Whitney, My Love

Chương 13



Whitney đón nhận tin Clayton sẽ dùng bữa tối với họ vào tối ngày hôm sau với tất cả sự nhiệt tình mà nàng đã cảm thấy cho một trận đòn trước công chúng. Dù sao, cha nàng thích người đàn ông đó, và Whitney chuẩn bị phải chịu đựng anh ta vì cha nàng.

Họ ăn tối lúc 8h, với cha nàng ngồi một đầu chiếc bàn dài phủ khăn trải bàn bằng lụa đa-mát và Quý bà Anne ngồi đầu kia. Để lại Whitney ngồi đối diện với Clayton. Lợi dụng dàn giá nến bằng bạc nặng trịch đặt ở giữa trung tâm của chiếc bàn như là một rào ngăn cách giữa nàng và người cùng ăn tối không mong muốn, nàng duy trì một thái độ im lặng nghiêm trang và lạnh nhạt. Rất nhiều lần trong suốt bữa ăn, Clayton đưa ra những lời bình luận khiêu khích mà nàng biết là với ý định cố ý chọc tức nàng tham gia vào cuộc nói chuyện ở bàn ăn tối, nhưng nàng cẩn thận phớt lờ anh ta.

Khi món tráng miệng được dọn đi, Whitney đứng dậy và xin phép, lấy cớ là sắp bị một cơn váng vất tấn công. Nàng nhìn thấy đôi môi của Clayton mím lại, nhưng khi ánh mắt nhíu lại của nàng rà soát trên khuôn mặt anh ta, anh ta dường như quan sát nàng với vẻ quan tâm xã giao và không có gì khác. “Whitney có thể chất của một con bò,” cha nàng đảm bảo với vị khách của mình khi Whitney bước khỏi phòng.

*****

Trong hai tuần tiếp theo, Paul ghé thăm nàng mọi ngày. Cuộc đời nàng diễn ra như một giấc mơ, chỉ bị phá hỏng bởi tần suất mà nàng phải chịu đựng sự có mặt của Clayton vào những buổi tối. Tuy nhiên, nàng chịu đựng nó mà không có một lời phàn nàn nào vì cha nàng. Cho dù Clayton nói hay làm gì, Whitney lúc nào cũng lạnh nhạt, lịch sự và xa cách. Thói quen rút lui sớm của nàng làm hài lòng cha nàng (người hiểm lầm đó là sự kín đáo của một quý cô) và làm Clayton tức giận (người rõ ràng không hiểu lầm bất cứ điều gì) và dường như khiến dì nàng lo lắng, vì lý do gì đó mà Whitney không thể hiểu.

Thực ra, Whitney nghĩ gần đây Anne đang hành động rất kỳ lạ. Bà dành rất nhiều thời gian viết thư đến tất cả thủ đô của các nước châu Âu mà bà nghĩ Chú Edward có thể ở đó, và tâm trạng của bà thường xuyên chuyển từ bấn loạn hồi hộp sang thẫn thờ.

Whitney quyết định rằng nguyên nhân thái độ là lạ của dì nàng là do sự thiếu vắng của chồng bà. “Cháu biết dì phải nhớ Chú Edward khủng khiếp như thế nào,” Whitney thông cảm bày tỏ vào một buổi tối hai tuần sau, khi họ chuẩn bị ăn tối với Clayton ở nhà anh ta lần đầu tiên. Dì Anne dường như không nghe thấy, trong lúc bà tập trung lựa chọn một chiếc váy cho Whitney mặc. Cuối cùng bà chọn một chiếc váy vải nhiễu màu hồng đào, cổ áo thấp trang trí kiểu vỏ sò, và đường viền chân váy trang trí kiểu vỏ sò lớn hơn. “Cháu đã nhớ Paul vô cùng trong suốt thời gian ở Pháp, vì vậy cháu hiểu dì đang cảm thấy như thế nào,” Whitney tiếp tục, giọng nàng nghẹt lại bởi chiếc váy hồng đào Clarissa đang kéo qua đầu.

“Những chuyện tình lãng mạn trẻ con,” dì nàng trả lời, “luôn dường như rất thật, rất lâu bền khi chúng ta xa cách với đối tượng của tình cảm đó. Nhưng thông thường, khi chúng ta quay trở lại, chúng ta phát hiện ra rằng giấc mơ và ký ức của chúng ta thường hơn hẳn hiện thực.”

Whitney quay phắt lại mà không hề nghĩ đến Clarissa tội nghiệp đang bận rộn chải mái tóc dài của nàng. “Dì không thể nghĩ Paul là một ‘mối tình lãng mạn trẻ con’. Ừm, anh ấy tất nhiên đã là thế, nhưng không còn lâu nữa. Chúng cháu sắp kết hôn, chính xác như những gì cháu luôn mơ ước. Và rất sớm thôi.”

“Paul đã đề cập chuyện hôn nhân với cháu chưa?”

Khi Whitney lắc đầu và chuẩn bị trả lời, Anne hít một hơi dài và ngắt lời nàng. “Ý dì là, nếu ý định của cậu ấy là cầu hôn cháu, đến giờ chắc chắn cậu ấy đã có đủ thời gian cần thiết rồi.”

“Cháu chắc chắn anh ấy chỉ đang đợi đúng thời điểm để bày tỏ. Và cháu cũng chưa về nhà lâu, mới chỉ vài tuần.”

“Bọn cháu đã biết nhau nhiều năm rồi, cháu yêu,” Dì Anne nhẹ nhàng phản đối. “Dì đã nhìn thấy những cuộc kết hợp giữa hai con người xa lạ hoàn toàn trong khoảng thời gian bằng với thời gian chúng ta trở về đây. Có lẽ cậu Sevarin chỉ thích thú với việc tán tỉnh một cô gái trẻ đáng yêu, người đang được săn đón nhất hiện giờ. Rất người đàn ông làm như vậy, cháu biết mà.”

Whitney mỉm cười đầy tự tin và đặt một nụ hôn lên má dì nàng, “Dì lo lắng quá nhiều cho hạnh phúc của cháu, Dì Anne. Paul đang ngấp nghé cầu hôn rồi, rồi dì xem.”

Nhưng khi cỗ xe không cửa của họ lắc lư dưới những cây sồi tỏa bóng râm đến nhà Clayton, sự lạc quan của Whitney bắt đầu rút xuống dần. Nàng vẩn vơ nghịch mấy lọn tóc dài đang rủ xuống như những con sóng nhấp nhô trên qua bờ vai và đuôi tóc uốn lại thành lọn ở giữa lưng.Có thể nào Paul chỉ đang thích thú với việc tháp tùng một sắc đẹp cạnh nhà nổi tiếng? Nàng tự hỏi. Bằng lý trí Whitney biết rằng nàng đã chiếm lấy danh hiệu đó từ Elizabeth Ashton, mặc dù nàng không cảm thấy thỏa mãn vì điều đó nhiều như nàng đã nghĩ. Thiệp mời đến những buổi tiệc và dạ hội đến tới tấp với mức độ thường xuyên đến hãnh diện, và khi nào Whitney chấp nhận, Paul sẽ hộ tống nàng đến đó và dành cả buổi tối ở bên nàng. Thực ra, người hàng xóm duy nhất cạnh tranh được với sự nổi tiếng của Whitney là Clayton Westland, và nàng nhìn thấy anh ta mọi nơi nàng đến.

Whitney gạt bỏ suy nghĩ về người hàng xóm đáng khinh của nàng sang một bên. Tại sao Paul vẫn chưa bày tỏ? Nàng tự hỏi. Và tại sao anh chưa từng nói về tình yêu, chưa tính đến hôn nhân? Whitney vẫn còn tìm kiếm cho câu trả lời cho những câu hỏi phiền não đó khi họ đến nhà Clayton.

