Vưu Vật Quân Sư

Chương 29: Các loại nịnh hót



Editor: LilPri

Beta: ladyduong

Những thời điểm vui nhất ở Lạc Mai cung, chính là……

“Không, ta muốn đi lại con cờ mà ta mới vừa mới bỏ xuống!” Bạch Chỉ bình tĩnh đem viên cờ màu đen trả lại cho Mộc Cẩn, bản thân thì lại nhúc nhích một viên cờ màu trắng.

Vẻ mặt Mộc Cẩn tươi cười, nhẹ nhàng buông xuống viên cờ màu đen, “Tiểu Chỉ, cảm ơn.”

“Không, ta đi lại!” Bạch Chỉ không còn bình tĩnh, cầm lấy tay của Mộc Cẩn, ván cờ tướng lại một lần trở về như cũ, đúng rồi, vị trí hồi nãy vẫn là tốt hơn!

Đứng ở bên cạnh, Trường Phong rốt cuộc nhịn không được, “Tiểu Chỉ, ngươi cùng hoàng thượng chơi cờ, cũng là như vậy?” Vẫn là ngươi cảm thấy vương gia dễ bắt nạt đâu?

“Đông Phương Thước? Hắn không phải đối thủ của ta.” Bạch Chỉ khinh thường liếc nhìn Trường Phong một cái, làm cho khóe miệng của hắn vừa kéo, này Tiểu Chỉ Tử, thật sự càng ngày càng gan lớn, đều bị vương gia sủng hư.

“Không được, lại đến!” Bạch Chỉ giận hờn nhìn cái kia vẫn luôn mỉm cười nam tử, không phục chu miệng lên, nhớ lại lúc nàng ở hiện đại, nhưng là liên tiếp ba lần đều là cờ vây quán quân của toàn quốc, làm sao có thể thua bởi nam tử nhu nhược trước mắt này, nàng vẫn cảm thấy, Mộc Cẩn chính là người thích giả heo ăn hổ ( ladyduong: sói đội lốt cừu ta thấy cái này hay hơn)

“Tốt…….” Mộc Cẩn cảm thấy trong lòng một trận ngọt ngào, có lẽ trước mắt người luôn thích chơi ăn gian, biết tức giận, mới thật sự là Tiểu Chỉ, mà này chân thật một mặt, chỉ có hắn mới có thể thấy được.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động. Trường Phong khôi phục khuôn mặt lạnh lùng, “Ta đi nhìn một chút.”

Bạch Chỉ nhìn cái thân hình cao to rời đi, giờ này, còn có ai sẽ tới Lạc Mai cung. Kia tiếng động càng lúc càng to, Bạch Chỉ vỗ nhẹ vạt áo, đối với Mộc Cẩn khẽ cười và nói, “Cẩn, ta đi ra ngoài xem một chút.”

Mang theo tiếng tim đập và đỏ hồng hai má, Bạch Chỉ không dám lại liếc mắt nhìn hắn một cái liền đi theo Trường Phong phương hướng rời đi, nàng kiếm cơ hội đã lâu, hôm nay cuối cùng tìm được cơ hội kêu tên của hắn.

Mộc Cẩn thì vẫn còn dừng lại ở trong rung động vừa rồi, kia một tiếng mềm mại “Cẩn”, ở trong lòng hắn thật lâu không thể tán đi.

“Trường Phong thị vệ, chúng ta tới đây tìm Chỉ công công, phiền toái sắp xếp một chút!” Một tiểu thái giám cúi đầu khom lưng, đang suy nghĩ tại sao hôm nay có thể xui xẻo như vậy, vừa đến liên gặp hắc mặt thần nổi danh trong cung.

“Đúng vậy, Trường Phong thị vệ, tiểu nhân là nghe theo Lan phi nương nương mệnh lệnh, tới đây để gặp Chỉ công công.”

“Tiểu nhân là Mẫn phi nương nương sai tới……..”

Mấy vị tiểu thái giám vây quanh ở trong đại sảnh, dưới đất xếp thật nhiều vàng bạc châu báu và các loại dược phẩm quý hiếm. Bạch Chỉ vừa tới, tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người nàng. Này tiểu thái giám lập tức bỏ mặt Trường Phong, trực tiếp chạy tới bên cạnh của Bạch Chỉ.

