Đúng chín giờ sáng hai ngày sau, Whitney quan sát hai cỗ xe ngựa sơn đen bóng kéo đến trên con đường vào nhà. Kéo đôi găng tay da dê đồng bộ với bộ y phục đi đường lên, nàng thong thả xuống cầu thang dẫn đến lối đi vào phòng giải lao với Clarissa đi bên cạnh. Dì Anne và cha nàng đến để nói tạm biệt với nàng. Whitney lờ cha mình và tặng cho dì nàng một cái ôm ấm áp trong khi Clayton xin lỗi và tự mình dẫn Clarissa ra xe ngựa.
“Clarissa đâu rồi?” Whitney hỏi vài phút sau đó khi Clayton dẫn tay nàng vào cỗ xe ngựa còn trống của chàng.
Clayton, người đã không kiểu cách bỏ qua người đi kèm nóng nảy và chống đối bằng cách ném cô ta vào cỗ xe ngựa khác cùng với người hầu của mình, dịu dàng nói, “Bà ta đang thoải mái ngồi trong cỗ xe đằng sau chúng ta, không nghi ngờ gì là đang nhấm nháp những cuốn sách tuyệt vời mà ta đã tự mang đến cho bà ta.”
“Clarissa thích truyện lãng mạn,” Whitney nhận xét.
“Ta đưa cho bà ta cuốn ‘Quản lý Thành công những Tài sản lớn’ và ‘Những cuộc đối thoại của Plato’,” Clayton thừa nhận với vẻ không hối hận. “Nhưng sau đó, ta đã gập cầu thang và đóng sầm cửa lại trước khi bà ta có cơ hội nhìn thấy tiêu đề cuốn sách.”
Whitney phá lên cười và lắc lắc đầu.
Cỗ xe lắc lư êm ái khi họ chuyển từ con đường nhà nàng sang con đường mòn miền quê, và Whitney chợt nhận ra rằng, mặc dù cỗ xe nhìn từ bên ngoài giống như hàng trăm chiếc xe khác, nhưng bên trong nó thì rộng rãi và sang trọng hơn rất nhiều. Những ghế ngồi bọc nhung mịn dày hơn và thoải mái hơn, và cỗ xe được lắp lò xo rất tốt nên nó dường như nổi dập ghềnh ở trên khung xe. Bên cạnh nàng, Clayton có khoảng không rộng để duỗi đôi chân dài trong chiếc quần da hoẵng mà không hề chạm vào hàng ghế đối diện, và mặc dù đôi vai rộng lớn của chàng gần như chạm vào nàng, thì cũng không phải là do thiếu rộng rãi đến mức chàng phải ngồi quá gần nàng như vậy. Hơi thở nàng bị khuấy động khi ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng của chàng , và nàng vội vàng quay đầu để tập trung ngắm nhìn khung cảnh mùa thu đáng yêu đang lướt qua.
“Nhà ngài ở đâu?” nàng hỏi sau một quãng im lặng kéo dài và thoải mái.
“Nơi nào có nàng.”
Sự ngọt dịu trong giọng nói trầm ấm của chàng cướp mất hơi thở của nàng. “Tôi - ý tôi là ngôi nhà thật sự của Ngài - Claymore?”
“Mất một tiếng rưỡi đồng hồ đi xe ngựa từ Luân Đôn trong thời tiết tốt.”
“Nó có cổ xưa không?”
“Rất cổ.”
“Vậy thì nó chắc phải rất 'ảm đảm',” Whitney buột miệng. Chàng ném cho nàng một cái nhìn thách thức và nàng vội giải thích, “Ý tôi là hầu hết các căn nhà quý tộc cổ đều rất lớn và rộng rãi nếu nhìn bên ngoài, nhưng dường như bên trong chúng có vẻ tối tăm và ngột ngạt.”
“Claymore đã được tu sửa và thêm vào một số thiết kế hiện đại.” Sự thích thú rõ ràng vang lên trong giọng chàng. “Ta không nghĩ nàng sẽ cảm thấy nó ‘xám xịt’.”
Whitney ngay lập tức cho là dinh thự của một công tước như chàng phải nguy nga và đẹp lộng lẫy, nhưng khi nhận ra nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy nó, thì một sự thất vọng kỳ lạ xâm chiếm nàng. Clayton hình như nhận thấy sự thay đổi tâm trạng của nàng, và với sự ngạc nhiên thích thú của Whitney, chàng bắt đầu thiết đãi nàng với những câu chuyện vui nhộn về thời thơ ấu của chàng và em trai chàng, Stephen. Trong suốt thời gian quen chàng, chưa bao giờ chàng cởi mở với nàng như vậy, và tâm trạng của nàng vui dần lên trên từng dặm đường cho đến khi họ đến gần ngôi nhà trong thành phố của Emily ở Luân Đôn.
Mặt trời xuống dần, và Whitney càng trở nên căng thẳng khi nàng nhìn chằm chằm vào những con đường trải đá cuội của Luân Đôn. “Có chuyện vậy?” Clayton hỏi bên cạnh nàng.
“Tôi thấy lộ liễu quá, đến nhà Emily với ngài,” Whitney khổ sở thừa nhận. “Điều này sẽ rất kỳ cục đối với cô ấy và Ngài Archibald.”
“Giả vờ như chúng ta chuẩn bị làm đám cưới,” Clayton cười lớn. Ôm nàng trong tay, chàng hôn nàng quá dài và quá trọn vẹn khiến Whitney gần như tin vào điều đó.
Căn nhà thành phố của Archibald được bao quanh với hàng rào sắt được chạm trổ tinh xảo. Emily đón họ ở lối đi với nụ cười lịch sự mặt dù Whitney biết Emily phải bị sốc về việc nàng đã đến Luân Đôn cùng với Clayton, nàng an tâm khi Emily không để lộ ra điều đó. Sau khi trao cho Whitney một cái ôm ấm áp, cô nhanh chóng đưa nàng lên một căn phòng dành cho khách, sau đó trở lại tầng dưới để tham gia với chồng cô và Clayton trong phòng khách và hoàn thành nhiệm vụ của một bà chủ nhà.
Khi cô quay lại mười năm phút đồng hồ sau đó, sự bình thản biến mất và hai má cô bừng lên sự kích động. Whitney, đang giúp Clarissa dỡ đồ, vừa nhìn thấy cặp mắt sáng rực của Emily, và ngay lập tức gồng mình lên. “Chính là ngài ấy!” Emily nổ ra, dựa người vào cửa và mồm há hốc nhìn Whitney. “Đức ngài vừa nói với mình ngài ấy thực sự là ai. Michael đã biết từ lâu, nhưng Đức ngài đã yêu cầu giữ bí mật danh tính. Mọi người ở Luân Đôn liên tục bàn tán về ngài ấy, nhưng mình chưa bao giờ gặp, Whitney!” Cô ấy kêu lên, khuôn mặt xinh xắn sáng lên với niềm tự hào không che giấu về bạn của mình. “Bạn sẽ đi đến buổi dạ hội của nhà Rutherfords với người đàn ông độc thân đáng mơ ước nhất Châu Âu! Buổi dạ hội của nhà Rutherford,” cô nhắc lại như là đang cố gắng để kích thích sự nhiệt tình trong bạn mình. “Giấy mời đến bữa tiệc của họ được thèm muốn như kim cương vậy.”
Whitney cắn môi ngập ngừng, ao ước được giãi bày với Emily, nhưng lại không sẵn lòng làm tăng gánh nặng của chính mình với những vấn đề sẵn có. Nếu nàng nói với Emily rằng nàng đã đính hôn với ‘người đàn ông độc thân đáng mơ ước nhất Châu Âu’ Emily rõ ràng sẽ bị kích động. Nếu nàng nói với Emily rằng nàng không muốn đính hôn với chàng, Emily tự nhiên sẽ thông cảm. Nếu nàng nói với Emily rằng nàng sẽ bỏ trốn với Paul trong vài ngày nữa, Emily sẽ sợ hãi với những tai tiếng không thể tránh khỏi và sẽ nài xin nàng đừng làm như vậy.
“Bạn đã biết ngài ấy là Công tước Claymore bao lâu rồi?”