Cửa trước mở ra bởi một tên quản gia lưng-thẳng-cứng giương mắt nhìn xuống bộ ba theo chiều dài chiếc mũi của gã. “Chào buổi tối,” gã oai vệ phát ngôn. “Ông chủ của tôi đang chờ quý vị.” Trước tiên Whitney thấy sững sờ, sau đó thầm buồn cười vì thái độ ngạo mạn vốn thích hợp hơn nếu gã ta là một quản gia của một nhân vật có địa vị cao quý quan trọng, và đang mở cánh cửa chính của một dinh thự tráng lệ.

Khi Dì Anne và cha nàng đang được giúp cởi bỏ áo ngoài, Clayton sải bước qua đại sảnh đến căn phòng giải lao nhỏ. Anh ta đi trực tiếp đến chỗ Whitney. “Cho phép tôi?” anh ta lịch sự hỏi, bước ra sau nàng, những ngón tay dài nhẹ nhàng đặt lên chiếc áo choàng lụa màu hồng đào trùm quanh vai nàng.

“Cảm ơn,” Whitney nhã nhặn nói. Đẩy chiếc mũ rộng ra sau, nàng tháo chiếc dây lụa buộc ở cổ để bỏ chiếc áo choàng ra với tốc độ nhanh nhất có thể. Sự đụng chạm của bàn tay anh ta nhắc nàng nhớ lại cách anh ta đã ôm và vuốt vẻ nàng vào ngày đi dã ngoại, cách mà anh ta đã hứa sẽ ôm nàng gần hơn và lâu hơn cứ như là anh ta đang mời gọi một viên kẹo cho một đứa trẻ. Con lừa tự phụ.

Cha nàng cản Dì Anne lại để ngắm những đồ vật chạm trổ bằng ngà trang trí cho chiếc bàn trong đại sảnh trong khi Clayton dẫn Whitney đến một căn phòng kích thước trung bình rõ ràng kết hợp để làm phòng khách và phòng làm việc.

Một ngọn lửa cháy lách tách trong lò sưởi lớn xua tan không khí lạnh buổi đêm và tăng thêm ánh sáng rực rỡ cho ánh nến của những giá nến đặt trên bệ lò sưởi. Căn phòng ít đồ nhưng được trang hoàng sang trọng phù hợp với gu thẩm mỹ của phái mạnh. Trải dài theo một bức tường là một dãy kệ gỗ sồi lớn, dài chạm trổ với một cặp giá nến bạc và vàng lộng lẫy ở hai đầu. Mặt trên cùng của dãy kệ là những khối hình vuông bằng đá cẩm thạch, bao quanh bởi những dải gỗ chạm khắc công phu. Ở giữa kệ là một bộ đồ uống trà bằng vàng lớn không giống bất kỳ thứ gì mà Whitney từng nhìn thấy. Nó quá to khiến Sewell, người quản gia của họ sẽ không bao giờ có thể nâng nó lên, chứ đừng nói mang nó với vẻ đường hoàng. Whitney thoáng mỉm cười khi nàng tưởng tượng Sewell bao-giờ-cũng-chính-xác lê lết vào một căn phòng, còng người bên dưới sức nặng của chiếc khay đó.

“Liệu ta có thể mạo muội hy vọng rằng nụ cười đó cho thấy quan điểm của nàng về ta đã mềm dịu hơn?” Clayton chậm rãi ngâm nga.

Whitney giật đầu lại. “Tôi không có quan điểm gì về ngài,” nàng nói dối.

“Nàng có một quan điểm mạnh mẽ về ta, Cô Stone,” anh ta nói và cười khoái trí khi đưa nàng ngồi xuống một chiếc ghế lưng-cong thoải mái bọc da màu boóc đô mềm mại. Thay vì ngồi xuống chiếc ghế giống vậy đối diện nàng, người đàn ông trơ tráo này ngồi ghé trên tay ghế của nàng và tự nhiên duỗi cánh tay phải trên lưng ghế.

“Nếu thiếu chỗ ngồi thoải mái, tôi sẽ rất vui được đứng,” Whitney lạnh lùng nói, gần như đã chuẩn bị đứng lên.

Hai bàn tay Clayton túm lấy vai và ấn nàng ngồi lại trên ghế khi anh ta chiều lòng đứng dậy. “Cô Stone,” anh ta vừa nói vừa cười nhăn nhở và nhìn xuống khuôn mặt giận dữ đang ngẩng lên của nàng, “nàng có cái lưỡi của một con rắn.”

“Cám ơn,” Whitney bình thản nói. “Và ngài có cách cư xử của một kẻ lỗ mãng.”

Không thể giải thích được, anh ta giật đầu lại và cười phá lên. Vẫn còn cười ngặt nghẽo, anh ta với tay xuống và âu yếm xoa rối mái tóc trên đỉnh đầu nàng khiến Whitney bật dựng dậy, giằng xé giữa việc tát vào mặt anh ta hay đá cho anh ta một phát vào cẳng chân. Cha và dì nàng tìm thấy họ lúc vẫn còn đứng mặt đối mặt, Clayton biểu hiện rõ rệt vẻ ái mộ trong khi Whitney nhìn anh ta chằm chằm trong sự im lặng đông cứng. “Ồ, tôi thấy rằng hai người đang có một cuộc trò chuyện dễ chịu,” cha nàng vui vẻ tuyên bố, khiến môi Clayton mím lại và Whitney gần như, nhưng cũng không phải hoàn toàn, phá lên cười.

Bữa tối là một yến tiệc xứng đáng với tài năng của một đầu bếp hoàng gia. Whitney đang thưởng thức món tôm hùm với sốt rượu nhẹ ngon tuyệt, cảm thấy rất không thoải mái khi ngồi cuối bàn đối diện với Clayton, như thể nàng là bà chủ ngôi nhà của anh ta. Tối nay anh ta đang đóng vai một vị chủ nhà với vẻ thanh lịch tự nhiên, thoải mái khiến Whitney ngưỡng mộ một cách miễn cưỡng, và ngay cả Quý bà Anne cũng đầu hàng hoàn toàn khi bà đeo đuổi một cuộc thảo luận chính trị sôi nổi với anh ta.

Khi món ăn thứ năm được phục vụ, Whitney phá vỡ sự im lặng tự chủ đầy nhẫn nại của mình. Clayton đã khiêu khích và trêu tức nàng cả buổi tối cho đến khi rốt cuộc nàng nhảy vào cuộc nói chuyện để ủng hộ cho quyền của phụ nữ được học tập giống như đàn ông.

“Hình học có tác dụng gì cho một phụ nữ khi cô ta sẽ dành thời gian để thêu khăn cho chồng mình?” anh ta thách thức.

Whitney buộc tội anh ta đã suy nghĩ giống như ông nội của mình, và anh ta cười cợt trả đũa bằng cách gọi nàng là một nữ học giả.

“Nữ học giả trời đánh,” Whitney thổi phồng với một nụ cười mỉm phỉnh phờ. “Đó là những gì mà những quý ông như ngài, người cổ vũ những quan điểm cổ hủ, gọi bất cứ một phụ nữ nào có vốn từ vựng nhiều hơn ba cụm từ được chấp nhận.”

Anh ta cười toe toét. “Và ba cụm từ đó là gì?”

“Đó là ‘vâng, thưa ông chủ’; ‘không, thưa ông chủ’ và ‘Sẽ như ý ngài, thưa ông chủ.’” Nàng hếch cằm và nói, “Tôi thấy thật buồn khi hầu hết phái nữ bị giáo dục từ thời thơ ấu sao cho giống hệt một nữ quản gia không có đầu óc.”

