Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 923: Chương 923




Trương Vận Quốc vốn còn có một ít thấp thỏm bất an đến báo cáo tin tức này, nhưng khi nhìn thấy Nam Cung Quân, Trương Vận Quốc cảm thấy tin tức này của mình thật sự quá dư thừa.

Hắn không tin Phái Sư Nam Mỹ còn có siêu cường giả có thể sánh vai với tiên tử.

Tô Nguyệt Nhàn con ngươi lo lăng nhìn về phía Sờ Trần.

Sờ Trần thì trông mong nhìn Nam Cung Quân: “Quân tỷ tỳ, bọn họ còn muốn khi dễ ta.”
Nam Cung Quân suy nghĩ một chút, nói với Trương Vận Quốc nói: “Ngươi thu thập tư liệu về tất cả võ đạo Tông Sư Phái Sư Nam Mỹ, trong vòng ba ngày giao cho ta.”
Trương Vận Quốc trong lòng rùng mình, đáy lòng không kiềm chế được phấn chấn kích động: “Vâng!”
Quân tiên tử muốn ra tay.

Phái Sư Nam Mỹ quả thực không có mắt, dám ở trước mặt Quân tiên tử khi dễ đồ đệ yêu mến của cô, thật sự quá mức nông cạn.

Trương Vận Quốc lĩnh mệnh rời đi, chân trước vừa mới bước ra khỏi đại sảnh, Ninh Từ Mặc cũng đã mang theo Dương Tiểu cẩn tiến vào.

“Tiểu Mặc, Tiểu Cẩn, ngồi bên này.” Sở Trần chào hỏi.

Ninh Từ Mặc kìm nén nội tâm thấp thỏm, trên đường tới đây, Tống Thu đã nói với hắn tất cả.


Đó là hy vọng chữa khỏi vết thương trên mặt Dương Tiểu Cẩn.

Ninh Tiểu Mặc nắm chặt tay Dương Tiểu cẩn, hai người không có ngồi xuống, mà là thấp thỏm bất an đứng ở trước mặt Nam Cung Quân.

“Tiền bối…” Ninh Tử Mặc cảm giác thanh âm của mình đều đang run rẩy.

Con ngươi Nam Cung Quân nhìn về phía Dương Tiểu cẩn; “Cởi khăn che mặt ra.”
Trong nháy mắt khi tắm khăn che của Dương Tiều cẩn được gở xuống, mọi người vẫn không kiềm chế được trong lòng run lên.

Loại vết thương này, thật sự quá mức giật mình.

“Vu Thần phái, quả nhiên phát rồ.” Nam Cung Quân đứng lên, cẩn thận quan sát vết thương của Dương Tiều cần ờ cự ly gần, một lát sau, trầm ngâm.

Trong lòng Ninh Tử Mặc không khỏi phốc một cái, nhất thời khẩn trương lên.

Đồng thòi, hắn cũng có thể cảm giác được, lòng bàn tay Dương Tiểu Cẩn cũng đang toát mồ hôi lạnh.

“Quân tỷ tỷ, thế nào?” Sờ Trần hỏi: “Có khó không?”
Nam Cung Quân thở dài một tiếng: “Vết thương của cô ấy, có chút ngoài dự liệu cùa ta.”
Con ngươi Dương Tiểu cẩn toát ra một trận ảm đạm.

Nội tâm Ninh Tử Mặc cũng trong nháy mắt trầm thấp, nắm tay Dương Tiểu cẩn lại càng chặt, bất luận như thế nào, hắn đều sẽ cả đời chàm sóc Tiểu cẩn.

