“Tiểu Chỉ , có phải hay không muốn ở đây hầu hạ trẫm ?” Biên cương tiếp tục cấp báo , làm cho Đông Phương Thước tâm tình không tốt , suốt ngày nhốt mình trong ngự thư phòng , lần này Bạch Chỉ cư nhiên chủ động tìm tới cửa làm cho cả người mỏi mệt như hòa hoãn đi rất nhiều .
Chỉ thấy Bạch Chỉ cúi đầu , trong tay đang cầm một bát canh, có chút bất đắc dĩ , hoàng thượng sao có thể mãi để ý tới chuyện này “Là Thục Tần nương nương sai
tiểu nhân mang đến cho hoàng thượng canh nhân sâm đôn tuyết ngư , là một phen tâm ý của nương nương , thỉnh hoàng thượng nếm thử .”
Thục Tần , Đông Phương Thước nhớ rõ, mấy ngày trước đây giống như đem nàng đuổi ra ngự thư phòng , liền cũng không đi qua cung nàng . Không ít phi tần nghĩ Thục Tần thất sủng , trong khoảng thời gian này thật chịu khó đưa tới canh bổ
“Lại là muốn tranh thủ tình cảm ? Này đó nữ nhân có thể hay không mang đến điểm tâm đa dạng.” Đông Phương Thước giọng điệu lạnh lùng chứa lửa giận , Bạch Chỉ cũng chỉ bình tĩnh mang canh đến tay hắn.
“Nương nương có phải hay không muốn tranh thủ tình cảm , tiểu nhân không biết. Tiểu nhân chỉ biết , mấy ngày hoàng thượng phiền lòng , mệt mỏi , nương nương
mỗi đêm đều ngủ không tốt , thường xuyên than thở , ở trong mắt tiểu nhân , Thục Tần nương nương trong lòng tất cả đều là hoàng thượng .’ Lời nói của Bạch Chỉ không thể nghi ngờ đã nói vào tâm Đông Phương Thước , hậu cung bên trong ,có bao nhiêu nữ nhân vì địa vị gia tộc đối với hắn tốt , có bao nhiêu nữ nhân là xuất phát từ thiệt tình đối hắn tốt . “Vậy còn ngươi ?” Lời này vừa thốt ra, chính hắn cũng ngây ngẩn cả người , không hiểu sao , mỗi khi nhìn thấy Bạch chỉ , trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái.
Bạch Chỉ sửng sốt , liền cấp Đông Phương Thước một chén , không thể không nói , tay nghề Thục Tần quả thật không tồi : “Hoàng thượng , ăn canh đi .” Nàng không
rõ Đông Phương Thước đó là có ý gì , loại biểu hiện kỳ quái này làm cho nàng cảm thấy hẳn là cách Đông Phương Thước xa một chút .
Nhẹ nhàng “khụ” một tiếng che dấu xấu hổ trong mắt , kia thuần hương canh chảy vào miệng , đột nhiên nghĩ tới cái gì : “ Tiểu Chỉ Tử , canh này là Thục Tần tự tay làm ?”
“Ân” Thiệt tình Bạch Chỉ cảm thấy làm được này nọ thật không giống người .Chỉ thấy Đông Phương Thước lẳng lặng ăn xong , ánh mắt thâm trầm không biết nghĩ gì
.……..
“Phụng thiên thừa vận ,xét thấy Thục Tần hiền lương thục đức , phong làm Thục phi , ban cho lăng la mười thất , ngọc như ý hai , Nam Hải dạ minh châu một viên , Lan Điền châu phiến một bộ , khâm thử .”Hải công công mỉm cười nhìn thoáng qua Bạch Chỉ : “ Tiểu Chỉ Tử còn không mau đỡ Thục phi nương nương đứng dậy .”
Thục Tần còn đứng ngốc lắng không dám tin nhìn Bạch Chỉ bên cạnh , hôm qua làm cho hắn hướng hoàng thượng cấp đồ ăn lót dạ , hôm nay chính mình được phong phi . Chỉ công công đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Tiếp thánh chỉ , Thục phi như trước hồn phi thiên ngoại , chỉ có tiểu Lan cao hứng mọi việc . Rất nhanh tin tức Thục Tần được phong phi truyền khắp hậu cung .
“Vô liêm sỉ, Thục Tần nàng ta tính cái gì vậy , cha nàng ta bất quá chỉ là một cái tiểu quan ,dựa vào cái gì làm cho hoàng thượng phong phi!” Trong cung Xuân lệ vang lên tiếng đập phá , nhóm cung nhân sợ hãi chạy , Lệ phi phẫn nộ không phải là người có thể chọc a .
Mà ở một cung khác , Lan phi vốn luôn luôn thanh nhã trở nên âm trầm , nhíu chặt mày , khóe mắt lóe tinh quang làm cho Mẫn phi một bên sợ hãi . Nàng chưa bao giờ gặp qua mặt này của Lan tỷ tỷ , trước kia Lệ phi độc sủng , tỷ tỷ cũng chỉ cười trừ .
Khóe miệng khẽ nhếch , Thục Tần ? Cho dù ngươi được phong phi thì thế nào , trò hay còn ở phía sau .