“Ta cũng vậy,” Clayton nhẹ nhàng thừa nhận. Trước khi Whitney phục hồi lại từ sự sửng sốt của mình, anh ta thêm vào, “Tuy nhiên, thực tế vẫn thế rằng cho dù một phụ nữ được giáo dục tốt đến đâu, một ngày nào đó cô ta vẫn phải tuân theo quyền lực của chồng và ông chủ của cô ta.”

“Tôi không nghĩ vậy,” Whitney nói, lờ đi vẻ mặt đe dọa và lo ngại của cha nàng. “Và thêm nữa, tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ gọi một người đàn ông nào là ông chủ.”

“Phải vậy không?” anh ta móc máy.

Whitney đang định trả lời thì cha nàng đột nhiên nổ ra một tràng độc thoại về giá trị của những trang trại được tưới tiêu làm Whitney ngạc nhiên và rõ ràng làm Clayton bực dọc.

Trong bữa tráng miệng, Clayton lại quay sự chú ý của anh ta đến nàng. “Ta đang tự hỏi nàng có thích một trò chơi đặc biệt nào sau bữa tối hay không,” đôi mắt xám của anh ta khóa vào mắt nàng trong sự im lặng và cười cợt khi anh ta thêm vào đầy ý nghĩa, “... ngoài ‘những trò chơi’ nho nhỏ mà chúng ta đã chơi cùng nhau?”

“Có,” Whitney nói, bạo gan đáp trả ánh mắt của anh ta. “Phi tiêu.”

Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt của anh ta. “Nếu ta có phi tiêu, mà ta không có, ta sẽ không ngại nằm trong tầm ngắm của nàng, thưa Cô Stone.”

“So với phái nữ, tôi ngắm bắn rất chuẩn, ngài Westland.”

“Đó là tại sao,” anh ta nói mỉa mai, “Ta không ngại nằm trong tầm ngắm của nàng.” Cười nhăn nhở, Clayton nâng ly về phía nàng với một cử chỉ cúi chào. Whitney chấp nhận sự nhường bước của anh ta trong trò chơi đao kiếm bằng lời của họ với một cái gật đầu chiếu cố cường điệu, sau đó tặng anh ta một nụ cười nửa miệng không thể cưỡng lại.

Clayton quan sát nàng, không muốn gì hơn là quẳng hai vị khách ăn tối của mình ra khỏi cửa và giật Whitney vào vòng tay chàng, để hôn lên đôi môi tinh quái đang cười của nàng cho đến khi nàng phải níu chặt vào chàng, tan chảy vì ham muốn. Chàng ngả người trên lưng ghế, lơ đãng lần tay trên chân ly rượu trong khi thích thú nhận thức rằng cuối cùng tối nay chàng đã đánh đổ bức tường lạnh nhạt lạnh nhạt của nàng. Nhưng vì sao Whiney đã lẩn trốn đằng sau nó từ ngày diễn ra buổi dã ngoại đó, và vẫn còn xa cách, né tránh chàng cho đến một tiếng đồng hồ trước đó, vẫn còn là một câu hỏi mà ngày nào đấy chàng sẽ đòi hỏi có câu trả lời. Phi tiêu! Chàng nghĩ với một nụ cười thầm. Chàng nên vặn cái cổ xinh xắn của nàng.

Sau bữa ăn, một người hầu tháp tùng Martin và Quý bà Anne từ phòng ăn tối, nhưng Clayton đặt một bàn tay lên cánh tay của Whitney để cản lại khi nàng bắt đầu đi theo họ. “Phi tiêu!” chàng cười khoái trá. “Nàng đúng là một cô nàng khát máu!”

Whitney, vốn gần như mỉm cười lại với chàng, bỗng dưng đỏ bừng mặt. “Cách dùng từ của ngài có thể được bạn bè ngài ngưỡng mộ,” nàng nổi nóng. “Trong thời gian quen biết ngắn ngủi của chúng ta, trước tiên ngài gọi tôi là một cô nàng hư hỏng và bây giờ là khát máu. Cứ tự nhiên nghĩ như thế nào về tôi, nhưng trong tương lai, tôi rất biết ơn nếu ngày giữ những ý kiến đó cho riêng mình!” Xấu hổ và thấy tội lỗi bởi vì nàng cảm thấy mình đã giành được cả hai cái tên đó, Whitney cố gắng kéo tay ra, nhưng bàn tay chàng siết chặt lại.

“Nàng đang nói về cái cái quỷ gì vậy? Chắc chắn rằng nàng không nghĩ ta có ý xúc phạm với cả hai cái tên đó?” Chàng nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng và đau đớn mà nàng cố giấu bằng cách quay mặt đi. “Lạy Chúa, đó đúng là những gì nàng nghĩ,” chàng dịu dàng nói. Đặt bàn tay bên má nàng, chàng buộc nàng nhìn thẳng vào mình. “Ta xin nàng tha lỗi, bé con. Ta đã giao thiệp rất lâu trong những nơi mà ăn nói táo bạo là phổ biến, và nơi đó những phụ nữ cũng thẳng thắn như những người đàn ông mà họ đang trêu đùa.”

Mặc dù nàng chưa bao giờ xuất hiện ở những trốn chơi bời phiêu lưu, mà rõ ràng là anh ta có, nhưng Whitney biết rằng những người phụ nữ ở đó thẳng thắn một cách bất ngờ và cư xử với sự phóng túng, công khai tán tỉnh, và thậm chí là có người tình. Đột nhiên nàng cảm thấy mình ngốc nghếch và không hiểu đời. “Đó không chỉ là cái tên,” nàng phản đối với vẻ biện hộ. “Cũng là do ngày dã ngoại nữa, và cách mà ngài...” Giọng nàng ấp úng khi nàng nhớ ra mình cũng đã là một người tham gia tình nguyện vào những nụ hôn nóng bỏng của họ. “Tôi sẽ thực hiện một cuộc trao đổi với ngài.” Nàng đề nghị sau đó một phút. “Ngài quên hết những gì tôi đã làm, và tôi sẽ quên những điều ngài đã làm, và chúng ta bắt đầu lại. Giả sử, tất nhiên, ngài nghiêm chỉnh hứa rằng sẽ không cố làm những điều đã làm với tôi ở bên dòng suối lần nữa.”

Lông mày anh ta nhíu lại vì không hiểu. “Nếu nàng đang nói đến chiếc roi, chắc chắn nàng không nghĩ - ”

“Không phải việc đó. Việc kia.”

“Việc gì? Ý nàng là hôn nàng?”

Khi Whitney gật đầu, anh ta trông vô cùng sững sờ khiến nàng bật lên cười. “Giờ thì, đừng nói với tôi rằng tôi là người phụ nữ đầu tiên ngài gặp không muốn ngài hôn cô ta?”

Anh ta khẽ nhún vai để gạt bỏ câu hỏi của nàng. “Ta thừa nhận rằng theo một cách nào đó bị làm hư bởi những người phụ nữ dừng như luôn vui sướng với... sự chú ý của ta. Và nàng,” Anh ta thêm vào, phá tan cảm giác hài lòng nhất thời của nàng, “đã bị bao vây quá lâu ‘bởi những tên ngốc si mê’, những người hôn lên chân váy nàng chỉ để cầu xin sự chấp thuận của nàng để trở thành chồng và ông chủ của nàng.”

Nụ cười của Whitney chứa đầy sự dí dỏm tự tin. “Tôi đã nói với ngài rồi, tôi không bao giờ gọi một người đàn ông nào là ông chủ. Khi tôi kết hôn, tôi sẽ là một người vợ tốt và biết nghe lời - nhưng là một người bạn đời bình đẳng, chứ không phải một người đầy tớ nghe lời.”

