Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 569: 569: Chương 568




Sờ Trần hỏi cái gì, cô đều không biết.

Theo suy nghĩ của Tiêu Lãng, cô chỉ muốn đưa Dương Tiểu cẩn ra
thế giới mới, nhưng cô không nghĩ,Dương Tiểu cẩnbị quấn quanh gông xiềng, ngăn cản không cho cô đi ra ngoài.

Nhất là sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, lúc này Tiêu Lãng càng thêm ý thức được rằng, Tiểu cẩn muốn đi ra ngoài không dễ dàng như cô tưởng tượng.

“Tiểu Cẩn bây giờ có lẽ không gặp nguy hiểm, nhưng tôi có cảm giác cô ấy mỗi ngày đều đặt mình vào nguy hiểm.”
Tiêu Lãng cảm thấy trong lòng có chút bất án, ngẩng đầu lên nhìn Sở Trần, cô cũng có cảm giác,Sở Trầnsẽ không trơ mắt nhìnloại việc như thế này xảy ra ngay dưới mũi anh ta mà lại thờ ơ được.

Tiêu Lãng khóng tiếp tục cầu cứu
Sờ Trần nữa, dù sao Sờ Trần cũng vừa mới nói, phía sau Dương Tiểu cẩn có thế liên lụy rất nhiều chuyện, không người nào tùy tiện đi gây phiền toái.

“Cô cứ yên tâm đi Hạ Thành đi.”

Sờ Trần lúc này mới vui vẻ nói, “Nhà cô ấy cách tôi không xa, nếu thật sự gặp nguy hiểm, nếu cô ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ tới đó.”
Tiêu Lãng gật đầu.

Đối với cô mà nói, Sở Trầncó thể chủ động đồng ý chuyện này, đã là rất khó có được.

“Cám ơn anh, Sở Trần.”
Ăn xong, Tiêu Lãng lái xe đưa Sờ Trần trờ về.

Dọc theo đường đi, Sở Trần cũng đang trầm tư, có một chuyện mà Sở Trần khỏng có nói thẳng với Tiêu Lãng.

Sờ dĩ hắn không chút suy nghĩ phán địnhDương Tiểu cẩn bị giam lỏng, đó là bời vì, ngay lúc bước chân vào nhà, Sở Trần đã cảm nhận được sự tồn tạl của Kỳ Môn thuật, chỉ là,cỗ chấn động vô cùng yếu ớt, trong lúc nhất thười, Sờ Trần không có cách nào phát giác ra chi tiết cụ thể, điều này cũng cho thấy, ngưò’i bố trí cái Kỳ Môn thuật này,thực lực phi phàm.

Sở Trần đồng ý giúp đỡ Dương Tiểu Cẩn,nguyên nhân lớn hơn là vì mối quan hệ giữa Dương Tiểu Cẩn và Kỳ Môn.

“Mà này, Dương Tiểu cẩn trông như thế nào?”

Sở Trần đột nhiên hỏi, “Cô ấy vì cái gì lại che mặt khi ở nhà?”
Khi Tiêu Lãng yêu cầu hắn lên xe, thế nhưng đã dùng ‘Mỹ nhân kế’.

Tiêu Lãng suy tư một hồi, “Nói thật, tôi cũng chưa từng thấy qua Tiểu Cẩn sau khi cởi khăn che mặt.”
“Cái gì?”
Sở Trần sửng sốt, “Tại sao?”
“Lần đầu tiên gặp nhau, cô ấy chính là như vậy.”
Tiêu Lãng nói, “về sau dần dần quen thuộc, tôi đã hỏi qua cô ấy, lúc đó Tiểu Cẩn đã trả lời,là do chú của cô ấy đã yêu cầu cô ấy che mặt mọi lúc mọi nơi, bởi vì..

” Tiêu Lãng dừng lại, “Quá đẹp,
sợ người nhớ thương.”
“ Cái này tinh là lý do gì.”
Sở Trần càng ngày càng cảm thấy cái gọi là người chú phía sau Dương Tiểu cần, quá mức kỳ quái.

“Tôi cũng đã thử cố gắng yêu cầu Tiểu Cẩn cởi khăn che mặt, nhưng Tiểu cẩnvô cùng nghe lời chú của cô ấy, cô ấy nói, chú của cô ấy chỉ yêu cầu cô ấy hai chuyện, một là không được ra ngoài, còn cái còn lại, chính là không được bỏ khăn che mặt.”
Tiêu Lãng cảm thán một tiếng.

“Lần đầu tiên cô gặp cô ấy là ờ Dương Thành, nhưng cô ấy lại sống ờ Thiền Thành.”
Sở Trần càng nghĩ càng thấy quỷ dị..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.