…………
“Ai u , đây không phải là Chỉ công công sao ?” Đang muốn tiến đến Lạc Mai cung , Bạch Chỉ bị người phía sau gọi lại , chỉ thấy phía sau là mấy quan viên , kỳ quái họ vào hậu cung làm gì ?
“Tham kiến các vị đại nhân .”Chỉ thấy một lão nhân sắc mặt hòa ái nhiệt tình đón đi lên: “Chỉ công công đây là muốn đi đâu? Lão thần đang muốn đi đến chỗ Lệ phi nương nương, không bằng Chỉ công công cùng với lão thần cùng đi qua , chắc chắn Lệ phi nương nương rất cao hứng.”
Bạch chỉ đảo qua người này mặc quan phục Thượng Thư , căn cứ vào tuổi phỏng đoán , hắn chắc là phụ thân Lệ phi , Chu Giản : “Tiểu nhân còn có việc quan trọng trong người sẽ không quấy rầy đại nhân cùng nương nương nói chuyện .” Bạch Chỉ không biết rằng chính mình là một khối thịt béo , hậu cung mỗi người đều muốn cắn một ngụm .
“Đợi chút , Chỉ công công, nếu không....”
“U, đây không phải là Chu thượng thư sao ?” Xa xa truyền đến một tiếng hô to , chỉ thấy một trung niên nam tử dáng người khôi ngô đi đến trước mặt , vài tên quan phía sau Chu thượng thư vẻ mặt phức tạp .
Bạch Chỉ thoáng nhìn bên hông người này có tấm kệch bài chữ “Hình Tự”, kiếm kia giương nỏ khiến bầu không khí căng thẳng làm cho nàng lùi về phía sau vài bước tránh cho chọc lửa thiêu thân .
“Hừ , nơi này là trong hậu cung , Tư Mã huynh không chạy nhanh về phủ , tới nơi này làm cái gì ?” Chu Giản mặt tức thì âm trầm , mà người kia Tư Mã không giận mà cười: “Chu huynh nói sai rồi , Lan phi nương nương thân thể không khỏe , ta phụng ý hoàng thượng đến thăm , mà Chu huynh cứ quấn lấy Chỉ công công , ngược lại không tốt lắm đâu .”
Bạch Chỉ hơi nhíu mày , các ngươi cũng biết không tốt lắm ?Quan hệ của hai người này thực ác liệt : “Tiểu nhân cáo lui.”
“Ngạch, Chỉ công công chờ một chút.” Hai người kia không hẹn mà cùng hô , “ Chỉ công công không bằng cùng ta đi thăm Lan phi?” Tư Mã Khấu cũng không buông tha
cho cơ hội lần này , tuyệt đối không làm cho Chu Giản được tiện nghi .
“Chỉ công công hiện tại là tâm phúc bên người hoàng thượng nào có cùng ngươi đi.” Chu Giản trưng mắt lãnh , rất nhanh hai người ở phía ngự hoa viên giao khẩu.
Yên lặng rời đi nơi đó , tâm Bạch Chỉ sớm bay đến Lạc Mai cung, vừa một cước đi vào , phía sau vang lên hai thanh âm kia , như thế nào hai tên này đều đuổi đến đây rồi?
“Ngươi đang làm cái gì?” Trường phong như quỷ xuất hiện trước mặt Bạch chỉ , chỉ thấy “phạch” một tiếng cửa đóng lại : “Không có việc gì, có người tìm ta thì đóng cửa thả chó.”
“Bang bang phanh” , vài tiếng đập cửa phía sau , ngoài cửa truyền đến tiếng hai người khắc khẩu, Trường phong nhất thời sáng tỏ, khóe miệng hơi nhếch lên : “Bề bộn nhiều việc nga ?”
Bạch Chỉ cười nhẹ, “Hoàn hảo”
Cách đó không xa, một nam tử áo trắng ngồi trên xe lăn chậm rãi đến gần , Bạch chỉ cảm thấy mới vừa rồi phiền muộn trở thành hư không , hai người bốn mắt nhìn nhau, chậm rãi trích tiên nam tử hai tay vịn lấy xe lăn hơi hơi đứng dậy ,bóng dáng gầy yếu nhất thời cao lớn vô cùng .
Bạch Chỉ vừa khẩn trương vừa kinh hỉ đến gần , hơi ngẩng đầu lên nhìn thấy ôn nhu trong mắt đối phương nhất thời không nói lên lời .
“Tiểu Chỉ, ngươi đã trở lại.” Hắn chưa bao giờ cảm thấy, cúi đầu nhìn người đúng là cảm giác tốt đẹp , nhẹ nhàng vươn tay lên lau đi hơi nước nơi khóe mắt nàng .
“Cẩn , ngươi…” Đột nhiên thân thể rơi vào một cái ôm ấm áp , bên vai vang lên thanh âm quen thuộc : “Tiểu Chỉ , ta chỉ có thể đứng một hồi , cho ta mượn dựa vào một chút.”
Bạch Chỉ trong lòng thoáng chốc mềM mại, nhẹ nhàng trả lời : “Hảo.”
Trường Phong đứng ở phía sau không tự giác nhíu mày , vương gia, không lẽ ,hắn…