Trên ngưỡng cửa của phòng khách, anh ta liếc xuống nàng với vẻ là lạ pha trộn giữa sự nghi ngờ hài hước và hoàn toàn chắc chắn. ”Một người vợ tốt và biết nghe lời? Không, bé con, ta e rằng không.”

Rúng động bởi cảm giác báo động râm ran không thể lý giải được, Whitney quay mặt đi. Biểu hiện đó giống như là anh ta tin rằng anh ta có quyền lực nào đó đối với nàng. Từ giây phút đầu tiên nàng nhìn thấy anh ta quan sát nàng bên bờ suối, từ lời nói đầu tiên anh ta nói với nàng ở đó, nàng đã có cảm giác kỳ cục này. Có lẽ đó chính là tại sao mà nàng dường như luôn luôn cảm thấy việc lẩn tránh hay vượt trội hơn anh ta bất cứ khi nào có thể là quá quan trọng, quá cần thiết đến vậy. Giật mình, Whitney nhận ra là anh ta đang nói với nàng.

“Ta hỏi là liệu nàng có hứng thú với trò đánh bài Uýt, hay nàng thích trò chơi nào khác hơn. Ngoài phi tiêu,” anh ta đùa.

“Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể chơi bài Uýt,” Whitney nói vì lịch sự hơn là nhiệt tình. Ánh mặt nàng rơi xuống bàn cờ đặt trước lò sưởi, và nàng đi đến gần hơn để xem xét nó. “Thật đẹp,” nàng thốt lên. Một nửa bộ cờ được đúc bằng vàng bóng loáng, và nửa còn lại bằng bạc. Mỗi một quân cờ cao gần bằng bàn tay nàng, và khi nàng cầm một quân vua nặng trịch lên và đưa nó ra trước ánh sáng, nàng đột ngột nín thở. Nàng đang cầm trong tay hình dáng của Vua Henry II, khuôn mặt của nhà vua thật sống động và thật đến mức Whitney chỉ có thể lấy làm kinh ngạc trước tài năng của người thợ đã tạo ra nó. Quân hậu là vợ của vua Henry, Eleanor của Aquitane. Mỉm cười, Whitney đặt quân hậu xuống và nhặt quân cờ giám mục lên. “Tôi biết nó sẽ là Becket.” Nàng mỉm cười với Clayton qua vai. “Henry tội nghiệp, ngay cả trên một bàn cờ hình ảnh Tổng giám mục của Canterbury vẫn còn ám ảnh ngài.” Nhẹ nhàng và trân trọng, nàng đặt quân cờ xuống.

“Nàng chơi được chứ?” Clayton hỏi, vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ lẫn trong giọng nói của chàng.

Anh ta nghe ra vẻ quá ngờ vực khiến Whitney ngay lập tức quyết định dụ dỗ anh ta chơi với nàng. “Không tốt lắm, tôi e vậy,” nàng trả lời, cụp mắt xuống để che dấu nụ cười tinh quái của mình. Nàng chơi rất tốt đến mức Chú Edward đã hoàn toàn hối hận ngày mà ông quyết định dạy nàng chơi. Nàng chơi quá tốt nên chú nàng thường hay thách thức những đối thủ cừ khôi nhất ở Tòa lãnh sự đến nhà và cố gắng giành được một chiến thắng từ nàng. “Ngài có hay chơi không?” Whitney ngây thơ hỏi.

Clayton đã kéo hai chiếc ghế lưng cong bọc da màu boóc-đô vào hai bên đối diện bàn cờ. “Rất hiếm khi.”

“Tuyệt,” nàng nói với một nụ cười hoạt bát và tươi rói khi nàng ngồi xuống. “Trong trường hợp đó, ván cờ này sẽ không kéo dài quá lâu.”

“Định đánh bại tôi, thưa Quý cô?” Anh ta kéo dài giọng, nhướng một bên lông mày đầy ngạo mạn.

“Tất nhiên!” Whitney nói với anh ta.

Nàng đi những bước thành thạo, tự tin rằng có thể đánh bại anh ta, nhưng cũng cẩn thận không đánh giá thấp khả năng của anh ta. Lúc đầu anh ta chơi rất táo bạo, dứt khoát và nhanh chóng, nhưng sau 45 phút, ván cờ đã chậm lại đáng kể.

“Dường như nàng định tạo ra một sự đe dọa nguy hiểm,” anh ta cười khoái trá, nhìn nàng với vẻ ngưỡng mộ rành rành khi nàng bắt mất con cờ tháp của anh ta.

“Không dễ như tôi đã hy vọng,” Whitney nói. “Và tôi nhận ra khả năng của ngài ba bước trước khi ngài nhận thấy khả năng của tôi. Chỉ điều đó thôi cũng nên khiến ngài phải trả giá bằng ván chơi này.”

“Ta xin lỗi vì đã làm nàng thất vọng,” anh ta chế nhạo.

“Ngài hoàn toàn vui mừng khi ‘làm tôi thất vọng’ và ngài biết vậy!” Whitney cười to. Nàng vừa đưa tay nắm lấy quân cờ giám mục thì cha nàng bỗng nhiên đứng lên và tuyên bố rằng, bởi vì bệnh gút của đang bắt đầu trở chứng, ông sẽ rất biết ơn nếu Ngài Westland hộ tống Whitney về nhà khi ván cờ kết thúc. Nói xong, ông túm lấy tay người em vợ, nhanh chóng sải bước về phía cửa rõ ràng là bằng đôi chân khỏe mạnh một cách hoàn hảo và lôi Anne đi cùng.

Whitney cũng đã đứng lên. “Chúng ta có thể chơi vào một dịp khác,” nàng vội vã nói trong khi che giấu vẻ nuối tiếc vì không thể tiếp tục chơi.

“Vớ vẩn!” Cha nàng hùng hồn tuyên bố, hấp tấp đi lại để đặt một nụ hôn vụng về lên trán nàng và buộc nàng ngồi xuống ghế. “Không có gì là Không phù hợp cho hai người tiếp tục trò chơi - có một nhà đầy tớ để làm người đi kèm.”

Đã từng là đối tượng của sự coi khinh và chế giễu của những người trong vùng, Whitney không mong muốn gây ra những lời chỉ trích nàng thêm lần nữa chỉ vì một chuyện vặt như là một ván cờ. “Không, thật đấy, con không thể ở lại, Cha à.” Không thể đứng lên với bàn tay chặn lại của cha nàng trên vai, nàng van nài nhìn sang dì, người đang nhún vai vẻ bất lực, sau đó chiếu ánh mắt sắc sảo sang Clayton. “Tôi tin ngài sẽ nhớ cư xử như một quý ông, ngài Westland?”

“Whitney sẽ được đối xử với tất cả lòng kính trọng và tình cảm ta dành cho cô ấy,” Clayton đáp lại với vẻ hài hước kiên nhẫn.

Ván đấu thứ hai bắt đầu, ván thứ nhất đã kết thúc với một sự bế tắc. Một lúc sau khi cha và Dì Anne bỏ về, Whitney cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng nhanh chóng thư giãn, và lúc họ bước vào ván đấu thứ hai, cả hai đối thủ đã ra sức khiêu khích nhau.

Với hai khủy tay chống lên chiếc bàn cờ rộng lớn, và hai bàn tay ôm cằm, Whitney quan sát Clayton với lấy quân cờ kị sĩ. “Hoàn toàn khinh suất,” nàng khuyên nhủ anh ta.

Clayton tặng nàng một nụ cười nhăn nhở xấu xa, phớt lờ lời khuyên của nàng và đẩy quân cờ kị sĩ tiến lên. “Nàng khó có thể ở trong vị thế tư vấn cho ta về chiến lược sau bước đi liều lĩnh vừa rồi của nàng, thưa Cô.”

