Tuy nói Thái tử Tán quốc lấy thân phận là sứ thần của quốc gia chiến bại đến Dập quốc, trải qua sự thảo luận của các đại thần, cảm thấy nên đãi theo phong cách nhà tướng. Dù sao, với thực lực của Tán quốc, tuy rằng lần này được đại thắng nhưng vần làm cho bổn quốc mất đi không ít tài lực và nhân lực, quả nhiên bang giao vẫn là quan trọng nhất.
Trên Quốc yến, Đông Phương Thước mặc long bào, uy nghiêm vô cùng ngồi ngay ngắn ở chỗ cao nhất, vẫn như trước lộ vẻ tươi cười nhìn nam tử dị quốc chậm rãi đi đến, tay trái vừa nhấc, cung nhân lập tức dọn thức ăn cho Thái tử Tán quốc, hào phóng tươi cười, cũng không có một chút ảnh hưởng gì khi đối phương đến chậm.
Hoàng Phủ Hoa hơi hơi nhíu mày, đi đến trước mặt Đông Phương Thước lễ phép vái chào, liền vén ống tay áo lên ngồi xuống, bình tĩnh đón nhận tầm mắt nóng rực từ khắp nơi truyền đến.
Không nghĩ tới Thái tử Tán quốc là nhân vật như vậy, bề ngoài xuất chúng và khí độ bất phàm, nhưng lại làm cho người ta không có một phần chán ghét.
Tầm mắt Hoàng Phủ Hoa nhẹ nhàng đảo qua bốn phía, rốt cục dừng lại lại trên người nam tử tuấn mỹ đang uống rượu một mình ở phía đối diện. Minh nguyệt tướng quân? Ha ha, quả thực danh bất hư truyền, ngăn cản năm vạn tinh binh của Tán quốc, người này là một nhân tài, nếu mình có thể sử dụng......
Đôi mắt Vinh quốc công chúa nhìn thấy Ma quân, hết lần này tới lần khác thoáng hiện hào quang, dù sao, đối diện là thái tử của một quốc gia, tương lai đó là vua của một nước, hơn nữa dáng vẻ không gì sánh kịp, nói không động tâm, là giả. Nhớ đến Ma quân khinh thường mình, tâm của Vinh quốc công chúa có một chút đau đớn, nếu là nam tử đối diện, nàng còn có thể có cơ hội, tương lai là một quốc gia chi mẫu, so với Ma quân, nhất định là không kém .
Đông Phương Thước đương nhiên nhìn thấy ánh mắt quang mang của Vinh quốc công chúa, che dấu sự khinh miệt trong lòng, cùng Minh Đức hoàng hậu nhìn nhau cười. Mà trong đầu thái hậu sớm đã dần hiện ra vô số ý tưởng. Thái tử Tán quốc đến nay chưa lập thái tử phi, nếu lần này hai quốc có thể đám hỏi, nữ nhi của mình gả
đi nhất định sẽ không bị bạc đãi, so với Minh Nguyệt tướng quân, đương nhiên là thái tử là người hấp dẫn hơn.
“Thái tử đường xa đến đây, Dập quốc ta chiêu đãi không chu toàn, mong thứ lỗi.” Đông Phương Thước giơ ly rượu lên, nhìn nam tử kia mỉm cười, Hoàng Phủ Hoa đáp lễ, khiêm tốn có lễ,“Bệ hạ khách khí, Vua Tán quốc ta vì biểu hiện tâm ý, cũng để cho bản điện đem theo lễ vật đi đến.”
Uống một ngụm rượu, Hoàng Phủ Hoa vỗ tay ba cái, trong mắt chúng đại thần đều ngạc nhiên, ba nữ tử xinh đẹp đeo khăn mặt chân thành đi tới, dáng người A Na (dáng người kiểu như người mẫu ấy), thân thể đẫy đà, cho dù không thấy rõ dung mạo, nhưng ánh mắt như nước, mọi người cũng sẽ không hoài nghi dưới lớp khăn che mặt là một mỹ nhân.
“Tán quốc vương có tâm.” Đông Phương Thước chỉ hơi hơi gật gật đầu, những lời này có ý, nhưng thật ra đủ để cho người khác cân nhắc.Minh Đức hoàng hậu ánh mắt nhìn Hải công công, Hải công công lập tức tiến lên, hướng về phía ba nữ tử kia cúi người nói,“Ba vị tiểu chủ, thỉnh đi.” Dứt lời, liền mang theo các nàng rời đi trước ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người.
Lúc này ca múa mừng cảnh thái bình, mà trong một góc của hoàng cung, một bóng dáng nhỏ gầy ở trong hoa viên sờ soạng cái gì. Khó có được trong cung mọi người trọng yếu đều tham gia quốc yến, nàng có thể hảo hảo ở ngự hoa viên coi hoa sơn trà.
Lơ đãng nâng mắt lên, đột nhiên phát hiện trên đỉnh cung điện đối diện có người, một thân hắc y, không cần nghĩ cũng biết lai giả bất thiện. Hình như người nọ đang tìm cái gì, bay qua bay lại trên các điện .
