Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 716: 716: Chương 717




Đám người Tống Trường Thanh trong lòng đều không khỏi chấn động.

Sở Trần thật đủng là không sơ ờ trước mặt toàn thành cùng hai người Lâm Tín Bình trở mặt.

Các phóng viên xung quanh dường như ngửi thấy mùi cá sấu đẫm máu, điên cuồng chụp lại
một màn này.

Có thể tưởng tượng, chuyện hôm nay, nhất định 9ẽ bị một it người có tâm điên cuồng rêu rang truyền bá.

“Sở Trần thật sự kiêu ngạo.”
“Ba chị em Tống gia, Tống Nhan chỉ là thứ ba, Sở Trần suy cho cùng cũng chl là một con rể, không ngờ lại bành trướng đến mức này.”
“Tốt xấu gì cũng là thời khắc toàn thành chú ý, không cho Lâm Tín Bình một chút mặt mũi a.”
Tiếng thì thầm liên tiếp vang lên.

Ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng mang theo vài phần khiêu khích châm chọc nhìn Sở Trần.

Hôm nay họ đến đây để gây sự

Nắm tay Sỡ Trần rất cứng rắn được xưng là Nam Quyền Tông Sư, nhưng trường hợp hôm nay, cũng không có ai cùng hắn đánh nhau.

Khuôn mặt Lâm Tín Bình âm trầm vài phần, Trương Kiếm ờ một bên đã nhịn không được mở miệng: “Sở Trần, cậu nói cái gì?”
“Đủ rồi.” Tống Trường Thanh khẽ quát: “Lui ra.”
Tống Trường Thanh không muốn nhìn thấy nghi thức treo biển cắt băng khánh thành cùa Bắc Trần trở thành nơi người phụ nữ đanh đá chửi bới, làm cho người ta ctá cười.

m
Lâm Tín Bình cùng Trương Kiếm cơ hồ là phản xạ có điều kiện lui
về phía sau một chủl, ờ Tống gia nhiều năm qua, Tống lão gia tư là quyền uy.

Tiền Bộ Thiệu ho nhẹ một tiếng.

Lâm Tín Bình tựa hồ lập tửc nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt trở nên do dự, nhưng, cũng chỉ là chần chờ vài giây, lặp tức liền cắn răng đứng ra: “Tồi chính là không phục những lời nói này của Sở Trần, suy cho cùng, Dược Phẩm Bắc Trần bất quá chỉ là một cái vỏ rỗng vừa mới treo biển thành lập, ngay cả một sản phẩm công ty đàng hoàng cũng không có, mà tôi thân là con trai Lâm gỉa, tôi không có tư cách cắt băng khánh thành cho Bắc Trần?”
“Anh Bình nói đúng.” Trương Kiếm cũng nói theo: “Em ba, em thật nông nổi a.” 1
Không ít người nhao nhao toát ra vẻ mặt hưng phấn.

Trong khoảng thời gian này Tống gia ở Thiền Thành cường thế cỡ nào, tiếp quản tòa nhà Kim Bãi, khiến cho Tống gia lập tức phát triển nhanh.


Hôm nay ăn dưa Tống gia này, làm cho không ít người hưng phấn không thôi.

Khóe miệng Diệp Thiếu Hoàng rốt cục nhếch lên, đây là hiệu quả mà hắn muốn nhln thấy.

Làm cho nghi thức treo biển Bắc Trần náo loạn.

Ánh mắt Diệp Thiếu Hoàng nhìng chằm chằm Sở Trần.


Chính tên này đã khiến hắn nhiều lẩn vấp phải trắc trờ, nhưng giờ khắc này, Diệp Thiếu Hoàng đã lấy lại cảm giác tự tin bày mưu
tính kế đâ lâu không có.

Hắn cậm thấy mình có thể tùy thời nắm bắt được Sờ Trần.

So sánh với hắn, Sở Trần chỉ ở tằng thứ nhất.

Nam Quyền Tông Sư?
Một vô phu thô bỉ mà thôi.

Tô Nguyệt Nhàn lúc này khuôn mặt lạnh như băng, nhìn chằm chằm Tống Vân Tống Tình: “Ý của hai con sao?”
Tống Vân Tống Tình ánh mắt nhìn nhau một cái.

“Mẹ.” Tống Vân nói: “Để cho Sở Trần lui một bước không phải là tốt rồi, Tín Bình cùng Trương Kiếm lại không có ác ý.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.