“Vậy đừng phàn nàn rằng tôi không cảnh báo ngài,” Whitney trầm ngâm, gõ nhẹ móng tay thon dài trên một khoảng trống, trong khi nàng cân nhắc về nước đi quỷ quyệt của quân cờ kị sĩ của anh ta. Nhỏm về phía trước, nàng đặt mạnh quân cờ tháp và vị trí, sau đó lại dựa cằm trên hai bàn tay.

Mỗi lần nàng với qua bàn cờ, nàng đã không chủ tâm cho phép Clayton vài cái nhìn thoáng qua bộ ngực đầy đặn trồi lên phía trên đường viền vỏ sò của chiếc váy, cho đến khi chàng phải vận dụng đến tất cả khả năng tự chủ của mình để tập trung vào ván cờ. Trước đó rất lâu, nàng đã bỏ giày ra và bây giờ đang ngồi trên ghế cuộn chân bên dưới. Với mái tóc óng ả đổ qua hai vai và đôi mắt xanh sáng rực vẻ tinh quái, nàng mang đến một bức tranh mê hoặc khiến Clayton bị giằng kéo giữa việc hất chiếc bàn sang một bên, kéo nàng lên lòng chàng và để tay chàng lang thang trên phần thưởng quý báu của chàng - và một khao khát vui sướng bằng như vậy là đơn giản chỉ ngả người bên ghế và ngắm nhìn nàng thỏa thích.

Ngay tức khắc và cùng một lúc, nàng có thể trở thành một phụ nữ xinh đẹp cuốn hút và một cô gái ngây thơ vui vẻ. Nàng là một tạo vật với nhiều nét đối lập đầy lý thú. Đầu bữa tối, nàng đã đối xử với chàng với vẻ khinh khỉnh lạnh lùng, chống đối dữ dội, giận dữ đùng đùng và bây giờ, với một vẻ xấc xược tinh quái, táo bạo vui vẻ khiến chàng cảm thấy vô cùng phấn khích. Và trên tất cả, nàng đã chơi một ván cờ quỷ quyệt.

Trong tâm trạng hòa nhã thoải mái và châm chọc nhau một cách lộ liễu mà họ đang thích thú, Whitney ngước mắt lên nhìn chàng và hỏi với một nụ cười rạng rỡ, “Ngài đang cân nhắc bước đi kế tiếp - hay hối tiếc về nước đi vừa rồi của mình, ông chủ?”

Clayton cười khoái trí. “Nàng không đúng là cô gái trẻ đã thông báo với ta chỉ vài giờ trước đây rằng nàng không gọi bất cứ một người đàn ông nào là ‘ông chủ’ hay sao?”

“Tôi gọi ngài như vậy,” nàng tỉnh bơ nói với chàng, “chỉ để làm ngài sao nhãng mà quên đi chiến lược của mình. Tuy nhiên, ngài chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Nếu nàng phải biết,” chàng nói trong lúc với lấy quân vua và tấn công vào một vị trí không mong đợi trên bàn cờ, “ta đang tự hỏi điều gì xui khiến ta chơi cờ với một người phụ nữ, khi mọi người đều biết rằng cờ là một trò chơi đòi hỏi logic tốt hơn của một người đàn ông.”

“Đồ quái vật tự phụ!” Whitney bật cười, khôn ngoan tránh đường tấn công của chàng vào quân cờ giám mục của nàng. “Tôi không thể tưởng tượng tại sao tôi lại lãng phí kỹ năng của mình với một đối thủ yếu như vậy.”

Một tiếng đồng hồ sau, mái đầu đen của Whitney nghiêng trên bàn cờ khi nàng lặng ngắm sự thành công của chiếc lược của nàng. Ba bước đi nữa, có thể là bốn, và ván cờ này sẽ thuộc về nàng. “Ngài thật tồi tệ khi dồn tôi vào một vị trí nan giải như thế này,” nàng phàn nàn, tự mỉm cười với chính mình khi chàng thực hiện một nước đi đúng như nàng dự đoán.

“Nàng nghĩ đã đặt bẫy được ta, ta cho là vậy?” chàng quan sát với vẻ vui vẻ.

Trong khi Whitney cẩn trọng xem xét bước đi tiếp theo, Clayton nghiêng sang một bên và gật đầu qua vai với một tên hầu đang đứng bất động gần cánh cửa kể từ khi dì và cha nàng ra về.

Đáp lại mệnh lệnh không lời của công tước, người đầy tớ đi đến một chiếc bàn trên đó để hàng loạt những chiếc bình pha lê và rót một ly rượu màu hổ phách từ một trong những chiếc bình đó. Gã dừng lại và dò hỏi nhìn về phía công tước để đợi chỉ dẫn về đồ uống cho quý cô. Clayton giơ ra hai ngón tay, ra hiệu hai ly brandy. Người đầy tớ đặt hai ly rượu trên một khay bạc nhỏ và mang nó đến để trên một chiếc bàn gần bàn cờ. Gã đặt nó xuống, cúi chào rồi lặng lẽ rút lui khỏi phòng và đóng cánh cửa lại sau lưng trước cái gật đầu cụt lủn ra hiệu lui của Clayton.

Whitney không để ý đến tất cả điều này, nhưng nàng ngẩng lên khi Clayton lịch sự trao cho nàng một ly. Màu sắc của chất lỏng trong ly rõ ràng không phải là rượu vang, và nàng ngờ vực liếc nhìn thứ chất lỏng màu hổ phách trong ly rồi đến mặt Clayton.

Quan sát vẻ thắc mắc im lặng của nàng, chàng giải thích, “Trong bữa tối nay, nàng tranh cãi thật hùng hồn về những giới hạn mà xã hội đặt cho những phụ nữ, vì vậy ta cho rằng nàng sẽ thích uống những gì ta uống.”

Anh ta thật đúng là người đàn ông khiêu khích nhất còn sống, khích bác nàng theo kiểu này, Whitney vừa nghĩ vừa mỉm cười. Quyết tâm táo tợn lâu hết mức có thể, nàng hít một hơi mùi hương cay nồng bay lên từ ly của nàng. Đồ uống yêu thích của Chú Edward. “Brandy,” nàng nói, tặng cho Clayton một nụ cười dịu dàng. “Hoàn hảo với một điếu xì gà ngon, phải không?”

“Chắc chắn là vậy,” anh ta tỉnh khô đồng ý. Anh ta với tay lấy một chiếc hộp kim loại tráng men từ chiếc bàn bên cạnh họ và bật nắp hộp mở bằng ngón tay cái. Đưa chiếc hộp về phía nàng, anh ta mời Whitney lựa chọn mấy điếu xì gà trong đó.

Anh ta tỏ ra cực kỳ bình thản khiến sự kiềm chế của Whitney trượt thêm một mức đến việc phá lên cười. Cắn răng vào môi dưới để ngăn nó run lên phản bội, Whitney nghiên cứu những điếu xì già giống như là cố gắng quyết định xem nàng thích điếu nào hơn. Anh ta sẽ làm gì nếu nàng thực sự chọn một điếu trong hộp này? Châm lửa, không nghi ngờ gì! Nàng nghĩ với một tiếng cười khúc khích âm thầm.

“Ta đề nghị nàng chọn điếu dài hơn ở bên trái nàng?” anh ta nhã nhặn lẩm bẩm.

Whitney đổ sụp lại trên ghế của nàng và run lên vì tiếng cười không thành tiếng.

“Có lẽ là một nhúm thuốc lá?” Anh ta ân cần nài nỉ, khiến Whitney bật ra một tràng cười giòn rã. “Ta chuẩn bị nó để dành cho những vị khách đặc biệt kén chọn như nàng.”