“Chưa đến một tuần,” Whitney thận trọng trả lời.
“Ồ?” Emily hăm hở hối thúc, quá kích động nên các câu nói của cô tuôn ra ào ào. “Kể cho mình mọi điều. Bạn có yêu ngài ấy không? Ngài ấy có yêu bạn không? Bạn có ngạc nhiên khi phát hiện ngài ấy là ai không?”
“Sững sờ,” Whitney thừa nhận, mỉm cười khi nhớ lại nỗi kinh hãi khi biết rằng Clayton là người hứa hôn của nàng.
“Tiếp tục đi,” Emily thúc giục.
Sự vui thích của cô ấy thật dễ lây làm nụ cười của Whitney ấm lên, nhưng nàng lắc đầu và trả lời với một giọng khẳng định ít nhất thì cũng tạm thời làm bạn nàng thối chí để dò hỏi thêm. “Ngài ấy không yêu mình, mình cũng vậy. Mình sẽ cưới Paul. Đó là tất cả và không thay đổi.”
*****
Clayton liếc nhìn chiếc đồng hồ bên trên bệ lò sưởi thời Robert Adams trong căn phòng ngủ rộng rãi của chàng trong khi tên hầu phòng vuốt phẳng một nếp nhăn của chiếc áo sơ mi buổi tối màu trắng trên đôi vai vạm vỡ của chàng. Đã gần mười giờ, và chàng hầu như đã cảm thấy háo hức một cách phi lý để lên đường đến nhà Archibald.
“Nếu tôi có thể nói, thưa Đức ngài,” Armstrong thì thầm, giúp chàng mặc áo gi lê màu đen thêu kim tuyến, “thật tốt khi trở lại Luân Đôn.”
Trong khi Clayton cài cúc, Armstrong nhấc một chiếc áo vét tông buổi tối màu đen từ tủ quần áo, búng một vết bẩn không tồn tại ở ve áo, sau đó nâng nó lên để Clayton xỏ tay vào. Sau khi điều chỉnh những cái đinh cài áo bằng hồng ngọc, Armstrong lùi lại để đánh giá toàn bộ hiệu quả của bộ trang phục dạ hội đen tuyền, được cắt may khéo léo đến hoàn hảo trên khung người cao lớn của ông chủ.
Clayton nghiêng lại gần gương để chắc chắn là đã cạo râu sạch sẽ và lóe lên một nụ cười rộng mở với tên người hầu phòng đang lai vãng gần đó. “Sao, ta trông có duyệt được không, Armstrong?”
Ngạc nhiên và vui sướng với sự thân mật ít thấy của công tước, Armstrong vỡ ra với sự sung sướng. “Hiển nhiên, thưa Đức ngài,” hắn trả lời, nhưng khi công tước đã rời đi, sự vui sướng của Armstrong dần chuyển sang chán nản khi hắn nhận ra rằng Cô Stone nhất định là nguyên nhân của sự hài hước khác thường của công tước. Lần đầu tiên, Armstrong bắt đầu nghi ngờ về sự khôn ngoan trong việc đánh cược với McRae, tên đánh xe, về việc ông chủ sẽ cưới cô gái.
“Chúc Đức ngài một buổi tối tốt lành,” người hầu nói khi Clayton khoác lên vai một chiếc áo khoác dành cho buổi tối được viền những hàng chỉ lụa đỏ thắm và lướt nhanh xuống bậc thềm dẫn từ dinh thự nguy nga của chàng trên Phố Upper Brook ra đường. McRae, hiện đã là người đánh xe chính thức của nhà Westmoreland nhanh chóng mở cửa cỗ xe ngựa khi Clayton đến gần. Cười nhe răng với tên đánh xe tóc đỏ người Ailen, Clayton hất đầu về phía những con ngựa. “Nếu chúng không thể phi nhanh hơn nước kiệu, McRae, hãy bắn bỏ chúng.”
Sự phấn chấn lớn dần lên trong Clayton với từng vòng quay của cỗ xe lăn lóc cóc trên những con đường đá cuội của Luân Đôn. Chàng quá hồ hởi với cảnh tượng xuất hiện ở Luân Đôn với Whitney bên cạnh. Buổi dạ tiệc của nhà Rutherford, ý định ban đầu là để làm sao nhãng nàng, giờ lại làm chàng hài lòng sâu sắc. Chàng đã tưởng tượng về việc trình diện nàng như là của riêng chàng kể từ cái đêm dạ hội hoá trang ở nhà Armand - và còn nơi nào để giới thiệu nàng với xã hội Luân Đôn tốt hơn là nhà của chính người bạn thân của chàng?
Với niềm vui thích trẻ con, chàng thầm tưởng tượng về phản ứng của Marcus và Ellen Rutherford khi chàng giới thiệu Whitney với họ với tư cách là người đính hôn với chàng. Bằng cách giới thiệu Whitney với xã hội thượng lưu Luân Đôn như là vợ đính ước của chàng, chàng vẫn không phá bỏ lời hứa với nàng, vì nàng vẫn có thể giữ bí mật như nàng muốn khi họ quay về nhà, ít nhất là trong vài ngày tới. Bí mật! Chàng bực tức nghĩ. Chàng muốn cả thế giới đều biết!
*****
“Ngài ấy đến rồi,” Emily kêu lên, vội trở lên căn phòng của Whitney sau khi chào vị khách cao quý ở tầng dưới. “Hãy nghĩ về nó,” cô cười. “ Bạn ra mắt xã hội thượng lưu Luân Đôn lần đầu tiên tại một buổi khiêu vũ quan trọng nhất trong năm, và với Công tước của Claymore là người tháp tùng. Mình ước sao Margaret Merryton có thể nhìn thấy bạn tối nay!”
Sự nhiệt tình vui vẻ của Emily, hầu như cứ tăng dần trong cả buổi tối, thật dễ lây khiến Whitney không thể không cười khi nàng đứng dậy để ra đi, cũng không thể kìm nén niềm vui thích không thể giải thích trào lên trong nàng khi nhìn thấy Clayton đang trò chuyện với Ngài Archibald ở chân cầu thang.
Clayton tự động nhìn lên khi nàng bắt đầu đi xuống cầu thang, và những gì nhìn thấy làm chàng ngừng thở và tim chàng tràn dâng niềm tự hào. Trong chiếc váy dài bằng sa tanh màu vàng kiểu Hy lạp, một bên vai mượt mà để trần tuyệt đẹp và chiếc váy ôm lấy những đường nét khiêu gợi và thon thả của nàng cho đến khi kết thúc với đuôi váy cắt xéo màu vàng, Whitney trông như một nữ thần màu vàng toả sáng lung linh. Một sợi dây kim cương trắng và vàng quấn quanh mái tóc đen bóng mượt, và một nụ cười rạng rỡ nở trên mặt và làm mắt nàng sáng lên. Clayton nghĩ nàng chưa bao giờ nhìn quá quyến rũ, quá gợi cảm một cách vương giả như tối nay. Nàng thật đẹp, quyến rũ, làm say đắm lòng người - và nàng là của chàng.
Một đôi găng tay dài tiệp với màu vàng bao phủ cánh tay trần của nàng cho đến trên khuỷ tay, và khi nàng bước xuống bậc thang cuối, Clayton nắm cả hai tay đang đi găng của nàng. Đôi mắt xám của chàng cháy rực, và giọng chàng khàn đi. “Lạy chúa tôi, nàng đẹp quá,” chàng thì thầm.
Chìm đắm trong sự say mê của cặp mắt xám quyến rũ, Whitney bỗng chốc đầu hàng với sự cám dỗ xui khiến nàng hãy thực sự tận hưởng buổi tối hôm nay, vốn đã hứa hẹn nhiều điều thích thú. Lùi lại, nàng ngắm Clayton với một cái nhìn đầy vẻ ngưỡng mộ không che giấu lướt dọc trên vóc dáng trang nhã và cao ráo của chàng, sau đó nàng ngước đôi mắt xanh tươi vui nhìn chàng. “Tôi sợ là không đẹp bằng ngài.” Mắt nàng long lanh tinh nghịch khi giả bộ chán nản.
