Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 618: Chương 618




Tiêu Lãng hô to.

“Đây là con cuối cùng trong phòng, giữ lại trước còn có tác dụng.”
Sở Trần nói, đồng thời cũng cất bước đi về phía con rắn kia: “Tiêu tiểu thư cô dừng bước, trên người cô có túi thơm sẽ dọa nó đi’’
“Làm sao anh biết là con cuối cùng…” Nội tâm Tiêu Lãng vẫn có chút phát hoảng, ánh mắt theo bản năng nhìn về bốn phía, sợ lại có độc vật đột nhiên bay tới, khi ánh mắt Tiêu Lãng cuối cùng một lần nữa rơi vào trên người Sở Trần, nhịn không được hô nhẹ
một tiếng: “Anh…anh làm sao vẽ vòng tròn vào rắn độc, nguyền rủa nó sao?”
Sở Trần không trả lời được câu hỏi của Tiêu Lãng, sau khi nhanh chóng chiếm được quyền điều khiển Linh Xà, Sở Trầnkhu động Linh Xà này lao ra khỏi cửa sổ.

Năng lực của những đầu Linh Xà này chỉ ở mức trung bình,Sở Trần kết luận, những kẻ điều khiển những đầu Linh Xà không hơn chỉ là những tiểu lâu la của Vu Thần Môn.

Chỉ có đem đối phương bắt lại, mới có thể lần theo nguồn gốc, tìm ra cứ điểm của Vu Thần Môn ở Thiền Thành, giải cứu Dương Tiểu Cẩn.

Điều duy nhất Sở Trần cảm thấy kỳ quái, xét từ sự bình tĩnh mà Vu Thần Môn thể hiện vào tối hôm qua, không giông với việc phát động một cuộc tấn công vào lúc này.


Sau khi Linh Xà bay ra khỏi cửa sổ, dưới một bóng cây lớn trên một con phố phía xa, một bóng người đột nhiên kinh hô rồi chạy như điên về phía nơi tối tâm phía xa.

Sở Trần không có đuổi theo, bên ngoài có người sớm đã đợi dị động xuất hiện.

Sở Trần cảm thấy để Kiều trưỏ’ng lão ra tayđối phó đám tiểu lâu la này,có chút giống như là giết gàdùng dao mổ trâu.

Sau khi thu dọn xác rắn, Sở Trần mở cửa, để Ninh Tử Mặc dẫn Tống Nhan vào.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gi vậy?”
Sau khi Ninh Tử Mặc vào cửa, anh ta nhìn xung quanh, cổ nén cảm xúc trong lòng.

Đây là nơi Tiểu cẩn bị giam trong nhiều năm.


Nhưng hắn đã đến quá muộn.

“Kẻ địch trong tối ra tay, vừa rồi điều khiển không ít rắn độc xông vào, có điều, đã đều bị ta quét dọn.”
Sở Trần nói, “Tiểu Mặc, đêm nay chúng ta có thể sẽ có hành động.”
Nghe vậy, tâm thần Ninh Tử Mặc chấn động mạnh, “Có manh mối sao?”
Sờ Trần gật đầu, “Cụ thể chờ chút liền biết.”
Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Lãng và Tống Nhan gặp mặt, hơn nữa Tống Nhan vẫn luôn thích tiếng đàn piano của
Tiêu Lãng, hai người nhanh chóng nói chuyện, Tiêu Lãng muốn lên lầu cùng Tống Nhan đánh đàn.

Nhưng mà, trong đầu vừa nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, Tiêu Lãng hoảng sợ một hồi, nhìn Sở Trần nói: “Anh có chắc thật sự không có rắn không?”
“Những con rắn độc bị khống chế này sẽ có khí tức độc nhất vô nhị, tôi có thể chắc chắn hiện tại không có.”
Sờ Trần nói, “Tôi tình cờ cũng có chuyện cần bàn với Tiểu Mặc, các cô cứ lên đó đi, yên tâm, khi có tin tức về Dương Tiểu cẩn, tôi sẽ thông báo cho cô.”
Sau khi hai người phụ nữ lên lầu, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Kiều Thương Sinh trong tay mang theo một người, sải bước đi tới, thả người đó xuống đất,
“Sở Thúc, người đã được bắt tới.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.