“Ngài thật là quá thể!” nàng cười. Rốt cuộc khi nàng đã có thể lấy lại hơi thở, nàng nâng ly lên và chậm rãi nhấp nhám ly brandy dưới ánh mắt cười cợt của anh ta. Nó đốt cháy một đường thẳng xuống bụng nàng. Ngụm thứ hai và thứ ba không quá kinh khủng, và sau vài ngụm nữa nàng đã xếp brandy như là một trong những đồ uống dành cho những người sành sỏi. Chỉ một lát sau đó, nàng bắt đầu nhận thấy một luồng hơi ấm khoan khoái lạ lùng lan tỏa bên trong nàng, và nàng kiên quyết đặt chiếc ly sang một bên, kinh ngạc với tác dụng mà chỉ vài ngụm brandy có thể làm được.

“Ai dạy nàng chơi cờ?” Clayton hỏi.

“Chú tôi,” Whitney trả lời. Nghiêng về phía trước, nàng nhặt quân vua lên và đưa nó gần ánh sáng để ngắm những đường nét chạm khổ hoàn mỹ. “Nếu một người không biết rõ, người ta có thể nghĩ nhưng quân cờ này thực sự được đúc từ vàng và bạc.”

“Nếu một người không biết rõ,” Clayton ôn tồn nói, lấy quân vua bằng vàng đặc từ những ngón tay thanh nhã để ngăn nàng xem xét nó kỹ hơn, “người ta có thể nghĩ nàng đang cố gắng tự giải thoát mình khỏi cái bẫy thông mình của ta bằng cách xoay xở đặt nó vào một vị trí an toàn hơn trên bàn cờ.”

Whitney ngay lập tức thấy báo động. “Tự giải thoát? Một vị trí an toàn hơn? Ngài đang nói về chuyện gì vậy? Quân vua của tôi không hề gặp nguy hiểm!”

Một nụ cười chầm chậm, tinh quái hé nở trên khuôn mặt anh ta. Vươn tay ra, anh ta di chuyển quân cờ giám mục vào vị trí. “Chiếu tướng,” anh ta nói.

“Chiếu tướng?” Whitney nhắc lại với vẻ không tin, nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cố gắng đánh giá lại tình thế nguy hiểm của mình. Nàng đang bị chiếu tướng! Và bất kể còn rất nhiều nước để nàng di chuyển, một trong những quân cờ của anh ta đều ở vị trí sẵn sàng tấn công.

Nàng từ từ ngước mắt lên nhìn anh ta, và Clayton chìm đắm trong vẻ ngưỡng mộ không che giấu tỏa sáng trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Khi nàng thốt lên, giọng nàng mềm mỏng và chứa đầy vẻ kinh sợ. “Ngài là tên vô lại quỷ quyệt, xảo trá, tàn nhẫn.”

Clayton ngửa đầu ra sau và cười phá lên trước sự trái ngược trong giọng nói và từ ngữ của nàng. “Sự tán dương của nàng sưởi ấm trái tim ta,” chàng cười khoái trá.

“Ngài không có trái tim,” Whitney châm biếm, mỉm cười rạng rỡ với anh ta. “Nếu ngài có, ngài không bao giờ lợi dụng một phụ nữ yếu đuối bằng cách rủ rê cô ta vào một trò chơi mà rõ ràng ngài là một người tinh thông.”

“Nàng rủ ta,” anh ta nhắc nàng nhớ và cười nhăn nhở. “Nào, chúng ta sẽ kết thúc ván cờ này, hay nàng định tước bỏ sự hài lòng của ta bằng cách tuyên bố rằng ván cờ này còn dang dở.”

“Không,” Whitney thân thiện nói. “Tôi đã thua hoàn toàn.”

Lời nói của nàng dường như treo lơ lửng trong im lặng sau đó. “Ta đang hy vọng như vậy,” anh ta khẽ nói.

Anh ta cởi nút chiếc áo khoác màu xanh sẫm, ngả người trên ghế và duỗi đôi chân dài bên cạnh bàn. Thư giãn và thoải mái, anh ta khẽ xoay đầu và nhìn chằm chằm vào ngọn lửa.

Whitney lén lút quan sát anh ta khi nàng uống một ít từ ly rượu brandy của mình. Ngồi như thế, anh ta giống như bức chân dung “Quý ông nhàn hạ” của một họa sỹ. Nhưng nàng có một cảm giác cực kỳ lạ lùng rằng bên dưới vẻ ngoài thoải mái đó là một sức mạnh, một quyền lực, đang được kiềm chế cẩn thận, nhưng tập hợp lại. Chờ đợi. Và nếu nàng tạo ra một chuyển động sai, một lỗi lầm, anh ta sẽ buông lỏng sức mạnh đó, quyền lực đó lên nàng. Nàng lắc mạnh đầu trong ý nghĩ. Nàng đang trở nên ngốc nghếch và kỳ cục. “Tôi không biết đã mấy giờ,” nàng nhẹ nhàng nói một lúc sau đó, “nhưng chắc chắn là tôi nên về từ rất lâu rồi.”

Ánh mắt chàng chuyển từ ngọn lửa sang nàng. “Không khi ta chưa nghe nàng cười thành tiếng lần nữa.”

Whitney lắc đầu. “Tôi không còn cười to kể từ ngày hội âm nhạc mùa xuân khi tôi 12 tuổi.”

Khi chàng nhận ra nàng không có ý định nói gì thêm, Clayton nói, “Vì nàng rõ ràng là ngần ngại chia xẻ điều đó với ta, ta yêu cầu nàng kể lại câu chuyện đó, coi như là phần thưởng chiến thắng của ta,” Whitney mắng mỏ anh ta trong khi vẫn mỉm cười. “Vậy là ngài đánh lừa tôi, và giờ ngài muốn đòi hỏi phần thưởng. Ngài không có lòng nhân từ hay sao?”

“Không. Tiếp tục đi.”

“Thôi được,” nàng thở dài. “Nhưng chỉ vì tôi từ chối việc tán tụng cái tôi hợm hĩnh của ngài bằng cách cầu xin để được bỏ qua.” Giọng nàng dịu lại khi nàng nhìn lại vào quá khứ. “Đã rất lâu rồi, nhưng dường như nó mới xảy ra ngày hôm qua. Thầy Twittsworthy, thầy dạy nhạc trong vùng quyết định rằng ngôi làng này nên có một ngày hội âm nhạc màu xuân. Tất cả những cô gái được tin tưởng giao cho thầy đào tạo sẽ phô diễn thành tựu của họ bằng cách chơi đàn hoặc hát một đoạn ngắn. Chúng tôi có 15 người, nhưng Elizabeth Ashton là người biểu diễn có tài nhất, vì vậy thầy Twittsworthy dành vinh dự tổ chức buổi diễn âm nhạc cho cha và mẹ cô ấy. Tôi thậm chí không muốn đi, nhưng...”

“Nhưng Twittsworthy nhất định nàng phải tham dự, nếu không buổi diễn sẽ là một thất bại thảm hại?” Clayton dự đoán.

“Chúa nhân từ, không! Thầy Twittsworthy sẽ vui mừng nếu tôi tránh xa ra. Ngài biết không, bất cứ khi nào ông ấy đến nghe tôi chơi piano, mắt ông ta trợn tròn và ướt sũng. Ông ấy phàn nàn với mọi người rằng lối chơi của tôi thật kinh khủng đối với tai ông ấy đến mức mà ông ta thực sự phát khóc lên.”

Clayton cảm mấy một cơn giận không thể giải thích được đối với thầy giáo dạy nhạc đó. “Gã đó phải là một tên ngốc.”