Clayton trùm chiếc áo choàng sa tanh vàng lên vai nàng và nóng vội đưa nàng rời khỏi nhà, không nhận ra cho đến khi cánh cửa đóng lại đằng sau họ là chàng đã bỏ qua việc chào tạm biệt vợ chồng Archibald.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng, Emily bật ra một hơi thở dài đầy hy vọng.
“Nếu em đang mong ước điều gì đó,” Michael vòng tay ôm vai cô và nhẹ nhàng cảnh báo, “ước rằng Whitney sẽ giữ được sự tỉnh táo của mình, chứ không phải Claymore sẽ để mất trái tim cho cô ấy, vì ngài ấy sẽ không như vậy. Em đã nghe đủ những lời bàn tán của cả Luân Đôn về ngài ấy để biết như thế rồi đấy. Thậm chí nếu ngài ấy để mất trái tim, và sẵn lòng bỏ qua sự thiếu giàu có của cô ấy, công tước sẽ không bao giờ cưới một người có dòng dõi quý tộc thấp hơn mình. Ngài ấy phải tuân theo truyền thống của gia đình là không cưới một người thuộc giai cấp thấp hơn.”
*****
Bầu trời đêm bên ngoài đầy sương, và một làn gió lạnh thổi chiếc áo choàng của Whitney bay nhè nhẹ sau lưng nàng. Nàng dừng lại nửa đường để kéo cái mũ áo trùm lên để bảo vệ đầu tóc. Khi làm như vậy, cái nhìn của nàng bắt gặp cỗ xe ngựa đang đợi trên phố dưới ánh đèn đường. “Chúa ơi, đây là xe của ngài?” nàng há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào chiếc xe sơn đỏ bóng loáng tráng lệ với chiếc gia huy bằng vàng gắn trên cánh cửa. “Tất nhiên rồi,” nàng nhanh chóng nói tiếp, khôi phục sự điềm tĩnh của mình và bước đi bên cạnh Clayton. “Chỉ là tôi không nghĩ ngài như là một vị công tước. Tôi nghĩ ngài như khi ngài ở nhà. Ý tôi là ở nhà tôi,” nàng giải thích, cảm thấy hoàn toàn ngớ ngẩn và vụng về khi lại dừng lại để nhìn chăm chú, không phải vào cỗ xe, mà là những con ngựa kéo nó - bốn con ngựa xám đẹp đẽ với những cái đuôi và bờm trắng như tuyết, đầu đang giật giật và lắc lư một cách bồn chồn để được rảo bước.
“Nàng có thích chúng không?” Clayton hỏi trong khi đỡ nàng bước vào xe và ngồi xuống cạnh nàng.
“Thích chúng?” Whitney nhắc lại khi nàng kéo chiếc mũ đội đầu xuống và quay sang cười e thẹn vào đôi mắt của chàng. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy những con ngựa đẹp tuyệt như vậy.”
Chàng nhấc một cánh tay đặt lên vai nàng. “Vậy thì chúng là của nàng.”
“Không, tôi không thể nhận chúng. Thật đấy, tôi không thể.”
“Vậy là bây giờ ý định của nàng là tước đoạt của ta ý thích tặng quà cho nàng?” chàng hỏi dịu dàng. “Nó làm ta hết sức hài lòng khi biết rằng ta đã chi trả cho những bộ váy áo và trang sức của nàng mặc dù nàng không hề biết rằng chúng đến từ ta.”
Sao nhãng bởi sự hài hước dễ chịu của chàng, Whitney hỏi một câu hỏi mà trước đây nàng đã không dám đưa ra. “Ngài đã trả cho cha tôi bao nhiêu tiền để có được tôi?”
Không khí dễ chịu thay đổi. “Nếu nàng không dành cho ta bất cứ thứ gì,” chàng nói cộc lốc, “ít nhất cũng dành cho ta điều này. Dừng ngay việc cố chấp ngu ngốc cho rằng nàng là thứ gì đó ta mua được.”
Bây giờ thì nàng đã đặt câu hỏi và làm chàng bực tức, Whitney muốn câu trả lời “Bao nhiêu?” nàng bướng bỉnh nhắc lại.
Clayton ngập ngừng và sau đó lạnh nhạt thốt ra, “Một trăm nghìn bảng.”
Tâm trí Whitney quay cuồng. Ngay cả với sự tưởng tượng hoang đường nhất nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến một con số lớn như thế; một người đầy tớ chỉ kiếm được từ 30 đến 40 bảng một năm. Nếu nàng và Paul sống chắt bóp và cần kiệm trong cả đời, họ cũng không bao giờ có thể trả nổi một gia tài như vậy. Nàng ước với cả trái tim mình rằng nàng đã không hỏi câu hỏi này. Nàng không muốn phá hỏng buổi tối của họ; tối nay là tối đầu tiên cũng như cuối cùng họ tham gia một cuộc vui cùng nhau, và vì một vài lý do nào đấy nó trở nên cực kỳ quan trọng đối với nàng để không phá huỷ nó. Nỗ lực để khôi phục sự vui vẻ ban đầu của họ, Whitney nói nho nhỏ, “Ngài là một tên ngốc, Đức công tước.”
Clayton ném đôi găng tay của chàng lên mặt ghế đối diện. “Thật ư?” giọng chàng kéo dài với vẻ buồn phiền và bị xúc phạm. “Và vì sao vậy, Quý cô?”
“Bởi vì,” Whitney thông báo cho chàng một cách xấc xược, “tôi không nghĩ ngài nên để cha tôi lừa đảo thêm bất cứ một si ling nào quá con số 99,000 bảng!”
Cái nhìn sững sờ của Clayton bắn lên khuôn mặt nàng, thu lại ở đôi môi đang cười và sau đó chàng nghiêng đầu ra sau và cười phá lên, một âm thanh trầm lắng làm ấm trái tim của Whitney. “Khi một người đàn ông quyết định giành được một báu vật,” chàng cười khúc khích, kéo nàng lại gần và cười với nàng. “Anh ta không tranh cãi về một vài bảng.”
Sự im lặng giữa họ kéo dài và sự hài hước trong mắt chàng chậm chậm thay thế bởi một xúc cảm mãnh liệt nhưng mơ hồ. Đôi mắt màu bạc của chàng cầm tù nàng khi chàng từ từ nghiêng đầu về phía nàng. “Ta muốn nàng,” chàng thì thầm, và môi chàng tách môi nàng trong một nụ hôn sâu, đầy khiêu gợi khiến Whitney run rẩy và đỏ bừng má.
*****
Dinh thự Rutherford sáng rực, và một lối đi dài chật ních những cỗ xe đang trên đường tiến đến mặt trước của ngôi nhà, nơi chúng dừng lại để những hành khách lộng lẫy bước xuống. Những người hầu gác cửa tay cầm đuốc đến từng cỗ xe, sau đó chỉ dẫn những khách mời đi đến một bậc thềm dẫn đến đến cửa chính.
Chỉ một thời gian ngắn, Whitney và Clayton đang được hộ tống đến bậc thềm bởi một người gác cửa mặc chế phục cầm đuốc. Tại lối đi vào phòng giải lao, một người đầy tớ tiếp nhận áo khoác của họ, và họ tiếp tục tiến đến một cầu thang trải thảm nơi mà những bó hoa lan trắng to được đặt trên những giá cao bằng bạc trên mỗi bậc thang.
Họ đi quanh góc nhà và bước ra một ban công và Whitney dừng lại để nhìn xuống khung cảnh phòng khiêu vũ bên dưới. Buổi khiêu vũ đầu tiên của nàng ở Luân Đôn, nàng nghĩ. Và cuối cùng. Đám đông dường như lay động khi những Quý cô, Quý bà đi quanh và cười nói. Những chiếc đèn chùm pha lê phản chiếu như một chiếc kính vạn hoa chói mắt với những bộ váy áo sặc sỡ, và được nhân lên mãi trong những bức tường sáng như gương.
“Sẵn sàng chưa? Clayton hỏi, đặt tay nàng lên cánh tay gấp lại của chàng một cách sở hữu và cố gắng kéo nàng đi đến chiếc cầu thang uốn vòng dẫn từ ban công đến đám đông bên dưới.
