Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 585: Chương 585




Chỉ sợ cà đêm đều không ngủ.

“Chờ chút nữa ăn sáng, sau đỏ ngủ một giấc đi.”
Sờ Trần mỉm cười đi xuống, “Nếu để fan cùa cô nhln thấy cô như thế này, tôi không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ đau lòng đâu.”
Tiêu Lãng đứng lên lắc đầu, “Tôr không sao … Cũng không biết ;
Tiểu cẩngiờ thế nào.

“Bọn chúng xác thực duy trì bình thản.”
Sờ Trần nói, “Chúng ta chỉ có thể làm hết mình, nghe thiên mệnh đi.”
“Khi nào thì ánh đi?”
Tiêu Lãng hỏi.

“Chờ người tởi đón.”
Sở Trần nói, nhìn vẻ mặt có phần hoàng hốt cùa Tiêu Lãng, sỏ’
Trần nói tiếp: “Yên tâm đi, tối hôm qua đã không có động tĩnh gì thì hôm nay cảng sẽ không có chuyện gì.”
Sở Trần cân nhắc một hồi, nói, “Kỳ thực,cô cũng có thẻ trờ về, đi tới Hạ Thành càng sớm càng tổt,

nếu ở đây có tin tức gì, tôi sẽ thông báo cho co ngay lập tức.”
Tiêu Lãng nhướng lông mày, “Tôi sẽ đợi tới sáng mai rồi rời đi.”
“Vậy thì đêm nay …” Sở Trần đang định nói thì bắt gặp ánh măt của Tiêu Lãng, Tiêu Lãng nhìn Sở Trầnvới vè mặt khẩn cầu, Sở Trần bất đắc dĩ, chỉ có thể gật gật đầu, “Được rồi, tiếp tục ôm cây đợi thỏ.”
Trong lòng Sở Trần cũng không chút hi vọng gì.

Nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác.

Sở Trần vừa ngồi xuống, chuông điện thoại liền vang lên.

Lấy ra xem một lượt, trong lòngSỜ Trần bất giác nhói lên, vô
ý thức liếc nhìn Tiêu Lâng, sau đó ngồi trên sô pha trả lời điện thoại, “Buổi sáng, bà xã.”
Tống Nhan nói: “Hôm nay mấy giờ sẽ xuất phát?”
Sở Trầnlúc này mới nhớ tới, mình đã hứa với Tống Nhan sẽ đi cùng cô ấy đến Vĩnh Dạ.

“Tới giờ, anh và Tiểu Châu sẽ đến đón.”
Sở Trần đáp, nói xong liền cúp máy.


“Địa vị trong gia đình vẫn còn rất kha nha.”
Tiêu Lãng nhìn Sở Trần, “Đêm không về nhà, cũng không bị tra khảo.”
Sở Trần xấu hổ.

Người ngoài đương nhiên không biet.hắn và Tống Nhan kết hôn năm năm với nhau chỉ là trên danh nghĩa.

Đương nhiênTống Nhan không hỏi hắn bất cứ điều gì cũng là điều bình thường.

Sở Trần nhanh chóng nhận được một cuộc gọi khác từ Ninh Tử Châu.


“Khoảng mười hai giờ tôi sẽ xuất phát đi Dương Thành, cô chắc chắn sẽ không rời đi sao?”
Sở Trần hỏi Tiêu Lãng.

Trong mắt Tiêu Lãng tràn đầy sự khẩn trương không thể che giấu, hồi lâu, côvẫn là cắn răng nói: “Anh đi đi, nói không chừng kẻ địch trong bóng tối biết anh ờ đây nên mới không dám có động tĩnh
gì.”
Sờ Trần gật đầu.

Suy đoán của Tiêu Lãng cũng không phái không có lý, trong bóng tối đều là người của Vu Thần Môn, Sở Trần đã từng đối phó với Vu Thần Môn, đối phương có khả năng kiêng kỵ hắn vài phần, nếu hắn rời đi vào lúc này, sẽ khiến đối phương buông lỏng cảnh giác một chút.

về phần an toàn của Tiêu Lãng, Sở Trầncũng không lo lắng, với Khụ Linh Phù hộ thể, nếu Vu Thần Môn để độc vật lẻn vào, cũng không thể uy hiếp được Tiêu Lãng, còn nếu có người xuất hiện thì … vật thì càng tốt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.