Bạch Chỉ ngồi xổm xuống đất, cứ lẳng lặng nhìn như vậy, với công lực hiện tại của hắn, chống lại cao thủ như vậy hẳn là phần thắng không lớn, hơn nữa trong hoàng cung Dập quốc này phải bí mật hơn, chỉ cần không chọc tới nàng, cho dù đối phương xốc nóc nhà lên thì sao, vẫn là không cần quan tâm.
Vừa muốn xoay người rời đi, lại phát hiện người nọ đi về hướng Lạc Mai cung, ánh mắt Bạch Chỉ trầm xuống, trong lòng lo lắng, liền cắn răng đuổi theo.
Trên lầu các cách đó không xa, một lão nhân áo bào trắng đã chú ý hết mọi việc, tiểu cung nhân kia, vì sao làm cho hắn một loại cảm giác kì quái. Một trận gió nhẹ thổi qua, lão nhân áo bào trắng liền biến mất không thấy.
......
“Trường Phong, ta đột nhiên cảm thấy mệt một chút, hôm nay muốn nghỉ ngơi sớm một chút.” Mộc Cẩn lẳng lặng nói với nam tử kia, Trường Phong mới giật mình hỏi lại,“Vương gia, làm sao vậy?”
Hai ngày nay, Trường Phong luôn mất hồn mất vía , Mộc Cẩn không khỏi lo lắng hỏi,“Trường Phong, ngươi có phải đang gạt ta chuyện gì không?”
Con ngươi sáng đang nhìn trong lòng Trường Phong hoảng sợ, kỳ thật vương gia đã sớm nhận ra, mấy ngày gần đây tần suất phát độc của vương gia càng ngày càng cao, Dạ Lan vài lần đau đến ngất đi, nhớ đến hắn muốn thay vương gia nhận sự thống khổ này, đột nhiên Trường Phong có chút áy náy, trong chốc lát, hắn trở lại bình thường.
“Không, ta chỉ cảm thấy, lần này Thái tử Tán quốc đến, hình như không phải nghị hòa đơn giản như vậy.” Dạ cung tìm hiểu tin tức, cùng sự việc của Tán quốc nhất định có liên hệ, sự việc càng ngày càng phiền phức
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng vang, Trường Phong và Mộc Cẩn liếc nhau, lập tức mở cửa phòng đi ra ngoài, chỉ thấy Bạch Chỉ đang cùng một Hắc y nhân dây dưa, trong viện tối đen từng trận ngân quang, tay Bạch Chỉ cầm chủy thủ, cùng giao đấu với người nọ.
Trong lòng Hắc y nhân kinh ngạc, tiểu thái giám này thân thủ quá mức quỷ dị, tư nhiên có thể trốn thoát một cách linh hoạt các công kích của mình, tấn công gần như thế, làm cho hắn không sử dụng được nội lực, một chưởng đánh về phía tiểu thái giám, lại bị hắn lắc mình né tránh, nhưng một chưởng kia lại đánh trúng trên đầu của hắn, lập tức, tóc dài trút xuống, dưới ánh trăng dưới lộ ra khuôn mặt nhở nhắn tinh xảo tuyệt
Là nữ nhân? Hắc y nhân hơi bất ngờ một chút, lập tức có một cổ nội lực mạnh mẽ đánh tới. Trường Phong một chưởng ngăn cách trấn đấu của hai người, gia nhập đánh nhau. Thừa dịp Hắc y nhân không chú ý, ánh mắt Bạch Chỉ lạnh lùng, rất nhanh xoay người, tóc dài sắc bén lập tức xoẹt qua mặt Hắc y nhân, khóe mắt người nọ lập tức xuất hiện vết máu.
“Tiểu Chỉ!” Mộc Cẩn không khỏi kinh hô, nhưng lại làm Hắc y nhân chú ý, hắn lập tức công kích đên phía nam tử đang ngồi trên xe lăng kia, thình lình xảy ra chuyển biến làm cho Bạch Chỉ và Trường Phong phản ứng không kịp.
“Vương gia cẩn thận!”“Mộc Cẩn!” Hai người hoảng sợ hô, nhưng là lại ngăn cản không kịp, Hắc y nhân kia đã muốn rút nhuyễn kiếm bên hông ra đâm Mộc Cẩn.
Đôi mắt sâu thẳm tinh quang vừa hiện, nam tử áo trắng ngồi trên xe lăn kia biến mất như quỷ lại xuất hiện bên cạnh Hắc y nhân, một chưởng đánh về phía vai phải của hắn, nội lực cường đại lập tức đánh bay Hắc y nhân ra ngoài.
Bạch Chỉ kinh ngạc nhìn mọi việc, Mộc Cẩn, hắn có võ công?
Mọi việc xảy ra rất nhanh, trong viện lâm vào một mảnh trầm mặc, Hắc y nhân kia cắn răng che đi cánh tay bị thương, lắc mình biến mất trong đêm tối.
Mộc Cẩn ngốc lăng nhìn một chưởng của chính mình, trong mắt vạn phần mâu thuẫn, hắn hoàn toàn không rõ mình đang làm cái gì, nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn nam tử đang đứng lẳng lặng trong viện kia.