Whitney thong thả tìm kiếm Nicki, đột nhiên nhận ra rằng mọi người ở dưới phòng khiêu vũ bắt đầu chú ý đến họ, và nàng kéo chàng lại với sự cảnh giác bối rối khi hàng trăm nhưng cái nhìn tò mò đều quay về phía họ đứng. tiếng rì rầm của những cuộc hội thoại bắt đầu giảm xuống cho đến khi trở thành những tiếng thì thầm và lẩm bẩm, và rồi nó to lên đến mức chói tai. Whitney có một cảm giác tồi tệ là tất cả mọi người trong phòng khiêu vũ đó đang nhìn và nói về họ. Một phụ nữ nhìn thấy Clayton, sau đó nhanh chóng quay lại nói chuyện với một người đàn ông cao và đẹp trai, người đàn ông ngay lập tức ngay lại nhìn chằm chằm vào Clayton, sau đó chủ động tách ra khỏi đám đông xung quanh và bước có chủ định về hướng ban công nơi họ đang đứng. “Mọi người đang chằm chằm nhìn chúng ta,” Whitney lo lắng thì thầm.
Hoàn toàn không để ý đến sự khuấy động do chàng gây ra, Clayton nhìn lướt xuống những người khác và chuyển cái nhìn đến khuôn mặt đáng yêu đang quay lên của Whitney. “Ta thấy vậy,” chàng đồng ý với vẻ lơ đãng khi người đàn ông đẹp trai, người mà Whitney cho là ông chủ của bữa tiệc, bước lên bậc thang cuối cùng dẫn đến ban công.
“Clayton!” Marcus Rutherford cười. “Cậu đã ở nơi quái quỷ nào thế? Mình đã bắt đầu tin vào lời đồn rằng bạn đã rơi khỏi bề mặt của Trái đất.”
Whitney đứng nghe khi hai người đàn ông, rõ ràng là bạn thân, chào hỏi lẫn nhau. Quý ngài Rutherford là một người đẹp trai, nhìn khoảng 37 tuổi, với đôi mắt xanh sắc sảo bộc lộ khả năng quan sát. Không hề báo trước, đôi mắt đó dừng lại ở nàng và xem xét nàng với sự ngưỡng mộ không che giấu. “Và ai đây, Cầu chúa, tạo vật mê hồn đang đứng cạnh cậu?” anh ta hỏi. “Liệu mình có thể tự giới thiệu với nàng được không?”
Không chắc chắn liếc sang Clayton, Whitney giật mình khi thấy chàng đang nhìn xuống nàng với vẻ tự hào rạng rỡ. “Whitney,” chàng nói, “để ta giới thiệu bạn ta, Ngài Marcus Rutherford-” Liếc nhìn đầy ẩn ý đến tay của Whitney vẫn còn nằm gọn trong tay Ngài Rutherford, Clayton kết thúc, “Marcus, làm ơn bỏ tay cậu ra khỏi vợ tương lai của mình, Cô Whitney Stone.”
“Whitney?” Marcus Rutherford nhắc lại. “Thật là...” Một nụ cười chậm rãi, ngờ vực hiện lên trên khuôn mặt Marcus khi anh dừng lại ở giữa câu và nhìn chằm chằm vào Clayton. “Mình nghe cậu đúng chứ?”
Clayton gật đầu nhẹ, và cái nhìn vui tươi của Ngài Rutherford quay lại với Whitney. “Đi với tôi, quý cô trẻ tuổi,” anh nói, nóng vội kéo tay Whitney đặt lên cánh tay mình. “Như Quý cô có thể đã chú ý, có khoảng 600 người dưới kia đang ngồi trên đám lửa để chờ được biết nàng là ai.”
Khi Clayton dường như hoàn toàn đồng ý để nàng đi với Marcus Rutherford, Whitney hấp tấp nắm lấy cơ hội của mình. “Ngài Rutherford,” nàng nói trong khi cái nhìn van nài hướng đến Clayton. “Chúng tôi - chúng tôi muốn giữ bí mật về đám cưới sắp tới thêm một thời gian nữa.”
Trông nàng quá lo âu đến nỗi Clayton lưỡng lự từ bỏ kế hoạch giới thiệu nàng là vị hôn thê của chàng. “Hãy giữ bí mật thêm một thời gian, Marcus,” chàng nói.
“Cậu chắc khùng rồi,” Ngài Rutherford trả lời nhưng cũng buông tay Whitney ra. “Cậu sẽ không giữ được bí mật về điều đáng giá này trong vòng một ngày. Thực ra,“ anh đưa mắt về hướng đám đông ở dưới đang công khai theo dõi điều gì đang được hé lộ trên ban công “- cậu không bao giờ có thể đạt được một kỳ công như vậy thậm chỉ dù chỉ trong một giờ đồng hồ.” Marcus đợi một chút, rõ ràng hy vọng Clayton có thể thay đổi, sau đó quay đi rời khỏi họ và nói qua vai mình, “Ít nhất nhất cậu cũng cho phép mình bày tỏ với Quý bà Rutherford? Nàng ta đã đặt cược mình để tìm ra quý cô trẻ đẹp đi với cậu là ai.”
Trước khi Whitney có thể phản đối, Clayton gật đầu đồng ý. Với linh cảm về một thảm hoạ sắp xảy ra, Whitney nhìn chàng đầy vẻ thất vọng và nói, “Giờ thì xem điều gì sẽ xảy ra.” Ngài Rutherford tiến thẳng đến một người phụ nữ tóc đỏ quyến rũ, kéo cô lại gần và nói gì đó, và quý bà đó chuyển sang nhìn chăm chú vào Clayton và Whitney với vẻ chào đón kinh ngạc trong khi gửi đến một nụ cười bí ẩn. Chính xác như Whitney chờ đợi, ngay sau khi Ngài Rutherford rời khỏi cô ấy, Quý bà Rutherford vội vã quay sang một phụ nữ khác và nghiêng đầu thì thầm vào tai cô ta, và quý bà đó quay đầu về phía Clayton và Whitney, dừng lại một giây trước khi nâng quạt lên và nghiêng lại gần một quý bà bên cạnh.
Một nỗi kinh hoàng lạnh lẽo bóp nghẹn giọng Whitney. “Quá nhiều cho một bí mật.” Những từ đó nghẹn lại và nàng tìm người để hỏi nơi nàng có thể chỉnh trang lại trang phục. Quá kinh hãi để để tâm Clayton sẽ nghĩ gì về những hành động của nàng, nàng chạy vụt đến căn phòng được chỉ và đóng cửa lại, bỏ lại chàng đứng một mình trên ban công.
Đôi mắt nàng thẫn thờ với sự sợ hãi khi nàng nhìn trống rỗng vào hình ảnh phản chiếu của mình từ một chiếc gương trên tường. Đây là một tai hoạ! Một thảm hoạ! Những khách mời tại buổi dạ hội này biết Clayton; họ là bạn bè và người quen của chàng. Trong 15 phút nữa, tất cả mọi người đều biết rằng chàng đã đính hôn với nàng, và trong vòng một tuần, mọi người ở Luân Đôn sẽ biết như vậy. Khi nàng bỏ trốn với Paul, họ cũng sẽ nhận ra rằng nàng đã khinh miệt Clayton, bỏ chạy để thoát khỏi chàng, thoát khỏi cuộc hôn nhân sắp tới của họ. Lạy chúa! Trước khi chuyện này qua đi, Clayton sẽ bị bẽ mặt công khai. Nàng không thể chịu được khi làm như thế đối với chàng. Thậm chí nếu nàng có thể, nàng cũng sợ phải làm thế. Nếu nàng công khai làm chàng xấu hổ, sự trả thù của chàng chắc chắn sẽ đổ ập xuống nàng với sức mạnh tàn phá. Nàng run rẩy, nghĩ đến sự giận dữ thường thấy ở Clayton và sức mạnh đáng sợ mà chàng sở hữu để trả thù nàng và gia đình nàng, thậm chí cả dì Anne và chú Edward.