“Quả thật có chút khó khăn, 3 5 ngày mà nói, rất khó hoàn toàn chữa khỏi.” Nam Cung Quân nói: “Xem ra, ta phải ờ chỗ này 10 ngày nửa tháng, ngươi yên tâm đi, nhiều nhất nửa tháng, vết thương trên mặt của cô gái này sẽ biến mất.”
Phòng khách biệt thự, im lặng không tiếng động.

hồi tinh thần lại, môi run rây, ánh mắt mang theo không thể tin, hai tay đều kích động đến không cách nào run rẩy: “Tiền bối nói, là thật sao?”
“Tiểu Mặc cậu yên tâm.” Sở Trần mỉm cười: “Quân tỷ tỳ nói một là một.”
Thân hình Dương Tiểu cẩn cũng khẽ run lên, hai mắt mông lung.

Không có người phụ nữ nào không thèm để ý dung nhan của mình, nhất là tình huống này của Dương Tiểu cẩn, cô nằm mơ cũng muốn chữa trị vết thương trên mặt mình.


Trong vòng nửa tháng làm cho vết thương trên khuôn mặt của mình biến mất vô tung, Dương Tiểu Cẩn có loại cảm giác lạc
mỉnh trong mộng cảnh.

“Dương Tiểu cẩn, quỳ tạ đại ân của tiền bối.” Dương Tiểu cẩn khóc nức nở quỳ xuống.

Nam Cung Quân ý bảo Tống Nhan đỡ Dương Tiểu cản dậy: “Ta cần một ít tài liệu, nửa ngày mai, chuẩn bị đầy đủ cho ta.”
Nam Cung Quân dừng một chút, con ngươi liếc về phía Sờ Trần: ‘Trần Trần, ngươi ghi chép lại.”
Sờ Trần lập tức cầm giấy bút tới.

Nam Cung Quân nói dưực liệu cần nhất ra: “Nhớ kỹ, tốt nhất đều là thượng phẩm, hiệu quả tốt nhất.”
“Để cháu lảm.” Ninh Tử Mặc thật cẩn thận tiếp nhận giấy ghi chép dược liệu từ trong tay Sờ Trần, thần sắc kiên định, chuyện liên
quan đến Dương Tiểu cẩn, hắn tuyệt đối không cho phép xuất hiện một chút sơ suất.

“Đưực rồi, không còn sớm nữa, mọi người sởm nghỉ ngơi sớm đi” Nam Cung Quân mỉm cười nói: “Trần Trần, đi ra ngoài, ta kiểm tra bài tặp của ngươi một chút.”
Sờ Trần nhất thời trờ thành mặt nhăn nhó, mình bị bùa Trấn Hồn phong ấn 5 nãm, thực lực cũng không có bất kỳ tăng lên nào.

Nhưng, Sở Trần cũng không dám nói cái gì, đi theo Nam Cung Quân đi ra ngoài.

Tống Nhan lần đầu tiên thấy thần sắc Sờ Trần như vậy, không khỏi hé miệng nờ nụ cười.

Tống Hồ, cọc hoa maỉ.


Hai đạo thân ảnh chân đạp sao băng, Sở Trần cảm nhận được áp lực thật lởn, nhưng, anh cũng rất nhanh lại một lần nữa chạm tởi cánh cửa Tiên Thiên.

Sở Trần hiểu được, sư phụ muốn giúp anh bước vào Tiên Thiên.

Sở Trần 5 năm trước cũng đã sắp bước vảo Tiên Thiên cảnh giới, bước này đối với anh mà nói chẳng qua là nước chảy thành sông.

Gió nhẹ thổi nhíu hồ Tống.

Sở Trần trong lúc bất chợt tiến vào trạng thái nhập định, khoanh chản mà ngồi.

Nam Cung Quân đứng ờ một bên, cười tủm tim nhìn Sờ Trần: “Mài dao cần có thời gian nhưng không làm chậm quá trình chặt
gỗ, không quá 3 năm, giới võ giả nhất định lại xuất hiện một vị khí tức cảnh.”
Khoảng một khắc đồng hồ, Sở Trần từ từ mờ mắt ra.

Tiên Thiên Võ Giả.

Cuối cùng anh đã bước vào cấp độ này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.