Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 812: Chương 812




Tiền Bộ Thiệu uống một ngụm rượu, cười hắc hắc: uCác người có biết át chù bài của Bắc Trần không? Lúc đầu tôi nghe tin tức này, cũng lá kinh hãi.

Toàn bộ ■ Dương Thành, Công ty Dược Phẩm có thể thâm nhập vào thị trường Dược Phẩm Thiền Thành rất it, Dược Phẩm Cừu Thành thuộc liên minh Tông Sư Cửu Thảnh, năm đó dựa vào một loại thuốc chán thương ờ Thiền Thành từng bước xâm chiếm vào thị trường, Bắc Trần ngược lại có chút năng lực, thế nhưng ung dung thản nhiên nắm được toàn bộ Dược Phẩm Cửu Thảnh, bọn họ muốn đánh chúng ta một cốch bất ngờ, lợi dụng chi nhảnh Dược Phấm Cừu Thành, đưa dược phẩm cùa bọn họ vào tị trường Thiền Thành, đáng tiếc, bọn họ
sẽ không nghĩ tới, tất cả động tác của bọn họ đều nằm trong tay chủng ta.”
Ành mắt Tiền Bộ Thiệu toát ra khinh miệt: “Theo tõi thấy, bọn họ chính là một đám hề đang nhảy nhót.”
“Dược Phẩm Cửu Thành.” Diệp Thiếu Hoàng hít một hơi khí lạnh: “May mà anh đã phát hiện trước, nếu không, Bắc Trần thật sự có cơ hội xâm nhập vào, cho dù I chiếm giữ không lớn, chỉ chiếm 1 một chút, Sở Trần cũng có thể thắng cưực.

về phần hiện tại…” Diệp Thiếu Hoàng Diệp nhịn không được nở nụ cười, đồng thời giơ ngón tay cái lên: “Tiền thị thật không hổ là dẫn đầu trong ngành dược phẩm Thiền Thành, tôi phục rồi.”
tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi báo tin vui, để bà ấy không cần bận tâm.”
Vinh Đông cũng không tránh hai người, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, lập tức cười hắc hắc: “Đừng lãng phí thời gian, mau để cho các em gái quay lại uống rượu, đừng đề bọn họ một mình.”
“Vừa rồi tôi đã nhìn thấy bà chủ Giang, tôi vừa thấy cô ấy đã cảm mến, đêm nay có cơ hội còn phải đi mời cô ấy một ly.” Ánh mắt Tiền Bộ Thiệu phát sáng.


Vinh Đông nâng chén rượu lên: “Vậy tôi chúc Tiền thiếu, ôm được mỹ nhân về.”
“Cạn ly!”
1 giờ sáng.

Vinh Đông đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Sờ Trần, chuyển tin tức mình cho Sờ Trần, thở dài một tiếng: ‘Tôi lo lắng anh ta sẽ nghi ngờ, không dám trực tiếp hỏi ra tên gián điệp.”
“Vất vả cho anh rồi.” Sờ Trần trả lời một câu.

Vinh Đông lắc đầu, ngữ khí nghiêm túc: “Đây là công việc của tôi”
Sáng sớm hôm sau, lúc Tống Nhan rời giưòng, phát hiện Sở Trần thế nhưng phá lệ đã ngồi trên sô pha.


“Điều tra rõ rồi.” Sở Trằn nói: “Tièn Bộ Thiệu quả thật đã sớm biết Bắc Trần có chi nhánh Dược Phầm Cửu Thảnh, em đả nói vởi anh, toàn bộ công ty ngoại trừ em, Hạ Ngôn Hoan và Tiẻu Bắc ra, cũng chỉ còn lại một mình Đặng Anh Tài, gián điệp Tiền thị phái tới, lả ông ta không thể nghi ngờ.”
Tống Nhan giật mình.

Trong lòng cô sớm đã có bảy phần dự đoán, đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn.

Chỉ là, Sở Trần là như thế nào trong một đêm liền tra ra?
Tống Nhan đột nhiên phát hiện, nàng lượng cùa Sở Trần ở Thiền Thành càng lúc càng ló’n.

Điều này đối với Tống gia tự nhiên là chuyện tốt, anh tuy rằng đối với bất kỳ sản nghiệp nào của Tống gia đều không cỏ hứng thú, thế nhưng, anh chính là trụ cột cùa Tống gia.

“Tốt nhất trước tiên là không làm ônh ta sợ hãi.” Sờ Trần nói: ‘*DÙ sao tư liệu của Bắc Trần đã bị ông ta tiết lộ ra ngoài, hiện tại biện pháp khắc phục chính là, tương kế tựu kế, thông qua Đặng Anh Tài gửi một số quả bom qua, mê hoặc Tiền thị.”
Tống Nhan gật đầu: “Em sẽ cùng bọn Hạ tiên sinh thương lượng thật kĩ.”
Tống Nhan nhíu mày, trong lòng nặng nề..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.