Cứng rắn, kiên quyết, Whitney đấu tranh để kiểm soát nỗi sợ hãi bao trùm nàng. Nàng không thể tiếp tục trốn trong căn phòng này như một người kích động, và nàng cũng không thể rời bỏ buổi tiệc. Vòng tay tự ôm mình, nàng bắt đầu bước chậm chạp trên tấm thảm đỏ thẫm, chống trả với nỗi sợ hãi và buộc mình suy nghĩ một cách lô gíc và rõ ràng. Trước tiên, nàng nhắc nhở mình, Clayton đã lẩn tránh chuyện hôn nhân trong nhiều năm. Nếu chàng không cưới nàng, không phải không có khả năng mọi người cho rằng nàng đánh mất sự hấp dẫn đối với chàng và rằng chính chàng, chứ không phải nàng là người đã từ bỏ? Tất nhiên, họ có thể nghĩ vậy - đặc biệt khi họ khám phá ra rằng nàng không giàu có cũng như không thuộc tầng lớp thượng lưu.
Nút thắt đau khổ trong nàng bắt đầu được gỡ bỏ. Sau một vài phút cân nhắc, nàng thấy rằng khi Clayton đã từ chối cho phép Ngài Rutherford giới thiệu nàng như cô dâu sắp cưới, chàng đã hướng cuộc đính ước của họ biến thành tình trạng một tin đồn không được xác nhận. Và không phải là Luân Đôn, cũng như Paris, luôn luôn bùng nổ với những tin đồn và sẽ nhanh chóng bị lãng quên hay sao? Emily nói như vậy. Nàng cảm thấy tốt hơn, tốt hơn rất nhiều.
Trái tim nàng chao đảo vui vẻ khi nàng nhớ Clayton đã tự hào về nàng như thế nào khi chàng giới thiệu nàng là vợ đính hôn với Ngài Rutherford. Trong những tuần qua Clayton chưa bao giờ nói về tình yêu, thậm chí cũng không nói rằng chàng quan tâm đến nàng, nhưng tối nay không có sự hiểu lầm nào về những cảm xúc đó trên gương mặt chàng; chàng có quan tâm đến nàng, thậm chí còn hơn cả một ít. Nàng không muốn đáp trả chàng bằng cách làm chàng phải ngượng nghịu. Nàng nợ chàng nhiều hơn thế để có thể làm chàng xấu hổ bằng cách lẩn trốn trong căn phòng này. Ít nhất tối nay, nàng chắc chắn có thể vờ như là nàng đáp lại những tình cảm của chàng.
Đã quyết định như vậy, Whitney lấy lại nét mặt và cẩn thuận dò xét lại hình ảnh của mình trong gương. Một cô gái trẻ hoàn toàn bình tĩnh nhìn lại nàng, cằm cô ấy ngẩng cao. Hài lòng, nàng vươn tay tới cán cửa vừa lúc một giọng nữ vang lên từ căn phòng kế cận nơi rượu sâm banh đã được bày trên một chiếc bàn mạ vàng nhỏ giữa hai hàng ghế bọc lụa. “Váy của cô ấy được mua từ Paris,” người phụ nữ khẳng định.
“Nhưng với một cái tên như Whitney Stone, cô ấy phải là người Anh như chúng ra,” giọng thứ hai nhắc nhở và nói thêm, “cô có tin vào tin đồn là họ đã đính hôn không?”
“Tất nhiên là không. Nếu cô gái đủ hấp dẫn để nhận được một lời cầu hôn từ Claymore, cô có thể chắc chắn rằng cô ấy cũng đủ thông minh để chắc chắn khiến ông ấy sẽ gửi một tin nhắn đến tờ Times, tôi không thể biết được làm sao Claymore rũ bỏ được một cuộc đính ước một khi nó đã được công bố.”
Tự la rầy mình vì đã nghe trộm, Whitney chuẩn bị bước ra rồi bỗng dưng dừng lại khi cánh cửa bên ngoài lại mở ra và một giọng thứ ba chen vào. “Họ đã đính hôn, các cô có thể tin như vậy,” người mới đến dứt khoát tuyên bố. “Lawrence và tôi vừa nói chuyện với Đức ngài, và tôi hoàn toàn bị thuyết phục điều đó là thật.”
“Ý cô là,” giọng thứ nhất thở vội, “rằng Claymore khẳng định cuộc đính hôn?”
“Đừng có ngốc nghếch. Cô biết là Claymore luôn trở nên bí mật đến phát cáu như thế nào khi ngài ấy nhận thấy ai đó muốn tò mò về chuyện tình của mình.”
“Vậy thì, điều gì khiến cô quá chắc chắn rằng ông ấy đã đính hôn?”
“Hai điều. Thứ nhất, khi Lawrence hỏi hai người họ đã gặp nhau ở đâu, Claymore toe toét cười theo kiểu sẽ làm Vanessa Stanfield cực kỳ cáu tiết - cô có nhớ rằng Vanessa đã nói với mọi người rằng ngài ấy gần như đã cầu hôn cô ta trước khi ngài ấy bất ngờ đi Pháp? Ồ, bây giờ Vanessa khốn khố nhìn giống một con ngốc bậc nhất, bởi vì rõ ràng là ngài ấy đi Pháp để gặp cô Stone. Ông ấy thừa nhận là đã gặp cô ấy nhiều năm trước đó. Dù sao, khi Claymore nói về cô Stone, ông ấy rõ ràng rạng rỡ vẻ tự hào.”
“Tôi không thể tin vào hình ảnh của Claymore ‘rạng rỡ’,” giọng thứ hai nói với vẻ hoài nghi.
“Vậy hãy nghĩ đó là một tia sáng trong mắt ngài ấy.”
“Điều đó thì có thể tin được” giọng nói đó cười. “Nào, thể còn lý do thứ hai?”
“Đó là cái nhìn mà công tước ném vào Esterbrook khi Esterbrook yêu cầu được giới thiệu với cô Stone. Tin tôi đi, có đủ sự lạnh lẽo trong biểu hiện của Đức ngài khiến cho Esterbrook phải bỏ chạy để tìm lửa để ông ấy có thể sưởi ấm cho mình.”
Không thể ở lại lâu hơn, Whitney mở cửa. Một nụ cười bí ẩn đọng trên môi và mắt nàng, khi nàng đi qua ba người phụ nữ đứng như trời trồng, nàng duyên dáng cúi đầu chào họ.
Clayton đang đứng đúng ở nơi mà nàng đã bỏ lại chàng trên ban công, nhưng bao quanh bởi hai tá đàn ông và phụ nữ. Thậm chí là vậy, Whitney cũng không khó gì để tìm thấy chàng bởi vì chàng cao hơn hết thảy mọi người. Nàng đang loay hoay quyết định sẽ đứng lại nơi đang đứng hay đi đến bên cạnh Clayton, khi chàng nhìn lên và thấy nàng đứng đó. Không một lời giải thích, chàng chỉ đơn giản cúi đầu chào những người xung quanh và bước qua họ đến bên Whitney.
Khi họ đi xuống cầu thang uốn cong đến phòng khiêu vũ, những nhạc công trên bục nâng cao tấu lên một điệu van quyến rũ, nhưng thay vì khiêu vũ, Clayton dẫn nàng nên một góc phòng, một phần được che khuất khỏi sàn nhảy bởi một bức rèm buông trang nhã một bên. “Ngài không muốn nhảy sao?” Whitney thắc mắc hỏi.
Chàng cười thành tiếng và lắc đầu. “Lần cuối cùng chúng ta nhảy cùng nhau là khi nàng cố gắng rời bỏ ta ngay giữa sàn nhảy.”
“Không hơn những gì ngài đáng được nhận,” Whitney đùa cợt, cẩn thận tránh những cái nhìn chăm chú của những khách mời.
Họ bước vào góc phòng và Clayton nhấc hai ly sâm banh lóng lánh từ chiếc khay trên chiếc bàn bên cạnh nàng. Đưa một ly cho nàng, chàng hất đầu về phía những người đang mỉm cười và trên đường tiến đến góc phòng. “Can đảm lên, em yêu.” Chàng cười nhăn nhở. “Họ đến đấy.” Whitney uống cạn ly sâm banh và chộp lấy một ly khác từ cái khay bạc. Để củng cố lòng can đảm.
