Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 921: Chương 921




Cung Thường Hồng không chỉ là hội trường hiệp hội võ sư Trung Quốc, hắn có địa vị rất quan trọng trong giới võ giả Trung Quốc, điểm này Triệu Phương Tuyền rất rõ.

Mình tốt xấu gì cũng là nhân vật tiêu biểu của Sư đội Nam Mỹ, được mời đến tham gia Sư Vương tranh bá, Cung Thường Họng khẳng định sẽ không trơ mật nhìn mình bị khi dễ trước mắt bao người.

Cung Thường Hồng đến gần, người phụ nư áo trắng nghiêng mặt nhìn lại: “Cung hội trưởng?”
Cung Thường Hồng tựa như điện giật đứng lại, nhìn người phụ nữ áo trắng.

Một lúc lâu sau.

Cung Thường Hồng lại nhìn thoáng qua Triệu Phương Tuyền.

Hắn dường như hiểu điều gì đó.

Cung Thường Hồng từ trong túi lấy điện thoại di động ra, nhận điện thoại: “Alo… alo… xin chào… alo, tôi không nghe rõ… Anh nói về cái gì? ở đây gió to… alo…”
Thanh âm Cung Thường Hồng dần dần biến mất, thân anh cung dần dần xa, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt mọi người.


ở chỗ quẹo, Cung Thường Hồng đột nhiên chợt lóe, sau lưng đã toát ra mồ hôi lạnh chảy xuyên ra.

“Ai đã mời bà cô kia tới?”
Cung Thường Hồng sợ một trận.

Trong lúc bất chợt nghĩ đến Sở Trần đứng bên cạnh người phụ nữ áo trắng, trong đầu Cung Thường Hồng hiện lên một đạo linh quang.

“Khó trách yêu nghiệt như vậy, thi ra… thật sự là đệ từ Cửu Huyền.”
Bên bờ sông, Triệu Phương Tuyền choáng váng.

Cung Thường Hồng xuất hiện, phảng phất để cho hắn nhln thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, thế nhưng, còn chưa kịp bắt lấy,
cọng rơm cứu mạng này đã bay xa.

Không chỉ có Triệu Phương Tuyền, những người còn lại cũng trợn mắt há hốc mồm.

Một ánh mẳt của người phụ nữ áo trắng lại dọa Cung hội trưởng đi?
Tống Thu nội tâm không khỏi rên rỉ vài tiếng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ áo trắng: “Thật không hổ là thần tiên tỳ tỷ”
Ninh Tử Châu vẫn duy trì dấu chấm hỏi trong đầu.

“Ngươi vừa rồi không phải nói, sư môn trưởng bối ta không có ở đày, ngươi không nỡ khi dễ ta sao?” Sở Trần mở miệng, nhln Triệu Phương Tuyền: “Hiện tại sư
phụ cùa ta tới rồi, ngươi có thể bắt đầu biểu diễn.”
Thanh âm êm tai, dung nhan tuyệt thế, thái độ thân mật, phóng thích ra một tín hiệu mãnh liệt cho Tống Nhan.

Sắc mặt Tống Nhan hơi có chút trắng bệch, trong nháy mắt này, trong đầu cô bổ sung không ít hình ảnh.

Nàng có thể đoán được Sở Trần lai lịch bất phàm, người phụ nữ áo trắng nói câu đầu tiên, có nghĩa là, người phụ nữ áo trắng là người Sở Trần biết trước khi gặp cô.


Vị hôn thê?
Tống Nhan cảm giác được tối nay gió rất lạnh.

Dù sao Sờ Trần là mình nhặt được.

Có lẽ, anh muốn trờ về một nơi thuộc về anh.

Tống Nhan khẽ mím môi, trong lúc bất chợt ý thức được mình không thể thất lễ, cố gắng nở nụ cười đi về phía trước.

Tống Thu sau khi xuống xe vẫn nhìn chăm chú vào Tống Nhan, tự nhiên nhận ra khuôn mặt Tống Nhan thay đổi rất nhỏ, vội vàng mở miệng: “Chị, chị mau đến đây, tối nay nhà chúng ta có khách quý tới.”
Sở Trần lúc này cũng vẻ mặt tươi cười đi qua, nắm tay Tống Nhan, thần sắc khẽ giật mình, bàn tay ngọc mảnh khảnh của Tống Nhan, sao lại có chủt lạnh như bảng.

Nam Cung Quân cũng đang đánh giá Tống Nhan.

“Quân tỷ tỷ, vợ ta, Tống Nhan.”
Sở Trần vẻ mặt trịnh trọng giới thiệu.

Quân tỷ tỷ?

Tống Nhan sửng sốt.

Cô là tỷ tỷ của Sở Trần?
“Chị, thần tiên tỷ tỷ là sư phụ của anh rề.” Tống Thu vội vàng bổ sung một tiếng.

Khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo của Tống Nhan toát ra một tia ngạc nhiên.

Cô như thế nào cũng không có nghĩ người phụ nữ áo trắng tuyệt thế cùng sư phụ của Sờ Trần có quan hệ.

Vừa nghĩ đến hình ảnh vừa rồi của mình, Tống Nhan có chút xấu
hổ, có chút không biết làm sao, khống biết nên xưng hô Nam Cung Quân như thế nào.

“Cũng như Trần Trần, gọi ta một tiếng Quân tỷ tỷ là được.” Nam Cung Quân khuôn mặt nở nụ cười, đi lên phía trước, vỗ tay Sờ Trần, sau đó tự mình kéo tay Tống Nhan: “Nhan nhan, ngươi thật xinh đẹp nha, Trần Trần gặp vận may đi.”
Sờ Trần:???.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.