“Thật sự là ông ấy ngốc thật,” Whitney đồng ý với một nụ cười hớn hở. “Nếu không, ông ấy đã nhận ra rằng tôi đã rắc hạt tiêu vào hộp thuốc lá của mình mỗi khi ông ấy đến dạy tôi. Dù sao, buổi sáng của buổi biểu diễn, tôi đã cầu xin và tranh cãi với cha tôi rằng tôi không nên đi, nhưng cho đến tận giờ đồng hồ cuối cùng ông ấy vẫn nhất định rằng tôi phải đi! Nghĩ lại, tôi nghĩ Cha sẽ nhượng bộ nếu tôi đã không chộp lấy một ý tưởng bất chợt không may là cử Clarissa, người hầu gái của tôi, xuống với một lời nhắn cho ông.”

Clayton cười toe với cô qua vành ly. “Nàng đã viết gì trong lời nhắn đó?”

“Tôi nói,” Whitney thú nhận với đôi mắt hấp háy, “Tôi đã nằm liệt giường vì mắc bệnh tả, nhưng ông ấy nên đi đến buổi biểu diễn mà không có tôi và yêu cầu mọi người cầu nguyện cho tôi được khỏe lại.”

Hai vai của Clayton bắt đầu rung lên và Whiteny nghiêm nghị nói, “Tôi vẫn chưa đi đến phần hài hước nhất của câu chuyện, ngài Westland.” Chàng che đi nét cười trên mặt và Whitney tiếp tục, “Cha tặng cho Clarissa tội nghiệp một bài diễn thuyết sấm sét vì đã không thể truyền đạt cho tôi một tí nào về việc tôn trọng sự thật. Điều kế tiếp mà tôi biết là Clarissa đang nhét tôi vào chiếc váy đẹp nhất của tôi nhưng lại quá ngắn, vì tôi đã bảo cô ấy là tôi sẽ không đi và không cần phải hạ gấu váy xuống, và rồi cha tôi áp tải tôi ra xe. Tất nhiên, tôi đã không luyện đoạn nhạc biểu diễn của mình, điều đó cũng không có gì khác thường, vì tôi chưa bao giờ có kiên nhẫn để cuộc đời mình bên cạnh những tiếng lách cách và bập bùng của chiếc đàn piano, và tôi đã van vỉ với Cha để tôi quay vào nhà và lấy bản nhạc, nhưng ông ấy quá giận dữ với tôi để đồng ý. Mọi hàng xóm trong vài dặm đều tụ họp ở phòng nhạc của nhà Elizabeth. Elizabeth chơi như một thiên thần, luôn luôn như vậy, và phần biểu diễn của Margaret Merryton được cho là khá ổn. Tôi được dành cho phần biểu diễn cuối cùng.” Whitney trượt vào sự im lặng trầm lắng. Trong một phút ngắn ngủi, nàng lại lại ngồi ở hàng thứ ba trong phòng nhạc đông đúc, ngay đằng sau Paul, với hai mắt dán chặt vào hình dáng thiên thần và xinh xắn của Elizabeth đang chơi piano. Paul đã vụt đứng lên, cùng với những người khác để cổ vũ phần biểu diễn của Elizabeth trong khi Whiney đứng đằng sau anh, kéo chiếc váy ngắn không vừa màu hồng của nàng xuống và chán ghét cơ thể còm cõi, tay, chân, đầu gối và khủy tay của chính mình.

“Nàng là người cuối cùng biểu diễn,” Clayton tiếp lời, giọng nói trêu chọc của chàng thức tỉnh Whitney từ những ký ức không vui. “Và cho dù không có bản nhạc, nàng chơi rất hay đến mức là tất cả bọn họ hò reo và yêu cầu chơi lại?”

“Tôi có thể nói rằng,” Whitney chỉnh lại chàng với một tiếng cười trong trẻo, “phản ứng của họ còn hơn cả một sự im lặng bàng hoàng.”

Mặc dù Whitney kể câu chuyện với thái độ thoải mái, nhưng Clayton nhận thấy nó mang vẻ chua chát hơn là buồn cười. Vào lúc đó, chàng có thể vui sướng để bóp cổ tất cả những kẻ quê mùa đầu-óc-nhỏ-hẹp đã chế giễu nàng, bắt đầu với ông thầy dạy nhạc của nàng và kết thúc bằng người cha ngu ngốc của nàng. Tận sâu trong lòng, chàng cảm thấy một tình cảm khuấy động, một cảm giác che chở đối với nàng, điều đó khiến chàng ngạc nhiên và bối rối, chàng nâng ly lên rồi uống để che giấu những cảm xúc bất ngờ của mình.

Sợ rằng vì lý do nào đó anh ta cảm thấy thương hại cho nàng, Whitney mỉm cười và vẫy tay gạt đi. “Tôi chỉ kể chuyện này để cho ngài biết hoàn cảnh. Lý do của chuyện vui vẻ xảy ra sau đó, khi tất cả mọi người thưởng thức bữa trưa nhẹ ngoài bãi cỏ. Ngài biết đấy, một phần thưởng sẽ được trao cho người biểu diễn hay nhất sau bữa trưa, và Elizabeth sẽ nhận nó. Không may, phần thưởng đã biến mất, và có tin đồn truyền tai nhau rằng nó được giấu trên cái cây lớn nhất trên bãi cỏ.”

Clayton quan sát nàng, và đôi mắt xám của chàng sáng lên với sự suy đoán hài hước. “Nàng đã đặt nó ở đó?”

Whitney đỏ mặt. “Không, nhưng tôi đã khởi đầu tin đồn rằng nó ở trên đó. Dù sao thì, khi mọi người bắt đầu ăn uống thì đột nhiên Elizabeth ngã nhào xuống từ một cái cây, rơi sầm xuống như một tảng đá xuống bàn. Tôi nghĩ rằng cô ấy đã rơi chính xác vào giữa bàn, nằm giữa một đống sanwich và bánh pudding trong những đường riềm đăng ten hồng và trắng, và tôi bắt đầu cười.” Whitney mỉm cười khi nhớ lại cảnh đó, sau đó nàng nhớ đến cách Paul đã chạy đến bên Elizabeth để cứu giúp, lau khô nước mắt của cô ấy bằng chiếc khăn tay của mình trong khi nhìn trừng trừng vào Whitney với vẻ tức giận.

“Ta đoán rằng khi người lớn thấy nàng cười, thế là họ đổ lỗi cho nàng vì giấu phần thưởng trên cây đó.”

“Ồ, không, những người lớn quá bận rộn để lôi Elizabeth ra khỏi bữa trưa của họ để chú ý rằng tôi đang cười quặn cả người. Nhưng Peter Redfern có chú ý, và anh ấy đoán là tôi cảm thấy có tội, đặc biệt anh ấy biết tôi có thể trèo lên một cái cây nhanh hơn ngay cả anh ấy. Anh ấy đe dọa sẽ tát tai tôi ngay tại đó, nhưng Margaret Merryton nói với anh ấy rằng thay vì thế tôi xứng đáng bị một trận đòn từ cha tôi.”

“Vậy số phận nàng ra sao?” Clayton hỏi.

“Không sao,” Whitney nói, và tiếng cười của nàng gợi cho Clayton nhớ đến tiếng chuông gió. “Ngài biết không, Peter quá giận dữ để nghe thấy Margaret, và tôi quá chắc chắn rằng anh ấy không dám đánh tôi, nên tôi cũng không nghĩ phải cúi tránh cho đến phút cuối cùng. Thay vào đó anh ấy đánh trúng Margaret,” Whitney vui vẻ kết thúc. “Ôi Chúa ơi! Tôi sẽ không bao giờ quên vẻ mặt của Peter khi Margaret lăn trên bãi cỏ rồi ngồi dậy. Cô ấy có đôi mắt tím đẹp nhất trên đời mà ngài có thể tưởng tượng.”