Họ lũ lượt kéo đến không ngừng, từng nhóm 6 hoặc 8 người, tỏ ra tự nhiên khi hỏi Clayton đã ở đâu và ấn thiệp mời vào tay chàng. Họ cư xử với Whitney với sự dò hỏi được che giấu cẩn thận cùng với vẻ hoàn toàn thân thiện, nhưng nhiều lần, Whitney cảm thấy thái độ ghen tức ác ý của một vài phụ nữ. Không có gì đáng kinh ngạc, nàng nghĩ, sự thật đập vào nàng khi nàng ngưỡng mộ nhìn Clayton qua mép ly sâm banh thứ tư. Chàng trông đẹp trai kinh khủng trong bộ trang phục buổi tối màu đen tao nhã phù hợp đến hoàn hảo với chiều cao và đôi vai rộng của chàng. Không nghi ngờ gì rất nhiều phụ nữ ở đây đã ao ước có chàng bên cạnh, để tắm mình trong sức mạnh ẩn chứa và khí chất đầy nam tính toát ra từ chàng, và để biết sự quyến rũ của đôi mắt xám táo bạo khi chúng thu hút và cầm giữ mắt họ.
Khi nàng nghĩ đến đó, chàng liếc nhìn nàng giữa cuộc nói chuyện với những người bạn, và một làn sóng ấm áp và hạnh phúc dấy lên trong Whitney vốn không liên quan gì đến số rượu sâm banh mà nàng đã dùng. Nhìn thấy chàng như thế này, thoải mái và cười nói giữa những thành viên cao quý trong giới thượng lưu của Luân Đôn, những người ngưỡng mộ và tìm kiếm quan hệ với chàng, Whitney khó có thể tin là người đàn ông quý tộc lịch sự và hiểu biết này cũng là người đã đua ngựa với nàng trên con ngựa Vượt Qua Nguy Hiểm và bàn về những hòn đá thời tiền sử với ông chú nhàm chán của nàng.
Một hồi dài sau đó là một phút riêng tư ngắn ngủi, Whitney nở một nụ cười táo bạo với chàng. “Tôi dám nói là có sự đồng nhất ý kiến cho rằng tôi có lẽ là nhân tình của Ngài.”
“Sự thực là nàng đã sai,” Clayton nói, mắt chàng rơi xuống ly sâm banh gần hết trên tay nàng. “Tối nay nàng đã ăn gì chưa?”
“Rồi,” Whitney nói. Bối rối bởi sự quan tâm của chàng, nhưng nàng bỏ qua nó vì tiếng nhạc lại vang lên và Ngài Rutherford và năm người đàn ông khác đang tiến đến phía nàng với ý định rõ ràng là mời nàng khiêu vũ.
Clayton rời góc phòng theo nàng và lười biếng tựa vai vào một cái cột, nâng ly sâm banh lên môi khi chàng quan sát nàng duyên dáng bước ra sàn nhảy. Whitney có thể nghĩ mọi người tin nàng là người tình của chàng, nhưng Clayton chắn chắn là họ đã nhận ra nàng là vợ chưa cưới của chàng. Họ đều biết là chàng không có thói quen âu yếm nhìn người phụ nữ chàng hộ tống đến các buổi khiêu vũ, hay dựa cột quan sát họ nhảy. Bằng cách làm như vậy, chàng đã chủ ý công khai cuộc đính hôn của họ theo một cách dễ thương và chính thức như nó được in trên tờ Times.
Chỉ là lý do vì sao việc tuyên bố Whitney là của chàng lại trở nên quá quan trọng, là điều mà chàng vẫn lãng tránh. Chàng tự nói với mình rằng chàng không muốn Esterbrook và tất cả người khác theo sát nàng, nhưng nó còn hơn như vậy. Nàng ở trong máu của chàng. Nụ cười của nàng sưởi ấm trái tim chàng, và cái đụng chạm ngây thơ nhất của nàng cũng gây ra ham muốn dữ dội trong huyết mạch của chàng. Nàng có một sức hấp dẫn khiêu gợi, tự nhiên, không hề giả tạo và sống động rực rỡ lôi kéo đàn ông về phía nàng, và chàng muốn bọn họ biết, ở đây và bây giờ, nàng là của chàng.
Chàng dõi theo nàng, tâm trí trôi dạt về một đêm sẽ sớm đến, khi mà mái tóc đen sáng bóng lộng lẫy của nàng đổ tràn trên bộ ngực trần của chàng và thân thể mịn màng của nàng quằn quại với ham muốn ngọt ngào bên dưới thân thể chàng. Trong quá khứ, chàng vốn thích những người đàn bà có kinh nghiệm về làm tình; những người đam mê, nóng bỏng biết làm sao để mang lại khoái lạc và tiếp nhận nó, những phụ nữ có thể thừa nhận khao khát của họ đối với chính họ và đối với chàng. Nhưng bây giờ chàng hết sức hài lòng vì Whitney vẫn còn trong trắng. Thực ra, điều đó mang đến cho chàng niềm thích thú mạnh mẽ để chờ đợi đêm tân hôn của họ khi mà chàng có thể dịu dàng và ngọt ngào hướng dẫn nàng từ một cô gái trở thành một người đàn bà, cho đến khi nàng rên lên vì ngây ngất trong vòng tay chàng.
Ba tiếng sau, Whitney đã nhảy với vô số người mà nàng không thể nhớ và uống nhiều sâm banh hơn từ trước đến giờ. Nàng đang cảm thấy hân hoan hớn hở và đầu óc quay cuồng đến mức không nhìn thấy cái cau mày khó chịu của Clayton khi nàng chấp nhận điệu nhảy thứ hai với Ngài Esterbrook, việc có thể phá hủy tâm trạng của nàng. Thực chất, nàng gần như tin rằng không có gì có thể tước đoạt buổi tối thú vị của nàng, cho đến khi nàng liếc nhìn qua vai Ngài Esterbrook và nhìn thấy, lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay, Clayton đang nhảy với một người khác. Người phụ nữ trong vòng tay chàng, đang ngước đôi mắt tươi cười lên nhìn chàng là một cô gái tóc vàng đẹp rực rỡ, những đường cong khiêu gợi và thanh lịch bao bọc trong một chiếc váy màu xanh ngọc bích tinh tế, những sợi dây bằng kim cương và ngọc uốn lượn quanh những lọn tóc óng ả. Một cơn sóng ghen tuông mù quáng đột nhiên chạy xuyên qua Whitney.
“Tên cô ấy là Vanessa Stanfield.” Ngài Esterbrook nói với giọng ẩn chứa sự hài lòng ác ý.
“Họ tạo thành một cặp rất đẹp đôi,” Whitney xoay xở nói.
“Vanessa tất nhiên nghĩ vậy,” Esterbrook trả lời.
Mắt Whitney tối lại khi nàng nhớ đến cuộc hội thoại mà nàng đã nghe trộm lúc sớm giữa ba người phụ nữ lúc nàng ở trong phòng tạm nghỉ tầng trên. Vanessa từng hy vọng nhận được lời cầu hôn của Clayton trước khi chàng sang Pháp. Không nghi ngờ gì là Clayton phải cho cô ấy lý do đáng tin cậy rằng chàng có ý định đó, Whitney nghĩ với một cơn ghen đau nhói khi nhìn thấy chàng cười vui vẻ với cô gái tóc vàng lộng lẫy đó. Nhưng sau đó nàng nhớ lại rằng Clayton đã cầu hôn nàng chứ không phải Vanessa Stanfield, và tâm trạng nàng thay đổi nhanh đến chóng mặt, nàng lại cảm thấy hoàn toàn tuyệt vời. “Cô Stanfield rất xinh đẹp,” nàng nói.
Lông mày Esterbrook nhướng lên với vẻ khôi hài thích thú. “Vanessa gần như không khen ngợi như vậy khi cô ấy nhận xét về nàng vài phút trước đây, cô Stone. Nhưng dù vậy, cô ấy đã gần như tin chắc rằng nàng đã moi ra được một lời cầu hôn từ Claymore. Có phải vậy không?” anh ta đột nhiên hỏi.
Whitney quá kinh ngạc với tâm trạng kích động kỳ lạ của anh ta đến nỗi nàng không nghĩ đến chuyện nổi giận. Thực tế, mắt nàng đang nhảy nhót ánh cười. “Bằng cách nào đó, tôi không thể tưởng tượng được ai đó có thể ‘moi’ được điều gì từ công tước, ngài nghĩ sao?”
