Khi máy bay gần đến Vân Nam, từ bên trên nhìn xuống mọi người cũng có thể thấy sự bao la của vườn đào kéo theo một sắc hồng ngập trời tựa như lạc vào chốn bồng lai.
Khi đặt chân vào bên trong, không khí mát mẻ kéo theo đó là một mùi hương thoang thoảng của anh đào, những làn gió nhẹ lung lay cành hoa khiến cho những cánh hoa rơi xuống tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp mang lại cảm giác yên bình, lãng mạn. Nguyệt Oản Oản đứng dưới những cây hoa anh đào, chiếc váy dài màu trắng của cô vô tình trở nên nổi bật. Cô say sưa ngắm cánh hoa rơi, còn một chàng trai luôn đứng tựa vào thân cây anh đào mà ngắm nhìn cô. Từ khi bước vào đây, dường như ánh mắt của Mộ Khuynh chưa từng rời khỏi cô dù chỉ giây lát. Một cô gái nhỏ say sưa chơi đùa với hoa, một chàng trai say sưa ngắm nhìn người con gái mình yêu, một bức tranh thật đẹp…
*
“Khuynh, em không muốn đến Nhật Bản nữa, chúng ta đến Los Angeles đi!”
Mộ Khuynh không hỏi gì về sự thay đổi đột ngột này của Oản Oản, anh vui vẻ gật đầu rồi đi sắp xếp tất cả.
“Khuynh, không phải em không muốn ở bên cạnh anh lâu hơn, chỉ là em… không thể đợi được nữa…”
Los Angeles - Mỹ
“Không biết phu nhân muốn làm gì tiếp theo đây?”
Nguyệt Oản Oản mỉm cười, tay chỉ về hướng công viên
“Em muốn đến đó chơi!”
Mộ Khuynh dịu dàng xoa đầu Oản Oản
“Được! Chúng ta đi chơi thôi!”
Công viên
Khác với lần đầu cùng nhau đến công viên, lần này cả Oản Oản và Mộ Khuynh đều trở thành những đứa trẻ, vô lo vô nghĩ chỉ chú tâm vào những trò chơi trước mặt mình thôi.
Lần này Nguyệt Oản Oản và Mộ Khuynh cùng nhau chơi đua ngựa, cùng nhau chơi đu quay, cùng nhau ngồi tàu lượn siêu tốc.
“Khuynh, anh không còn sợ nữa à?”
Mộ Khuynh nắm chặt bàn tay của Oản Oản
“Chẳng phải có em ở bên cạnh anh rồi sao!”
Phải! Lần đó cũng vậy, là Oản Oản đã trấn an Mộ Khuynh. Nhưng…sau này ai sẽ thay cô trấn an anh ấy đây?
London - Anh Quốc
Đứng trước tháp đồng hồ Big Bang, Nguyệt Oản Oản không khỏi xúc động. Từ nhỏ cô đã luôn mơ ước sẽ được đặt chân đến đây, tận mắt ngắm nhìn tháp đồng hồ này…bây giờ cô đã thực hiện được ước mơ của mình rồi.
“Nào, Khuynh, chúng ta cùng nhau chụp hình dưới tháp đồng hồ này đi”
“Không được! Nếu đứng ở đây chụp thì sẽ không thể thấy được chiếc đồng hồ kia. Chúng ta đến giữ cầu rồi chụp, được không?”
Nguyệt Oản Oản mỉm cười, khẽ gật đầu
“Nghe theo anh!”
Khi đến giữa cây cầu, cả hai rất vui vẻ chụp hình cùng với nhau. Nguyệt Oản Oản nhìn bức hình chụp cùng Mộ Khuynh, cô không kìm được mà rưng rưng, thấy vậy Mộ Khuynh vội vàng an ủi.
“Sao lại khóc chứ? Sau này chúng ta sẽ lại đến đây, sẽ lại chụp hình cùng nhau!”
Moscow - Liên Bang Nga
Mộ Khuynh nhìn quanh một lát rồi quay sang nói với Oản Oản
“Ở đây có rất nhiều nơi có cảnh đẹp, em muốn đi đâu trước?”
Nguyệt Oản Oản trầm ngâm suy nghĩ một lát, đôi mắt có phần đo đỏ
“Đến nhà thờ thánh Basil!”
Mộ Khuynh cảm thấy có chút lạ nhưng anh vẫn chiều theo ý của Oản Oản.
Khi đến nơi, họ không vào bên trong, chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào.
Nguyệt Oản Oản như người mất hồn, đôi mắt hướng về phía nhà thờ nhưng tâm thì không ở đó
“Đẹp thật! Khuynh, anh về xe trước đi, em xong việc rồi chúng ta cùng nhau trở về!”
Sau khi Mộ Khuynh về xe, Nguyệt Oản Oản không kìm được mà rơi nước mắt, cô nhìn chăm chăm vào cánh cửa đóng kín kia
“Thưa chúa, con là một người con gái không tốt, cầu mong sau khi con rời đi anh ấy có thể tìm được một người con gái tốt nhất thế gian này, cùng anh ấy đi đến hết đoạn đường! Mong chúa hãy mang đến bên anh những tia nắng ấm áp, sưởi ấm anh mỗi khi lạnh giá, còn những cơn mưa giông hãy mang đến bên con, bởi vì con đã quen với lạnh lẽo rồi.”
Sau chuyến tuần trăng mật của mình, cả hai đã trở về nước. Vừa xuống máy bay, Oản Oản đã yêu cầu Môn Khuynh đưa cô đến một nơi.
Toà án nhân dân
Linh cảm bất an trong lòng Mộ Khuynh ngày càng lớn, anh lo lắng quay sang hỏi Oản Oản
“Em muốn đến đây làm gì?”
Nguyệt Oản Oản không do dự, cô rất bình tĩnh trả lời
“Chúng ta ly hôn đi!”
Mộ Khuynh vô cùng bất ngờ sau câu nói ấy, cả người anh như chết lặng đi
“Tại sao?”
Nguyệt Oản Oản nhìn anh, mỉm cười
“Bao nhiêu đó là đã quá đủ rồi, em không còn đủ can đảm để đối mặt với những khó khăn trước mắt. Mộ Khuynh, hãy buông tha cho tương lai của nhau đi!”
Nhìn ánh mắt kiên định của Oản Oản, Mộ Khuynh không cách nào từ chối được. Và rồi…cả hai đã ly Nguyệt Oản Oản không đòi hỏi bất cứ gì, điều này khiến những người có mặt ở đó vô cùng bất ngờ.
Sau khi hoàn tất thủ tục, cả hai chính thức trở thành người lạ từng quen. Khi bước ra từ toà án, không ai đủ can đảm để nhìn đối phương. Bất chợt Oản Oản nhìn thẳng vào mắt Mộ Khuynh
“Khuynh, anh vẫn còn yêu em chứ?”
Mộ Khuynh lúc này thật sự không thể kìm chế được nữa, anh bật khóc nức nở như một đứa trẻ
“Có! Anh vẫn yêu em, Oản Oản!”
Oản Oản mỉm cười trong nước mắt, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc
“Khuynh, hãy hiểu cho em! Sau này, nếu có duyên, chúng ta sẽ lại cùng nhau…”
Cảm thấy nếu tiếp tục nói thì bản thân cô sẽ không chịu được mà từ bỏ tất cả nên cô đã nhanh chóng rời đi để lại Mộ Khuynh lẻ loi ở đó. Anh cứ đứng ở đó, không rõ là bao lâu. Trời đột ngột đổ cơn mưa, nước mắt của anh hoà vào những hạt mưa mà tan biến.