Lý Tinh một tay cầm giỏ trái cây một tay nắm tay Tiểu Vy cùng nhau đến thăm Nguyệt Oản Oản. Trong lúc ngồi máy bay về nước, Mộ Khuynh đã gọi điện báo cho Lý Tinh nhờ Lý Tinh và Tiểu Vy đến xem tình hình của Nguyệt Oản Oản và chăm sóc cô ấy cho đến khi anh về đến nhưng trùng hợp là Lý Tinh và Tiểu Vy đang đi du lịch ở Thụy Sỹ, sau khi nghe tin từ Mộ Khuynh họ đã hủy tất cả lịch trình rồi về nước.
“Không biết cậu ấy đã tỉnh chưa? Thiệt tình à, đây là lần thứ hai cậu ấy nằm viện sau khi quen chúng ta đó!”
“Em yên tâm đi, Oản Oản rất khoẻ mạnh mà! Nhưng chuyện này cứ nghĩ thế nào thì anh cũng thấy có vấn đề.”
Tiểu Vy dừng lại nhìn Lý Tinh với vẻ mặt nghi ngờ
“Anh nói vậy là sao? Cậu ấy không phải bị tai nạn sao?”
“Em quên rồi à? Cậu ấy đi cùng Lưu Ly, cô ta còn ngồi ở ghế phụ.”
“Em không nghĩ cô ta dám làm chuyện đó!”
Hai người tiếp tục di chuyển. Khi đến gần phòng bệnh của Nguyệt Oản Oản, họ nghe thấy tiếng của Lưu Ly, có vẻ cô ta rất tức giận kèm theo đó là một giọng nói yếu ớt
“Nguyệt Oản Oản, là tại mày, tất cả là tại mày! Tao phải giết mày!”
“Thả tôi ra…”
Nhận ra có chuyện không ổn, Lý Tinh vội đưa giỏ trái cây cho Tiểu Vy, nhanh chóng mở cửa xông vào. Khi cánh cửa mở ra, cả hai vô cùng hoảng hốt khi cổ của Oản Oản đã nằm gọn trong tay của Lưu Ly rồi.
“Con ả độc ác này!”
Lý Tinh tức giận đi đến hất tay Lưu Ly đồng thời đẩy cô ra ra phía sau. Tiểu Vy nhanh chóng đặt mọi thứ lên bàn rồi đến ôm lấy Oản Oản
“Oản Oản, cậu ổn chứ? Xin lỗi cậu, bọn mình đã đến trễ!”
Nguyệt Oản Oản vừa thoát chết, tâm lý có chút hỗn loạn, cô nhìn Tiểu Vy với ánh mắt vừa sợ vừa ngờ nghệch
“Không biết hai người là ai nhưng cảm ơn vì đã cứu tôi!”
Tiểu Vy có hơi bị sốc
“Cậu…không nhớ chúng tôi sao?”
Nguyệt Oản Oản lắc đầu. Nhìn miếng gạt trên đầu Oản Oản có lẽ Tiểu Vy cũng hiểu được vấn đề.
“Chiều nay mình sẽ nấu cháo cá mang đến cho cậu ha?”
Nguyệt Oản Oản im lặng không đáp, Tiểu Vy có hơi buồn một chút. Thấy vậy Lý Tinh nhanh tay lấy trái cây từ trong giỏ đưa cho Tiểu Vy, nháy mắt
“Oản Oản thích ăn trái cây mà!”
Tiểu Vy hiểu ý Lý Tinh, cô đi đến bàn rồi gọt trái cây cho Oản Oản. Sau khi gọt xong quả đào, cô đưa đến trước mặt Oản Oản
“Cậu ăn đi, đây là loại trái cây cậu thích ăn nhất mà!”
Nguyệt Oản Oản nhìn Tiểu Vy rồi cầm lấy quả đào. Mặc dù mất trí nhớ nhưng sở thích là thứ đã được ghi vào mạch máu, cô làm sao có thể quên được chứ? Một người có thể biết sở thích của cô chắc hẳn là một người rất thân cận.
“Cô là gì của tôi vậy? Cả anh nữa?”
Thấy Oản Oản không còn e sợ như khi nãy, Tiểu Vy hớn hở
“Cả ba chúng ta là bạn thân của nhau!”
