Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 78: Chương 78





Phản ứng của nhà họ Hạ trước tin đồn này là điều khiến cô lo lắng nhất.
“Anh Bắc, bị những tên đồng trang lứa giễu cợt, anh sẽ không có cách nào, nhưng mà anh sẽ khôngthiếu kinh nghiệm đối phó với lão gia tử đi?” Sở Trần hỏi.
“Hừ, tôi đã nói thẳng với lão gia tử, trong vòng một tháng sẽ thành lập công ty dược phẩm Bắc Trần.

Trong vòng ba tháng, Bắc Trần nhất định sẽ tiến vào thị trường Thiền Thành.”
Hạ Bắc nói tiếp, “Tôi còn ờ trước mặt lão gia hung hăng khen ngợi cậu, nói cậu là người tài giỏi, có thể trọng dụng, Tiểu Trần, đừng có để tôi phải mất mặt trước mặt
lão gia tử.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Tống Nhan đã không khỏi đại biến.
Trong vòng ba tháng.đánh thẳng vào thị trường Thiền Thành.
“Đây thực sự là một thử thách.”
Ánh mắt Hạ Ngôn Hoan lộ ra vẻ phấn khích, hắn thích thú như là với cảm giác đang tung tăng trong các trung tâm mua sắm, “Tiểu thưTống Nhan, cô nghĩ thế nào?”
Tống Nhan liếc nhìn cuốn sổ kế
hoạch trên tay mình, ánh mắt lóe lên tia kiên định.


Sau khi đã chắc chắn, liền gật đầu.
“Tốt rồi!”
Sở Trần mỉm cười, “Anh Bắc, anh có một người chú tư linh hoạt và cơ trí, tôi có một người vợ thông minh và đảm đang.

Hai chúng ta song kiếm hợp bích chắc chắn sẽ làm cho chế dượcBắc Trần tỏa sáng rực rỡ.”
Hạ Bắc cười haha.xúc động cầm taySỞ Trần, “Tôi đã sớm nói rồi, thiếu gia thứ ba nhà họ Hạ và con rể thứ ba nhà họ Tống nhất
định là một sự kết hợp hoàn hảo.”
Hạ Ngôn Hoan,”…”
Tống Nhan,
Đây tuyệt đối là tổ hợp kết hợp không biết xấu hổ với nhau.
Trong phòng chung, Hạ Ngôn HoancùngTống Nhan đã nói chuyện cặn kẽ về việc triển khai các công việc sắp tới, từ vị trí vàn phòng đến sản phẩm đầu tiên sẽ tung ra thị trường đều đã lên kế hoạch chi tiết.
Sở Trần và Hạ Bắc uống trà và ăn điểm tâm với nhau.
Trong bệnh viện Nhân dân Thiền Thành.

Tống Khánh Bằng như tắm mình trong gió xuân, trên môi mang theo nụ cười, tay cầm bó hoa tươi.
Diệp thiếu giatự mình gọi điện trực tiếp cho hắn tới gặp anh ấy để thảo luận về các vấn đề hợp tác.
Điều này khiến Tống Khánh Bằngcó cảm giác vui sướng đến
hồi hộp.
Hắn không thể chờ đợi được liền vội vàng chạy qua.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Tống Khánh Bằngba chân bốn cẳng chạy tới vội vàng chào hỏi, “Diệp Thiếu gia, ngài đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Diệp Thiếu Hoàng nhìn Tống Khánh Bằng, trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh lùng, “Mày thực sự hy vọng tao tốt lên hay vẫn là không tốt đi?”
Tống Khánh Bằngbỗng nhiên
như bị dội một chậu nước lạnh xuống đầu, toàn thân vô ý thức giật bắn mình, hắn vội vàng nở nụ cười làm lảnh,” Đương nhiên tôi hy vọng Diệp Thiếu ngài sớm khỏe lại.”
“Cũng chưa chắc đâu.”
Bên cạnh, Diệp Mẫu nhìn chằm chằm Tống Khánh Bằng lạnh lùng và nghiêm nghị, “Tôi nghe nói sáng nay, cậu bị một con rắn nhỏ màu đen cắn,đau đớn đến lăn lộn trên mặt đất, hiện tại thì sao, không phảicậu lại đã bình an vô sự rồi.

Nọc rắn đối với nhà họ Tống của cậu thật không đáng
nhắc tới mà.”
Tống Khánh Bằng sắc mặt đột nhiên trở nên đại biến, đồng tử mờ to đến cực điểm, toàn thân run lên, lui về phía sau hai bước, “Diệp Thiếu, ngàingàn vạn lần không được nghe lời của tên ngốcSỞ đó nói.

Tôi đã gặp phải con rắn đen vào sáng nay, nhưng nó chỉ cắn vào quần áo của tôi… Nhất định làSỞ Trần thấy Diệp Thiếu Hoàng chuẩn bị hợp tác với nhà chúng ta cho nên cố tinh khích bác, ly gián để gây mất hòa.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.