Phòng cấp cứu
Các y bác sĩ ai cũng vội vàng chuẩn bị dụng cụ để cấp cứu. Nguyệt Oản Oản hiện đang nằm bất động trên giường, máu từ trên đầu không ngừng chảy xuống. Tình trạng của Oản Oản hiện tại vô cùng tồi tệ.
“Mau lên, phải nhanh chóng cầm máu cho bệnh nhân. Biết nạn nhân thuộc nhóm máu nào chưa? Mau lấy máu đến đây”
Một cô y tá với thân hình nhỏ nhắn đang cầm trên tay một tờ giấy xét nghiệm
“Thưa bác sĩ, là nhóm máu RH(D) âm”
Vị bác sĩ kia bỗng chững lại
“Đó là nhóm máu hiếm… ở bệnh viện chỉ có một ít nhưng đã dùng cho bệnh nhân lần trước rồi”
Mọi người bắt đầu có chút bối rối. Nếu liên hệ ở các bệnh viện khác thì chưa chắc đã có, dù có đi chăng nữa thì với tình trạng hiện tại Oản Oản cũng không thể đợi được.
“Tôi nhớ ở bệnh viện chúng ta có vài bệnh nhân là người châu Âu, các cô mau đi tìm bọn họ xem có ai có nhóm máu này không? Nếu có hãy nhờ họ cứu giúp!”
“Dạ!”
Vài ba cô y tá nhanh chóng chạy khỏi phòng cấp cứu đi đến các phòng bệnh có người châu Âu đang ở.
“Xin lỗi thưa cô, ở bệnh viện chúng tôi vừa có một ca cấp cứu rất nghiêm trọng, cô ấy thuộc nhóm máu RH(D) âm, không biết cô có cùng nhóm máu với nạn nhân không ạ?”
Nữ bệnh nhân đó vẻ mặt có chút lo lắng
“Xin lỗi cô y tá nhưng tôi không có cùng nhóm máu với người đó…”
Một phòng bệnh khác
“Tôi thuộc nhóm máu O”
Phòng bệnh khác, ở đây hiện có bốn người, hai bệnh nhân và hai người thăm bệnh, một nam trung niên trạc ngoài ngũ tuần cất giọng
“Tôi cũng thuộc nhóm RH(D) âm, nhưng tôi mới vừa làm phẫu thuật không biết có thể hiến máu không?”
Cô y tá vừa sợ vừa lo, nếu như có chuyện không may thì cô sẽ…
“Người nhà có đồng ý không ạ?”
Một chàng trai cao lớn có mái tóc màu nâu cùng đôi mắt màu xanh nước biển đi đến chỗ cô y tá, gương mặt của anh góc cạnh và sắc nét chuẩn người châu Âu.
“Chúng ta đi làm thủ tục. Dù sao ba của tôi cũng muốn cứu người, sức hồi phục của ông ấy cũng rất nhanh”
Cô y tá có chút bất ngờ. Sau anh ấy lại không thay cha mình hiến máu chứ? Trông anh ấy khoẻ mạnh như vậy mà. Thấy không còn nhiều thời gian nên cô y tá đã đưa anh ấy đi làm thủ tục hiến máu. Trên đường đi cô không kìm chế được mà hỏi anh
“Sao anh không thay cha anh hiến máu?Dù sao ông ấy cũng mới làm phẫu thuật mà”
Anh ấy không biểu lộ bất kỳ một biểu cảm nào, thong thả nói
“Chúng tôi không phải cha con ruột!”
Nói tới đây cô y tá cảm thấy mình có chút bất lịch sự nên lập tức xin lỗi rồi không nói gì nữa, im lặng đưa cậu ấy đến nơi làm thủ tục hiến máu.
*
Sau vài phút làm thủ tục, người đàn ông trung niên đó bắt đầu được hiến máu. Nguyệt Oản Oản trong phòng cấp cứu nhờ sự chuyên nghiệp của vị bác sĩ vẫn cầm cự được.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Lưu Ly ngồi trên ghế cứ khóc lóc ĩ ôi, mọi người nhìn thấy đều nghĩ cô ta là người nhà của Oản Oản.
Nguyệt Oản Oản được đưa vào phòng cấp cứu tầm mười lăm phút thì mẹ chồng của cô đã có mặt ở bệnh viện nhưng thay vì lo lắng cho cô con dâu đang nằm thoi thóp bên trong thì bà lại sốt ruột hỏi thăm tình hình của Lưu Ly.
“Ly Ly, con không bị thương ở đâu chứ? Có sao không?”
Lưu Ly vừa khóc thút thít, vừa nói vừa nhìn vào phòng cấp cứu
“Con không sao nhưng chị Oản Oản…”.
||||| Truyện đề cử:
Đan Đại Chí Tôn |||||
Lúc này bà mới để tâm đến Oản Oản
“Cô ta muốn hại con nhưng sao bản thân lại bị nặng như vậy?”
Lưu Ly tỏ vẻ ngây ngốc
“Con cũng không biết! Mẹ ơi, Ly Ly sợ lắm!”
Nói rồi cô ta ôm chầm lấy bà,bà cũng ân cần an ủi cô
“Không sao rồi! Có mẹ ở đây với con!”
*
Sau khi truyền máu xong, tình trạng của Oản Oản cũng khá hơn. Cô được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Khi bác sĩ hỏi ai là người nhà của cô thì chẳng ai lên tiếng cả. Dù khá kỳ lạ nhưng họ đã muốn im lặng thì một bác sĩ chẳng thể làm gì được. Tầm ba mươi phút sau Mộ Khuynh đã đến nơi. Áo quần anh sột soạt, mồ hôi nhễ nhại. Lưu Ly vừa nhìn thấy Mộ Khuynh lập tức chạy đến định ôm anh nhưng bị anh thẳng tay đẩy ra xa. Thấy vậy mẹ của anh không vui
“Khuynh, con làm gì vậy hả?”
Mộ Khuynh hoàn toàn phớt lờ bọn họ, anh chăm chăm nhìn vào phòng cấp cứu
“Bác sĩ, vợ của tôi đâu rồi?”
Bác sĩ mỉm cười
“Vợ của anh đã vượt qua cơn nguy kịch, hiện đang được chăm sóc ở phòng chăm sóc đặc biệt.”
Nhận được câu trả lời mong muốn, Mộ Khuynh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bác sĩ tiếp tục nói
“Có điều do chấn thương ở đầu cho nên cô ấy đã bị mất trí nhớ. Còn việc có nhớ lại hay không chúng tôi không dám nói chắc”
Mộ Khuynh có chút sững sờ nhưng so với việc mất mạng thì mất trí nhớ tốt hơn.
“Cảm ơn bác sĩ, không biết cô ấy ở phòng nào?”
“Là phòng 250”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Nói rồi Mộ Khuynh nhanh chóng đi tìm Oản Oản, Trần Tuyết Tâm và Lưu Ly cũng đuổi theo sau.