Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 891: Chương 891




Tống Thu đột nhiên mờ to hai mắt, cùng Sở Trần liếc nhau một cái, hai người ngằm hiểu.

Lên!
Hai người trong nháy mẳt nhảy lên, vượt qua chưởng ngại vật cuối cùng.

Serp cười nhạo một tiếng, hắn dám ở lạỉ cuối cùng, tự nhiên có nắm chắc ngăn Sờ Trần lại.

Serp tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền vọt tới trước mặt Sở Trần.

Tống Thu trong lòng kinh hãi, lúc này bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Sở Trần: “Quy định phạm vi hoạt động.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Tống Thu nhất thời sáng ngời.

Không aỉ chú ý tới, một tấm bùa
trong tay Sờ Trằn đánh ra, rơi vào trên người con sư tử đen tối kia.

Thuật quy định phạm vi hoạt động đơn giản, Sờ Trần thậm chí không cần mượn bất kỳ bùa nào cũng có thể sử dụng, chỉ có điều, đối phương chinh là Tiên Thiên võ giả, Kỳ Môn thuật càng đơn giản đối với bọn họ càng rất khó phát huy tác dụng.

Sờ Trần mượn năng lực của bùa, thi triển thuật quy định phạm vi hoạt động, cũng chỉ là làm cho lòng bàn chân Serp trượt mà thôi.


Nhưng, đối với Sở Trần cùng Tống Thu mà nói, đã đủ rồi.

1
Trong nháy mắt lòng bán chân Serp trượt, Sở Trần khẽ quát một tiếng, Tống Thu trong nhảy mắt mượn lực, hai người đồng thời
nhảy lên cao, nhảy qua sự ngăn cản của Serp, leo lên đài cao.

Vị trí cuối cùng của khu G, Sờ Trằn.

Quảng trường Hải Tâm Sa náo nhiệt, xuất hiện yên tĩnh ngắn ngủi, sau đố bộc phát ra thanh âm như sấm nổ.

Không ít người không thể tin vào mắt mình.

Thế tới hùng hổ, bày mưu tính kế, tự tin tràn đầy cuồng sư Châu Phi Serp, thế nhưng tại thời điềm quan trọng, chân trượt?
“Ha ha ha!” Kính viễn vọng của Hạ Bắc cũng cầm không vững, tùy ỷ cười to: “Cái này gọi là gì? Hại người cuối cùng hại mình.

Nếu mà không phải là hắn cố ý muốn cho Trần ca dừng bước
vòng thứ nhất, vậy hắn cũng sẽ không ngay cả vòng thứ nhất cũng xông không qua.”
“Chậc chậc, cuồng sư Châu Phị, quán quân đứng đầu, ngay cả vòng một cũng không qua được, đây chính là tin tức lớn.”
“Quá mát mặt!”

Lúc này, Serp phản ứng lại, ngẳng đầu lên, toàn bộ khuôn mặt càng tối hơn.

Tức giận công tâm.

Hai tay không ngừng run rẩy.

Hắn ôm tham vọng mà đến, A trước trận đắu càng thêm hào V hùng, hắn sẽ chinh phục phương Đông thần bí.

Kết quả… Đạỉ.

Sở Trần đã leo lên đài cao, dựa theo quy tắc, hắn không the bước lên nừa bưởc.

“A!!!”
Serp ngừa đằu gầm gừ, đắm ngực giậm chân, tức giận không nhẹ.

“Những lời này tôi nghe hiểu.” Tống Thu cúi đầu, cười hắc hắc với Serp, tôi hát cho anh một bài hát: “Trong đời có vui mừng… khó tránh khòi cũng thường có nước mắt… tôi đă cho tất cả mọi người gặp nhau dưới chân núi sư tử … cuối cùng cũng cười nhiều hơn khóc thút thít.”
Tống Thu cười ha ha: “Tôi vui cười, anh khỏe thút thít.”
Serp tuy rằng nghe không hiéu lời Tống Thu nói, nhưng có thể
đoán được Tống Thu đang trào phúng chế nhạo hắn, không khòi phẫn nộ gào thét một tiếng, đập đầu sư từ xuống đất, thân thể nhảy lên, đột ngột tung nắm đấm về phía Tống Thu…
Tống Thu sắc mặt đại biến, đã không kịp tránh né.

Hiện trường trực tiếp vang lên một trận xôn xao…
Đám người Tống Tà Dương sắc mặt mãnh liệt biến đồi.

Nắm đấm cùa Serp cách Tống Thu càng ngày càng gần, cuồng phong quét tới..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.