Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 693: 693: Chương 694




“Làm sao ngươi chứng minh được?” Sở Trần hòi.

Vu Thanh sửng sốt một chút, một lúc lâu sau, nói: “Trước hôm nay, tôichưa từng thấy qua chân dung của môn chủ.”
“Trước kia ngươi nhìn thấy đều là một Co sao?” Mạc Vô Ưu tranh
hòi.

“Trước kia môn chủ đại đa số tình huống đều lả ở vào trạng thái bế quan, ngẫu nhiên xuất hiện, sẽ mang theo một cái mặt nạ Thanh Lang.” Thanh ảm Vu Thanh run rẩy,: ‘Tôi nói, không có nửa câu nói dối.”
Sở Trằn cùng Ninh Tử Mặc liếc nhau một cái, bọn họ cũng tin tưởng, từ trong miệng vị Vu Thanh trưởng lão trước mắt này hỏi không ra cái gì.

“Đánh gãy một chân, ném ra ngoài.” Sở Trần khoát tay áo.


Ninh Tử Mặc sải bước đi qua, nhắc tới Vu trưởng lão, đi ra bên ngoài, không bao lâu, cách quản nhỏ Tinh La không xa, truyền ra một tiếng kêu thảm thiết như giết heo, thê lương vô cùng, tựa như
nừa đêm quỷ khóc.

Ninh Tủ’ Mặc vừa mới trờ về nội viện, chợt nghe thấy thanh âm của Mạc Vô ưu: “Sở đại ca, Dương tiểu thư tính rồi.”
Trận chiến này của Sở Trần làm cho tiểu Vô Ưu vốn kính nể anh càng thêm sùng bái hắn không thôi, ngay cả xưng hô cũng không biết biến thành Sờ đại ca.

Ninh Tử Mặc bước nhanh tởi, Dương Tiểu cẩn chậm rãi ngồi dậy: “Tiểu cẩn!”
Thân hình Dương Tiểu cẩn mãnh liệt chấn động, giống như nằm mơ, nửa hồi, Dương Tiểu cẩn vội vàng mở miệng: “Tử Mặc, anh mau chạy đi, rời khỏi Vĩnh Dạ, có người muốn gây bất lợi cho anh.”
Ninh Tử Mặc bước chân lập tức
dừng lại, thân hình cứng ngắc.


“Ký ức của cô ắy, chỉ dừng lại ở thời khắc trước khi bị phế bò võ công.” Thanh âm của Sở Trần vang lên.

Sở Trần từng nói qua, một khi Dương Tiểu cẩn tỉnh lại, thế giới trí nhớ hư cấu những năm gần đây, đều sẽ theo đỏ biến mat không thấy.

Hắn đột nhiên như nghẹn ở cổ họng, môi run rầy, trong lúc nhất thời không biết phải nói với Dương Tiểu cần như thế nào.

“Dương Tiểu cẩn đối với Ninh Tử Mặc thật sự là tình yêu đích thực.” Mạc Vô Ưu khẽ thở dài một tiếng.

Dương Tiểu cẩn tĩnh lại trước ^ tiên, chính lả lo lắng an nguy của
Ninh Tử Mặc.

“Nếu không phải là tinh yêu hai bên, làm sao có thể trài qua tra tấn như vậy chứ.” Sờ Trần khoát tay áo với Mạc Vô Ưu, thần sắc thiếu nừ mơ hồ một chút, Sở Trần đơn giản lôi kéo Mạc Vô Ưu đi ra ngoài: “Sở đại ca, anh làm gì…a”
Nội viện Tinh La dưới ánh trăng, mặt đất còn sót lại dấu vết của Quan Tâm trận, gió đêm lay động những bông hoa được trồng trong nội viện, Ninh Tử Mặc nắm chặt hai tay Đương Tiểu cẩn: “Tiểu Cẩn, rốt cuộc em cũng đả trở ỉại rồi, thực xin lỗi.”
Trong mắt Ninh Tử Mặc không khống chế được cố nước mắt, ngày hắn gặp lại Dương Tiểu Cẩn, đã quá lâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.