Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 567: 567: Chương 566




Tiêu Lãng nói, Tôi quen Tiểu Cẩn gần hai năm rồi, từ trước tới nay cũng chưa từng thấy chú cùa cô ấy đến thăm cô ấy, cứ hai ngày sẽ có người đem đồ ăn đến trong nhà Tiểu cẩn.”
“Cô ấy đã như thế, vậy mà vẫn có thẻ tự làm cơm ăn?”
Trong lòngSỞ Trần không khỏi chấn động.

“Thật khó tin đúng không.”
Tiêu Lãng nhẹ nhàng nói, “Cô ấy sống một mình trong một ngôi
nhà to lớn như vậy, chỉ có một mình cô ấy sống, nếu cô ấy không làm được những điều này…” Tiêu Lãng không nói tiếp.

Sở Trần cũng im lặng một hồi.

Có ai ngờ rằng trong ngôi nhà có vẻ ngoài tráng lệkia, vậy mà lại có một cô gái với số phận bi thảm như vậy.

“Thật ra, điện thoại di động của cô ấy cũng là do tôi vụng trộm đưa cho.”

Tiêu Lãng nói, “Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ẩy không có điện thoại di động, bởi vì… ngoại trừ chú của cô ấy, cô ấy không quen biết bất cứ ai, cô ấy không có bạn bè.”
Sở Trần trầm tư một lát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu
Lãng, “Cô là người bạn duy nhất của cô ấy, có bao giờ cô nghĩ đến việc đưa cô ấy ra khỏi căn nhà đó, đưa cô ấy đi chữa trị, hoặc là,đẻ cô ấy có cuộc sống tốt hơn, chẳng hạn như có người có thể chăm sóc cô ấy bất cứ lúc nào.”
“Tôi từng muốn đưa cô ấy ra ngoài đi dạo …” Tiêu Lãng do dự một lúc rồi nói: “Nhưng chưa kịp đi ra ngoài đã bị người chặn lại.”
Đồng tử của Sở Trần co rút lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Có phải cô đang nghĩ, có lẽ, tôi có thể đưa cô ấy ra ngoài?”
Tiêu Lãngđạp chân phanh gấp, xe dừng lại bên đường.

Cô quay đầu nhìn Sở Trần.

Tiêu Lãng nói, “Tôi thừa nhận,
ngay khi tôi tinh cờ gặp anh, nhất thời trong đầu tôi đã có một ý tưởng như vậy, nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào.

Tôi một mực hoài nghi về thân phận của người chú Tiểu cẩn mà tôi chưa từng gặp mặt kia,tôi hoài nghiTiểu cẩn đang bị giam lỏng.”
Sở Trần có thể nghĩ đếnTiêu Lãng muốn dùng sức của hắn đem Dương Tiểu cẩn ra khỏi căn nhà đó.


Tất nhiên, đó chỉ là ý tưởng nảy ra ngay sau khi Tiêu Lãng gặp hắn.

Dù sao, Tiêu Lãng không thể biết trước hắn ở ven đường được.

Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều điểm nghi vấn trên người cô gái ‘ Dương Tiểu cẩn này, điều đó vẫn quanh quẩn trong tâm trí Sở
Trần.

“Làm sao anh khẳng đinh?”
Tiêu Lãng vội vàng hỏi.

Sờ Trầnđưa tay lên liếc mắt nhìn thời gian, “Thời gian không còn sớm, tôi mời cô đi ăn cơm.”
Tiêu Lãng tìm được một nhà hàng gần đó, Tiêu Lãngmang theo mũ lưỡi trai nên không thu hút sự chú ý của người khác, hai người đi tới một gian phỏng, sau khi gọi một vài món ăn, Sở Trần ra hiệu cho người phục vụ đóng cửa sau khi anh ta đi ra ngoài.

“Sở Trần …” Ngay khi Tiêu Lãng đang định mở miệng, Sờ Trần đã ngắt lời cô, nhỏ giọng nói: “Cô cho rằng Dương Tiểu cần sẽ gặp nguy hiểm không?”
Tiêu Lãng sững sờ suy nghĩ một hồi, “Tiểu Cẩn nói, trước nay cô ấy luôn sống cuộc sống như vậy, nguy hiểm ngược lại không có, thế nhưng, tôi luôn muốn cô ấy có một cuộc sống tốt hơn.”
“Một người mù, sẽ có thể nhìn ra thế giới bên ngoài được sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.