“Chỉ công công, tiểu nhân là thái giám ở trong cung của Lan phi nương nương, nương nương nhà ta nói, Chỉ công công vất vả lâu ngày, cố tình kêu người đem cao cấp huyết yến tra vội vàng đưa tới cho công công bồi bổ thân mình.”

Một cái tiểu thái giám khác lo lắng đẩy ra một người khác, “Tiểu nhân là thái giám ở trong cung của Lệ phi nương nương, hôm nay Lệ phi nương nương mở tiệc, mời Chỉ công công tới tham dự!”

Ngươi một câu, ta một câu, nghe đến nổi Bạch Chỉ đau đầu nhăn lại lông mày.

“U! Tiểu Chỉ Tử, ta chỉ biết ngươi sẽ ở đây!” Cứu tinh đến rồi! Tiểu Lộ Tử vui vẻ tiến vào, một phen kéo Bạch Chỉ cổ tay, “Đi, hoàng thượng đang ở khắp mọi nơi tìm ngươi đấy!”

Hoàng thượng? Đang ở tự hỏi, Bạch Chỉ đã bị Tiểu Lộ Tử kéo ra ngoài.

“A! Chỉ công công…..” Sau lưng truyền đến những tiếng la hét. Không biết hai người chạy được bao lâu, cuối cùng Tiểu Lộ Tử cũng ngừng lại. “Tiểu Chỉ Tử, thật a, hiện tại đều thành tâm phúc trong cung.”

Bạch Chỉ nhẹ nhàng thở ra, cười nhạt lắc đầu, “Lộ đại ca chê cười.” Không thể không nói, lần nào Tiểu Lộ xuất hiện đều rất là đúng lúc.

“Ha ha, đừng nói nữa, đi, đi hoàng thượng bên kia!”

Cái gì? “Hoàng thượng thật sự đang tìm ta?” Bạch Chi có chút sửng sốt, mấy ngày nay Đông Phương Thước không có phái người đến kêu nàng chơi cờ, còn tưởng rằng hắn đã chán, đang vui vì cuối cùng cũng được thanh tĩnh, như thế nào giờ lại nghĩ tới nàng đến.

“Chẳng lẽ còn có thể là giả, Lộ đại ca ta cho dù có mười cái đầu cũng không dám giả truyền thánh chỉ.” Nhẹ nhàng nở nụ cười, sửa lại chiếc mũ của mình, Tiểu Lộ Tử liền đi tới phía trước.

Ở Ngự Hoa Viên, Đông Phương Thước cùng Thục Tần đánh cờ, Thục Tần đi theo hoàng thượng lâu ngày, dần dần tiến bộ, ngẫu nhiên cũng có thể thắng được Đông Phương Thước mấy ván. “Ai, nếu là Tiểu Chỉ Tử, thì sẽ không đi bước cờ như vậy.” Không biết đây là lần thứ mấy, Đông Phương Thước chỉ vào quân cờ mà Thục Tần vừa buông rồi nói.

Hoàng thượng, giống như rất thích Tiểu Chỉ Tử. Thục Tần hơi hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cách đó không xa hai cái nho nhỏ bóng dáng đi vào, Đông Phương Thước vừa thấy liền vui vẻ.

Xa xa liền nghe được thanh âm Đông Phương Thước, Bạch Chỉ thấy cái kia bàn cờ, trong lòng liền lộp bộp một chút, nói thật, cao thủ luôn luôn thích cùng cao thủ so tài, mà Đông Phương Thước thực lực, so với chính mình thật là kém nhiều lắm, mỗi lần đều là nàng thắng, lâu ngày, cũng cảm thấy chán.

Đương nhiên, trừ bỏ lúc có việc nhờ hắn, chơi cờ liền có thể làm cho nàng hứng thú.

“Tham kiến hoàng thượng, tham kiến Thục Tần nương nương.”

“Ha ha, đều đứng lên đi.” Đông Phương Thước nhìn Bạch Chỉ, tâm tình liền tốt hơn nhiều. Thục Tần tự giác đứng lên, bên cạnh cung nữ liền cho nàng một chiếc ghế khác.

“Tiểu Chỉ Tử, người bên cạnh trẫm, không có một ai kì nghệ có thể so được với ngươi, đến, bồi trẫm hạ một ván cờ.” Hắn luôn cảm thấy, một ngày không cùng Bạch Chỉ chơi cờ vài ván, trong lòng liền trống rỗng.