Ánh mắt tươi cười của họ gắn vào nhau qua bàn cờ, không khí im lặng vui vẻ thỉnh thoảng được điểm thêm bởi vài tiếng lách tách vui tươi của những khúc củi đang cháy trong lò sưởi. Clayton đặt ly xuống và nụ cười của Whitney bắt đầu phai dần khi chàng cương quyết đứng dậy. Liếc nhanh về phía cửa nơi người đầy tớ vẫn đứng trước đó, Whitney nhận ra gã không còn ở đó nữa. “Rất muộn rồi,” nàng nói, vội vã đứng lên khi Clayton tiến về phía nàng. “Tôi nên về nhà ngay lập tức.”

Chàng dừng lại cách nàng một inch và nói bằng một giọng trầm trầm mượt mà, “Cảm ơn vì buổi tối vui vẻ nhất trong đời ta.” Nàng nhìn thấy biểu hiện đó trong đôi mắt chàng, và trái tim nàng bắt đầu đập rộn ràng không thể kiểm soát được trong khi một tiếng chuông cảnh báo hò hét theo những sợi dây thần kinh của nàng. “Đừng đứng gần như vậy,” nàng lo lắng thì thầm. “Nó khiến tôi cảm thấy như một con thỏ sắp bị một - một con chồn tấn công!”

Đôi mắt chàng mỉm cười, nhưng giọng nói của chàng thì êm ái và quyến rũ. “Ta khó có thể hôn nàng nếu ta đứng ở bên kia phòng, bé con.”

“Đừng gọi tôi như thế, và đừng hôn tôi! Tôi chỉ vừa mới tha thứ cho ngài lần vừa rồi ở dòng suối.”

“Vậy ta e rằng nàng sẽ phải tha thứ cho ta lần nữa.”

“Tôi cảnh báo ngài, tôi sẽ không tha thứ,” Whitney thì thầm khi chàng kéo nàng vào vòng tay. “Lần này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ngài - ”

“Một khả năng tồi tệ, nhưng ta sẽ mạo hiểm,” chàng thủ thỉ và miệng chàng hé trên miệng nàng đầy ham muốn. Cơn sốc của sự tiếp xúc đó như điện giật. Hai bàn tay chàng chuyển động xuống hai vai và lưng nàng, ép nàng chặt hơn và chặt hơn vào chiều dài cơ thể của chàng. Chàng hôn nàng say sưa, nồng nàn và không ngừng, và khi đôi môi run rẩy của nàng hé mở cho cái lưỡi thăm dò của chàng, chàng siết chặt nàng vào chàng. Lưỡi chàng đâm vào miệng nàng, sau đó từ từ rút lại và đâm vào lần nữa và lần nữa, trong một nhịp điệu rộn ràng, hoang dã và xa lạ, tạo ra một nút thắt cảm xúc nguyên sơ sâu trong lòng Whitney.

Những vuốt ve kích động của bàn tay chàng, cảm giác khiêu gợi của miệng chàng gắn với miệng nàng, sức mạnh cứng cỏi của đôi chân chàng ép sát vào nàng, khiến cơ thể Whitney rúng động trong vòng tay chàng. Nàng bất lực khuất phục trước những đòi hỏi bốc lửa của bàn tay và miệng chàng, và khi nàng đã khuất phục, trí óc nàng trở nên mụ mẫm. Tê cóng. Nụ hôn kéo dài càng lâu, nàng càng trở nên vỡ vụn. Cứ như là nàng là hai con người, một ấm áp và khao khát, một tê cứng vì sợ hãi.

Khi rốt cuộc chàng lùi lại, Whitney để trán nàng rơi bên cạnh ngực chàng, hai bàn tay nàng áp phẳng trên chiếc áo sơ mi trắng hồ bột cứng. Nàng đứng đó: chếnh choáng, rối loạn, giận dữ với chính mình và với chàng.

“Ta sẽ cầu xin sự tha thứ của nàng bây giờ, bé con?” chàng nhẹ nhàng trêu chọc, nâng cằm nàng lên. “Hay ta nên đợi?” Whitney ngước đôi mắt xanh nổi loạn nhìn chàng. “Ta nghĩ tốt hơn ta nên đợi,” chàng nói với một tiếng cười thảm não. Đặt một nụ hôn nhanh lên trán nàng, chàng quay đi và bước ra khỏi phòng, trở lại một phút sau đó với chiếc áo khoác lụa của nàng. Chàng khoác nó quanh vai nàng và nàng run lên khi tay chàng chạm vào da nàng. “Nàng lạnh à?” chàng thủ thỉ, vòng tay quanh nàng từ phía sau vào kéo nàng áp lưng vào ngực chàng.

Whitney không thể bật ra một tiếng nào từ cái cổ họng đang sít chặt của nàng. Nàng đang là một mớ hỗn độn của sự hổ thẹn, sững sờ, giận dữ và tự ghê tởm bản thân.

“Chắc chắn là ta không thể làm cho nàng không nói được gì,” chàng thì thầm trêu, hơi thở của chàng phả vào tóc nàng.

Nàng nói, nhưng giọng nàng là một tiếng thì thầm lạ lùng. “Làm ơn thả tôi ra.”

Chàng không cố nói chuyện thêm với nàng cho đến khi họ về đến chiếc cổng mái vòm dành cho xe ngựa bên hông nhà của nàng.

“Whitney,” chàng nôn nóng nói, túm lấy tay nàng khi nàng mở cửa và chuẩn bị bước vào bên trong. “Ta muốn nói chuyện với nàng. Có vài điều giữa chúng ta cần làm rõ.”

“Không phải bây giờ,” Whitney yếu ớt nói. “Có lẽ lần khác, nhưng không phải tối nay.”

Whitney thức trắng cho đến tận bình minh, cố gắng hiểu được những cảm xúc chi phối và náo động mà Clayton có thể khuấy động bên trong nàng; làm sao anh ta có thể kéo nàng vào vòng tay và quét sạch những dự định và mơ ước của nàng về Paul, ý thức về sự đúng đắn và danh dự của nàng.

Nàng lăn người, vùi mặt vào gối. Từ đêm nay trở đi, nàng sẽ tuyệt đối tránh ở một mình với anh ta lần nữa. Bất cứ sự tiếp xúc nào trong tương lai với anh ta sẽ phải ngắn ngủi, vu vơ và công khai. Sai lầm của nàng - và nàng sẽ không bao giờ, không bao giờ phạm phải lần nữa - là tối nay nàng đã thích thú ở bên anh ta rất nhiều, quá bất cẩn trước sức quyến rũ thư thái của anh ta, khiến nàng bắt đầu nghĩ anh ta như một người bạn.

Bạn! Nàng cay đắng nghĩ, lăn người nằm ngửa và nhìn chằm chằm vào đỉnh màn. Một con trăn còn có thể trở thành một người bạn đáng tin hơn là người đàn ông đó! Tại sao không, con người phóng đãng trụy lạc đó có thể cố gắng quyến rũ một vị thánh trong nhà thờ. Anh ta sẽ đi bất kể xa như thế nào để tiến hành một cuộc chinh phục khác. Con mồi càng khó khăn với anh ta, anh ta càng phải cố gắng, và anh ta dường như càng thích thú hơn. Và bây giờ Whitney biết, không phải nghi ngờ, rằng nàng đang là con mồi của anh ta. Anh ta định quyến rũ nàng, làm ô danh nàng, và không gì có thể ngăn cản anh ta cố gắng.

Vì nàng, vì Paul, sự đính hôn của họ càng được tuyên bố sớm càng tốt, bởi vì ngay cả Clayton Westland cũng sẽ không dám theo đuổi một người phụ nữ đã hứa hôn với một người đàn ông khác. Một người ngẫu nhiên lại là một tay súng giỏi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.