“Ôi thôi nào,” Esterbrook cáu kỉnh nói, “Tôi không ngây thơ đến mức tin rằng nàng hiểu lầm câu hỏi của tôi.”
“Và tôi,” Whitney dịu dàng nói, “cũng không ngây thơ để tin rằng tôi phải trả lời nó.”
Ngoại trừ Quý ngài Esterbrook, tất cả bạn nhảy của nàng đều rất ân cần và tâng bốc nàng một cách quá thái, nhưng khiêu vũ và những cuộc trò chuyện sôi nổi cũng đã bắt đầu làm nàng chán nản. Và nàng nhận thấy nàng mong muốn trở về bên cạnh Clayton. Từ chối lời mời một điệu nhảy khác của người bạn đang nhảy cùng, nàng yêu cầu anh ta đưa nàng trở lại chỗ công tước.
Như thường lệ, Clayton đang được mọi người vây quanh, nhưng không hề nhìn lên khi đang trò chuyện, chàng đưa tay ra và vững chãi cầm lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào nhóm bạn của chàng và giữ nàng gần bên. Đó là một cử chỉ tình cờ đầy vẻ sở hữu nhưng theo cách nào đó làm tăng thêm cảm giác phấn chấn của Whitney... hai ly sâm banh tiếp theo cũng có tác dụng tương tự.
“Điều gì xảy ra với Esterbrook vậy?” Clayton hỏi cụt lủn một lúc sau đó. “Ta chắc rằng anh ta sẽ mời nàng nhảy lần thứ ba.”
Whitney nháy mắt. “Anh ta đã mời. Nhưng tôi đã từ chối.”
“Để ngăn chặn tin đồn?”
Một nụ cười khiêu khích vô thức cong trên môi nàng khi nàng lắc đầu phản đối. “Tôi từ chối vì biết rằng ngài không muốn tôi nhảy với anh ta một lần nữa, và tôi chắc là, khá là chắc chắn nếu tôi làm như vậy, ngài sẽ trả đũa bằng cách tiếp tục nhảy với cô Standfield.”
“Nàng thật là tinh ranh,” chàng nhẹ nhàng khen ngợi.
“Và ngài thì rất quá đáng,” Whitney quở trách với vẻ cười cợt. Và sau đó nhận ra rằng nàng vừa thừa nhận rằng mình đã ghen tuông.
“Cherie-” tiếng cười trầm ấm của Nickki khiến nàng xoay lại với sự ngạc nhiên mừng rỡ. “Có phải bây giờ em đã quyết định sẽ chinh phục Luân Đôn như em đã làm ở Paris không đấy?”
“Nicki!” nàng thốt ra, tươi cười với khuôn mặt đẹp trai đã quá thân thiết với nàng từ lâu. “Thật tuyệt là gặp được anh,” nàng nói khi bàn tay ấm áp quen thuộc của anh nắm lấy hai tay nàng và giữ chúng. “Em đã hỏi Ngài Rutherford là anh đã đến chưa, nhưng ngài ấy nói anh đã trì hoãn ở Paris và sẽ không đến cho đến tận ngày mai.”
“Anh vừa đến được một giờ.”
Whitney quay lại với Clayton với ý định giới thiệu Nicki, nhưng rõ ràng là họ đã quen biết. “Claymore phải không?” Nicki ngắt lời nàng, đôi mắt mầu nâu nghiêm nghị dò xét Clayton.
Clayton gật đầu đáp trả cũng lạnh nhạt không kém, kèm với một nụ cười ngạo nghễ và lười biếng mà Whitney cảm thấy rõ ràng có ý định là trêu tức và áp đảo Nicki. Whitney chưa từng thấy hai người cư xử như vậy bao giờ nên bỗng nhiên có một sự thôi thúc muốn hòa giải, và sự bốc đồng tương tự - do rượu sâm banh mang lại - cười khúc khích trước thái độ thù địch của hai người đàn ông mà theo cách nào đó do nàng gây nên.
“Nhảy với anh,” Nicki nói, ngạo mạn phớt lờ nghi thức xã giao thông thường, yêu cầu anh trước tiên phải hỏi Clayton có phản đối hay không.
Vì Nicki đã tăng sức ép kéo nàng ra sàn nhảy với anh, Whitney bất lực nhìn Clayton qua vai. “Chúng tôi xin phép nhé?” nàng hỏi.
“Tất nhiên,” Clayton trả lời ngắn gọn.
Khi Nicki đặt tay nàng lên cánh tay, nét mặt anh nghiêm khắc phản đối. “Em đang làm gì ở đây với Claymore?” trước khi nàng có thể trả lời, anh lại nói tiếp, “Cherie, người đàn ông đó là...”
“Anh đang cố gắng nói là anh ta là một tên phóng đãng đáng sợ đối với phụ nữ?”, Whitney hỏi, cố gắng kìm lại sự thích thú của mình.
Nicki gật đầu cộc lốc, và Whitney tiếp tục trêu chọc, “Và anh ta là một kẻ kiêu ngạo bỡn cợt, đúng không? Và rất đẹp trai và quyết rũ?”
Mắt Nicki nhăn lại và vai Whitney rung lên vì cười. “Ôi Nicki, anh ta rất giống anh!”
“Có một sự khác biệt quan trọng.” Nicki phản bác, “và đó là anh muốn cưới em!”
Whitney lấy tay bịt miệng anh trong khi cười ngặt nghẽo. “Đừng nói với em như vậy, Nicki. Không phải ở đây và không phải bây giờ. Anh không tin những rối rắm mà em đang vướng vào đâu.”
“Đây không phải việc đáng cười,” Nicki nói gay gắt.
Whitney cố nén một tiếng cười. “Không ai biết rõ hơn em.”
Nicki chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng trong sự im lặng không tán đồng. “Anh sẽ ở lại Luân Đôn,” anh tuyên bố. “Anh có một số công việc làm ăn ở đây và đi thăm một số người bạn. Em nói trong thư là trong vòng hai tuần tới em có việc vướng mắc cần làm. Sau hai tuần, em và anh sẽ bàn luận về chuyện hôn nhân - khi đầu óc em tỉnh táo hơn.”
Bị kẹt giữa sự chán nản và vui vẻ, Whitney không phản đối nữa và cho phép anh đưa nàng trở lại với Clayton nơi nàng uống thêm sâm banh và cười lơ đãng ngẫm nghĩ về tình huống khó khăn của nàng mà ngày càng phức tạp và rối ren hơn.
Clayton yêu cầu đưa xe ngựa của chàng đến; sau đó nắm tay nàng chuẩn bị nhảy điệu vũ cuối cùng. “Điều gì làm nàng thích thú vậy, bé con?” chàng hỏi, mỉm cười nhìn xuống nàng và ôm nàng lại gần hơn mức cần thiết.
“Ồ, mọi thứ!” Whitney cười. “Ví dụ, khi tôi còn là một cô bé tôi nghĩ chắc chắn là không ai muốn cưới tôi. Và bây giờ thì Paul muốn cưới tôi - và Nicki cũng nói như vậy - và tất nhiên, cả ngài nữa.” Sau vài phút suy nghĩ, nàng hồ hởi tuyên bố, “Tôi ước tôi có thể cưới cả ba người, vì ba người đều rất tuyệt vời!” Nàng lén nhìn chàng dưới hàng mi đen dài, và hỏi với vẻ đầy hy vọng, “Tôi không tin rằng ngài lại ghen tuông một tí nào, phải không?”
Clayton nhìn nàng chăm chú. “Ta có nên không?”
“Thực ra ngài nên,” Whitney vui vẻ nói, “nếu không vì lý do nào khác thì cũng vì tâng bốc lòng kiêu hãnh của tôi bởi vì tôi đã ghen khi ngài nhảy với cô Stanfield.” Nàng đã tỉnh táo hơn một chút và hạ giọng xuống đến mức như một tiếng thì thầm khe khẽ. “Tôi từng có tàn nhang khi còn là một cô bé,” nàng thú nhận.
“Tất nhiên là không!” Clayton nói với vẻ choáng váng được cường điệu.