“Dạ.” Bạch Chỉ chậm rãi ngồi đối diện Đông Phương Thước, chiếc mũ lớn che mất nàng hơn phân nửa khuôn mặt, trừ bỏ Mộc Cẩn, nàng vẫn không thích cho người khác thấy được dung nhan của nàng.

Đông Phương Thước hơi hơi nhíu mày. “Tiểu Chỉ Tử, đem mũ lấy xuống đi, nhìn thật chướng mắt.”

Một bên Hải công công mỉm cười, nhìn Bạch Chỉ liếc mắt, nhẹ nhàng gật đầu.Bạch Chỉ vừa cởi mũ ra, đã bị Đông Phương Thước lấy đến để qua một bên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của Bạch Chỉ, hắn ánh mắt trở nên càng nóng, chính là khi nhìn đến búi tóc thượng mộc trâm,

“Tiểu Chỉ Tử, tại sao lại không có mang Mã Não trâm mà trẫm thưởng cho ngươi?”

Bạch Chỉ không nghĩ đến hắn sẽ chú ý tới việc này, “Cây trâm kia quá quý trọng, tiểu nhân sợ sẽ làm hư nó, liền…..” Hơn nữa, nàng càng thích cây trâm mà Mộc Cẩn tự tay khắc.

“Thưởng cho ngươi, ngươi cứ mang, nếu bị hư, trẫm sẽ cho ngươi tìm đến cây trâm khác.” Đông Phương giọng nói mang theo một chút không vui, bất quá khi nhìn đến khuôn mặt bình thản của Bạch Chỉ, cảm giác tức giận cũng không còn bao nhiêu.

Lần này Đông Phương Thước không biết tại sao, sống chết kéo dài hơn nửa đêm mới làm cho nàng trở về, lần đầu tiên nhìn thấy ở ngự hoa viên một khung cảnh đồ sộ như vậy, thiệt là nhiều cung nhân cầm đèn trong tay, vì bọn họ chiếu sáng.

Rất nhanh chải đầu rửa mặt, đang chuẩn bị thổi đèn đi ngủ, ở ngoài sân lại có bầu không khí kỳ quái.

Bạch Chỉ nhanh chóng ở trong tay áo dấu một phen chủy thủ, một trận âm phong thổi mở cửa phòng, ngân quang chợt lóe, kia chủy thủ liền chuẩn xác không lầm để trên cổ của người nọ.

“Tiểu mèo hoang, nghi thức hoan nghênh như thế này, bản quân rất là thích.” Mặt nạ màu đen hoa lệ, khêu gợi bạc môi hơi hơi giơ lên, Bạch Chỉ hừ lạnh một tiếng, thu hồi chủy thủ.

“Ma quân có sở thích đến vào ban đêm, Bạch Chỉ cũng không có cách nào.”

Nhẹ nhàng hít hít cái mũi, “Bản quân là tới lấy đồ, cũng không có cách nào khác.”

Chỉ thấy một đoàn màu đen đánh tới, Dạ Lan tay mắt lanh lợi, thuần thục liền đem dây lưng mang trên người, Bạch Chỉ không khỏi nghi ngờ, hắn có phải đã từng mang qua?

Hơi hơi nhíu mày, Bạch Chỉ thật không hi vọng chính mình tác phẩm sẽ rơi vào trong tay của nam nhân này,”Lấy tay ra!” Đâu có ai như thế mang vây bột.

Khéo léo ngón tay nhanh chóng sửa lại dây lưng , Dạ Lan khóe miệng hơi hơi giơ lên.

Sửa đến khi chữ mà nàng cố tình may lên hiện ra, Bạch Chỉ hài hài lòng gật đầu, “Tin tức mà ta muốn ở đâu?”

Đúng lúc này, Dạ Lan cảnh giác nhìn thoáng qua bên ngoài, thần sắc lạnh lùng, “Lần khác lại tới tìm ngươi!” Nói một tiếng, liền như vậy biến mất ở cửa phòng.

Cái gì? Nam nhân chết tiệt này, cư nhiên treo khẩu vị của nàng! Nhưng mà, trên mặt Bạch Chỉ nổi lên một tia thực hiện được ý cười, nàng cố ý ở trên gốc của dây lưng màu đen kia, may một cái thật to chữ

“Trư”, mới vừa rồi, còn cố ý đem chữ kia làm đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.