Nguyệt Oản Oản khẽ gật đầu, cô chậm rãi thưởng thức quả đào trong tay.
Cả ba người vì quá vui mà chẳng ai để ý đến mẹ của Mộ Khuynh còn ngồi dưới sàn và Lưu Ly đang hằng hộc khó chịu. Biết rõ Lý Tinh và Tiểu Vy sẽ bảo vệ Oản Oản, Lưu Ly không hành động xốc nổi, cô ta đi đến đỡ mẹ của Mộ Khuynh dậy.
“Mẹ ơi, mẹ có sao không?”
Đến giờ bà vẫn không tin đứa con trai ngoan của bà lại nỡ đối xử với bà như thế. Cũng như Lưu Ly, bà cho rằng tất cả đều do Oản Oản gây ra. Bà nhìn Oản Oản với ánh mắt đầy sự oán giận
“Hồ ly tinh! Mày đã cho con trai của tao uống thứ bùa gì khiến nó bất chấp vì bảo vệ mày mà bất hiếu với mẹ như vậy?”
Nguyệt Oản Oản bất chợt bật khóc, hốc mắt của cô nhanh chóng trở nên đỏ hoe. Điều này khiến Tiểu Vy và Lý Tinh vừa lo vừa ngạc nhiên
“Oản Oản, cậu sao vậy? Sao đột nhiên lại khóc?”
Nguyệt Oản Oản lắc đầu
“Tôi cũng không nhớ nhưng khi nhìn bà ấy tôi cảm thấy lòng nhói đau rất khó chịu!”
Tiểu Vy dịu dàng ôm lấy Oản Oản
“Không sao đâu, giờ thì không ai có thể bắt nạt cậu được nữa!”
Sợ Oản Oản nghe thấy lại đau lòng, Lý Tinh kéo mẹ của Mộ Khuynh cùng Lưu Ly ra ngoài.
“Dì, rốt cuộc gì đã đối xử với cô ấy thế nào vậy? Đến nổi đã mất trí nhớ mà cô ấy cũng…”
“Tôi chẳng làm gì cô ta cả!”
Biết mình có nói gì cũng vô ích, Lý Tinh bỏ mặc cả hai đứng ở đó rồi đi vào bên trong.
“Suỵt, cậu ấy mệt quá nên đã ngủ rồi!”
Lý Tinh nhẹ nhàng đi đến bên giường bệnh của Oản Oản
“Không biết ở Mộ gia em ấy bị đối xử như thế nào?”
Tiểu Vy có chút áy náy, cô suýt chút nữa là bật khóc
“Đều tại em! Nếu lần đó em không khuyên cậu ấy đồng ý kết hôn với Mộ Khuynh thì cậu ấy sẽ không thành ra như vậy…”
Lý Tinh đặt tay lên vai Tiểu Vy
“Không phải là lỗi của em, Khuynh cũng không có lỗi, lỗi do mẹ của cậu ấy quá cổ hủ, do Lưu Ly cứ bám mãi không buông.”
Vài phút sau đó Mộ Khuynh cùng bác sĩ đi vào.
“Chỉ cần theo dõi thêm vài ngày nữa là cô ấy có thể xuất viện!”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Sau khi bác sĩ rời đi, Mộ Khuynh ra hiệu cho Lý Tinh và Tiểu Vy ra ngoài nói chuyện.
“Tôi đã sắp xếp để mẹ sang Đức sinh sống, còn Lưu Ly tôi sẽ tống cô ta đi Nam cực.”
“Đáng lý ra cậu nên làm như vậy sớm hơn!”
Tiểu Vy có chút khó chịu, cô hỏi Mộ Khuynh với giọng điệu cộc cằn
“Lỡ bà ấy quay lại đây thì sao?”
“Tôi sẽ có cách!”
“Hi vọng anh nói được làm được!”
Nói rồi Tiểu Vy nhìn vào phòng bệnh của Oản Oản một lúc rồi bỏ đi, Lý Tinh an ủi Mộ Khuynh một chút cũng nhanh chóng theo sau.
Sau khi tất cả rời đi chỉ còn một mình Mộ Khuynh, anh bắt đầu suy nghĩ rất nhiều thứ. Và quan trọng nhất là phải làm cách nào để bù đắp cho Oản Oản.