Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 917: Chương 917




Đối với bọn họ mà nói, một cước này của Sờ Trần, đá không chỉ là Triệu Thiên Hạo, mà còn là thể diện của Triệu Phương Tuyền.

“Hảo tiểu tử, ngay cả Sư Vương Nam Mỹ Triệu Phương Tuyền mặt mũi cũng không nể mặt a.” Sư Vương Lĩnh Nam Lâm Viêm nhìn thấy một màn này, vuốt nhẹ râu của mình, trong lòng có loại cảm giác thống khoái khó hiểu: “Quả nhiên không phải tất cả mọi người đều quen hẳn.”
Không chỉ có Làm Viêm, ở đây không ỉt người đều nghe nói qua Triệu Thiên Hạo, tuy rằng thời gian đến Dương Thành chỉ có vài
ngày ngắn ngủi, nhưng lại là ngang ngược có tiếng, ỷ vào thân phận là cháu trai và đại đệ tử cao cấp nhất của Triệu Phương Tuyền, người binh thường thật đúng lá không dám đắc tội.

Tối nay bị đánh đập dã man.

“Sờ Trần!” Trên mặt sông vang lên thanh âm phẫn nộ gầm thét của Triệu Thiên Hạo: “Ngươi khinh người quá đáng.”
Sở Trần mặt không chút thay đồi, đi lên vài bước, lại một lần nữa đá Triệu Thiên Hạo đang cố gắng lên bờ xuống.

Khinh người quá đáng?
Đêm nay nếu thực lực của anh kém một chút, đánh không lại Triệu Thiên Hạo, hiện tại người phải khỏa thân bơi khắp Châu
Giang, nhất định là anh.

Triệu Thiên Hạo rõ ràng giẫm lên anh mà đến.


Đối mặt với loại người này, Sở Trần chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giẫm trở về.

Một cước cuối cùng của Sờ Trần trực tiếp đá vào mặt Triệu Thiên Hạo, Triệu Thiên Hạo rơi xuống mặt sông, liên tục uống vài ngụm nước Châu Giang mới thò* hổn hển, lần nữa ngẩng đầu nhìn Sở Trần, ánh mắt không tự chủ được toát ra vài phần kinh hoảng.

Sở Trần này, tuyệt không biết cân nhắc.

Hắn là một thành viên của phái đoàn Nam Mỹ của cuộc thi Sư Vương tranh bá năm nay.

Sờ Trần không sợ khiến phái đoàn Nam Mỹ bất mãn, khởi xưởng khảng nghị sao?
“Sư phụ ta… là Triệu Phương Tuyển.”
Triệu Thiên Hạo ở trong nước cuối cùng giãy dụa, nhắc nhở Sở Trần.

Sờ Trần cũng nghiêm túc nhắc nhở Triệu Thiên Hạo: “Nguyện chịu thua, ta khuyên ngươi vẫn nên giữ lại chút thể lực bơi đến bờ bên kia, có lẽ ờ bên kia không có ai ngán cản ngươi, ngươi có thể chạy trốn ở bên kia, nhưng ở trước mặt ta, tuyệt đối không được.”
Khuôn mặt Triệu Thiên Hạo co giật, ánh mắt tuyệt vọng.

Người đàn õng này có phải là ma
quỷ không?
“Khuyên người phải có lòng bao dung, đạo lý đơn giản dễ hiểu như vậy, sư môn trưởng bối ngươi chưa từng dạy ngươi sao?” Một thanh âm vang lên.


Triệu Phương Tuyền chậm rãi cất bước về phía này, khuôn mặt trầm thấp.

“Triệu sư phụ tới rồi.”
“Sờ Trần quá không thức thời, chọc cho Triệu sư phụ ra tay, đối với hắn có chỗ tốt gì?”
“Chậc chậc, đánh nhỏ, lớn ra mặt, ta ngược lại muốn nhìn xem, Triệu Phương Tuyền có mặt mũi hay không lấy lớn hiếp nhỏ, ở trước mắt bao người ra tay đối phó Sở Trần.”
“Tiểu Thu, cậu ở đây để mắt.” Ninh Tử Châu thấy Triệu Phương Tuyền đi ra, lúc này quyết đoán nỏi: ‘Tôi đi tìm Cung hội trưởng.”
Nếu như nói vừa rồi Sở Trần cùng Triệu Thiên Hạo là giao lưu giữa thanh niên và tiểu bối, như vậy, Triệu Phương Tuyền nhúng tay, sẽ trực tiếp khiến sự tinh thãng cấp.

Ánh mắt Sở Trằn đối diện Triệu Phương Tuyền.

Nửa hồi, Sờ Trần nghiêm túc trả lời: “Sư môn trường bối ta thật đúng là chưa từng dạy ta đạo lý, bọn họ nói, ở bên ngoài đụng phải chó, nên đánh, nên làm thịt, tuyệt đối không dung túng.”
Sở Trần thề, đây là nguyên văn.

Trước khi xuống núi, một vị sư
tôn nào đó của anh chính miệng nói với anh.

Sắc mặt Triệu Phương Tuyền cũng hoàn toàn âm tràm xuống.

Những lời này của Sờ Trần, chẳng phải là ám chỉ Triệu Thiên Hạo là chó sao?
Đây cũng quá điên a.

“Để cho sư môn trưởng bối của ngươi đến đây đi.” Triệu Phương Tuyền lạnh lùng mở miệng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.