẹ.

Mắt của Dương Tiểu cẩn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

“Sờ tiên sinh chê cười, Tiêu tỷ vẫn luôn như vậy, lo lắng tôi sống không tốt, có điều, tôi đã quen thuộc rồi.”

Dương Tiểu cẩn cười nói, “Mặc dù tôi không nhìn thấy gì, nhưng tất cả mọi vật trong tòa nhà này ở đâu, tôi đều nhớ trong lòng.”
Lần đầu tiên gặp nhau, Sở Trầncũng không muốn hỏi thêm câu nào,hắn ngồi trước mặt hai cô gái,nhàn hàn huyên một hồi, ba ngưỏ’i trao đổi số điện thoại
với nhau, Tiêu Lãng chủ động đem vệ sinh quét dọn hết đại sảnh tầng một, sau đó cùng Dương Tiểu cần lên tầng hai, Sở Trần không tiện đi theo, dứt khoát ờ lại tầng một thưởng thức tranh chữtrên vách tường, tầng hai rất nhanh truyền đến thanh âmdương cầm.

Không lâu sau, hai cô gái đi xuống.

“Sở Trần, chúng ta đi thôi.”
Tiêu Lãng lên tiếng trước.

.

||||| Truyện đề cử: Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh! |||||
Sau khi lên xe, Sở Trần liếc nhìn căn nhà qua gương chiếu hậu.


Trong lòng luôn có một cảm giác quỷ dị.

Tính toán ra, căn nhà này cách Tống Gia chưa đầy hai cây số.

“Có phải cảm thấy rất kỳ lạ không?”
Tiêu Lãng khẽ nói, “Anh vậy mà vẫn duy trì sự bình thản, không có mở miệng hỏi tôi.”
“Tiểu Cẩn và tôi cũng vì dương cầm mà kết duyên.”
Tiêu Lãngcảm thán một tiếng, trầm giọng nói, “Tiểu cẩntừ nhỏ sống trong bóng tối,cho tới bây giờ cô ấy chưa bao giờ cảm nhận được ánh sáng như thế nào.

Điều vạn hạnh trong bất hạnh chính là cô ấy sống trong nhà phú hào, ngoại trừ hai mắt không nhìn thấy, ngay từ khi còn nhỏ cô ấy đã được giáo dục rất tốt, trừ dương cầm, Tiểu cẩn đối với văn hóa Cổ Hán ngữ vô cùng si mê.”
“Tại sao chỉ có minh cô ấy ỏ’ đó?”
Sở Trần nhịn không được hỏi.

Tiêu Lãng nắm chặt tay lái, “Những gì tôi nói vừa rồi chính là do cô ầy kể qua, thời điểm tôi gặp Tiểu Cẩn, trong gia đình chỉ còn cô ấy và người chú của mình.

Lúc đó tôi được mời tham dự một sự kiện, trong một bữa tiệc tối ở Dương Thành, sau khi
chơi đàn xong, tôi nhìn thắy một người phụ nữ mặc đồ Hán phục đi tới trước mặt mình …” “Từng là một nhà phú hào, vậy mà mọi thứ biến đổi chóng vánh trong một đêm, chỉ để lại một mình cô ấy cùng một ngôi nhà.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.