“Có đấy, có đến hàng nghìn. Ngay ở đây-” nàng chọc mạnh đầu móng tay thuôn dài vào một vùng da gần mũi và gần như đâm vào mắt mình.
Một tiếng cười khàn khàn bật ra từ Clayton khi chàng nhanh chóng túm lấy tay phải nàng để ngăn chặn chúng chọc vào con mắt bên kia của nàng.
“Và,” Whitnay tiếp tục với giọng thú tội về một hành động kinh khủng, “Tôi thường thích treo người ngược trên cành cây. Tất cả các cô bé khác thường muốn trở thành những cô công chúa hoàng gia, nhưng tôi lại muốn mình là một con khỉ...” Nàng nghiêng đầu ra sau, chờ đợi vẻ chỉ trích trên mặt Clayton. Thay vì vậy chàng đang nhìn xuống nàng cứ như nàng là một điều gì đó rất quý hiếm và đẹp đẽ. “Tối nay tôi đã có một thời gian tuyệt vời,” nàng nhỏ nhẹ nói, mê hoặc bởi sự ngọt ngào nàng nhìn thấy trong ánh mắt chàng.
*****
Một giờ sau, Whitney thở dài hài lòng và rúc sâu hơn trong chiếc ghế bọc nhung đỏ sẫm trên cỗ xe ngựa của Clayton, lắng nghe tiếng lóc cóc đều đều của bánh xe ngựa lăn trên những con đường Luân Đôn trải đá mờ sương. Mãn nguyện, nàng nhắm mắt lại, nhưng thấy chóng mặt nên lại mở mắt ra. Đổi lại, nàng tập trung vào ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn xe đu đưa tạo ra những hình bóng nhảy múa trong không gian ấm áp của chiếc xe. “Sâm banh thật tuyệt,” nàng lẩm bẩm.
“Nàng sẽ không nghĩ như vậy vào ngày mai,” Clayton cười, vòng tay ôm nàng.
*****
Nắm chặt tay chàng để giữ sự cân bằng mong manh của nàng, Whitney lê bước bên cạnh chàng lên những bậc thềm dẫn đến cánh cửa trước của nhà Archibald, mặt nàng ngẩng lên ngắm bầu trời lúc rạng đông. Clayton dừng lại trước cửa.
Whitney cuối cùng cũng nhận ra rõ ràng chàng đang đợi chờ điều gì đó và kéo ánh mắt nàng từ bầu trời đến khuôn mặt chàng. Mắt nàng nhíu lại khi bắt gặp nụ cười rộng mở trên môi chàng, và nàng vươn người đến chiều cao nhất của mình. Nàng hỏi với giọng nói của lòng tự trọng bị xúc phạm, “Ngài đang nghĩ là tôi đã quá say phải không?”
“Không hề. Ta đang hy vọng nàng có một chiếc chìa khóa.”
“Chìa khóa?” nàng ngây người nhắc lại.
“Để mở cửa...”
“Ồ, tất nhiên,” nàng tự tin tuyên bố.
Vài phút trôi qua, chàng cười khoái trá. “Ta có thể có nó chứ?”
“Có gì?” Whitney hỏi, cố gắng hết sức để tập trung. “Ôi vâng, tất nhiên - chìa khóa.” Nàng liếc xung quanh, cố gắng nhớ lại đã để cái túi lưới nhỏ kết hạt xinh xắn của nàng ở đâu, và rồi phát hiện nó đang được treo cẩu thả trên vai trái nàng bởi một sợi dây xích ngắn bằng vàng. Nhăn mặt với chính mình, nàng nói khẽ, “Các Quý cô không mang túi như vậy,” và kéo nó xuống, vụng về quờ quạng bên trong chiếc túi cho đến khi cuối cùng nàng cũng tìm được chiếc chìa khóa.
Trong lối vào hành lang tối om, Whitney bất ngờ quay lại để tạm biệt Clayton, do đoán nhầm khoảng cách giữa họ nên nàng va vào ngực chàng. Đôi tay mạnh mẽ của chàng ôm choàng lấy nàng để giữ vững nàng. Nàng có thể thụt lùi lại, nhưng thay vì vậy nàng đứng đó, trái tim nàng bắt đầu đập rộn rã khi đôi mắt xám của chàng trượt đến môi nàng, nấn ná ở đó trong một phút vô tận. Và sau đó quả quyết cúi đầu xuống.
Môi chàng táo bạo mở ra trên môi nàng, tay chàng lướt nhẹ thân mật trên lưng nàng và rồi xuống hông nàng, ép nàng chặt vào khung người cường tráng của chàng. Whitney cứng lại trong nỗi hoảng sợ mơ hồ dưới sức ép mạnh mẽ đầy nam tính của chàng, và đột nhiên nàng vòng tay quanh cổ chàng và không e thẹn đáp lại nụ hôn của chàng, vui sướng cảm nhận lưỡi chàng khăng khăng tách môi nàng ra, sau đó đẩy thẳng vào miệng nàng, chầm chậm rút ra và nhấn chìm sâu lần nữa với một nhịp điệu say mê hoang dại và khiêu gợi làm nàng cảm thấy hình như cả cơ thể chàng đang xô vào nàng.
Choáng váng, cuối cùng nàng dứt ra và sau đó lại thất vọng vì chàng dễ dàng thả nàng ra. Lấy một hơi thở dài run rẩy, nàng mở mắt và thấy hai Clayton đang nhìn chằm chằm vào nàng, người này chồng lên người kia trong tầm nhìn lắc lư của nàng. “Ngài cực kỳ tồi tệ, thưa ngài,” nàng gay gắt khiển tránh, và phá hỏng nó với một tiếng cười khúc khích.
Clayton toe toét cười ra vẻ không hề hối cải. “Có thể hiểu rằng, tối nay nàng dường như không thấy sự thân mật của ta là một điều ghê sợ nữa.”
Whitney cân nhắc điều đó với một nụ cười vừa mơ hồ vừa trầm ngâm. “Tôi cho là đúng,” nàng thú nhận với tiếng thì thầm thành thật. “Và Ngài có biết điều gì khác nữa không - tôi tin rằng Ngài hôn tuyệt gần như Paul!” Với lời nhận xét nửa đùa nửa thật đó nàng quay đi và bước lên cầu thang. Nàng dừng lại ở bậc thang thứ hai để cân nhắc lại. “Thực ra,” nàng nói, nhìn Clayton qua vai, “Tôi nghĩ Ngài hôn tuyệt như Paul, nhưng tôi không thể hoàn toàn chắc chắn cho đến khi anh ấy trở về. Lúc đó, tôi sẽ bảo anh ấy hôn tôi theo cách của Ngài, vì vậy tôi có thể so sánh khách quan hơn.” Trong một cố gắng tuyệt vời, nàng nói thêm, “Tôi sẽ làm một thực nghiệm khoa học về nó!”
Whitney nhướng cặp chân mày thanh tú với vẻ thách thức kiêu kỳ. “Nếu muốn tôi sẽ làm vậy.”
Một cái tát mạnh không khách khí đập vào mông nàng. Whitney lảo đảo, vung tay thành một vòng cung rộng với mọi ý định là tát vào khuôn mặt đang cười nhăn nhở của chàng, không trúng mục tiêu, thay vào đó tay nàng sượt qua bức tường dọc theo cầu thang, đánh bật một bức tranh nhỏ và nó rơi loảng xoảng xuống sàn nhà bóng láng. “Giờ thì nhìn xem Ngài vừa làm gì vậy!” nàng rít lên một cách không công bằng, “Ngài sẽ đánh thức toàn bộ đầy tớ trong nhà!” Quay đi, nàng hối hả leo lên cầu thang.
*****
Ba người đầy tớ nhà Archibald đã sẵn sàng ở vị trí bên cạnh tủ búp phê đang bầy đầy những đĩa thức ăn còn bốc hơi: trứng chiên bơ, thịt dăm bông, thịt hun khói, thăn bò cắt lát mỏng, bánh mỳ giòn tan, ba loại khoai tây và hàng loạt những cái đĩa hấp dẫn mà Emily đã ra lệnh chuẩn bị từ tối qua sau khi xem xét cẩn thận những gì xứng đáng để phục vụ một người đàn ông có tước hiệu cao ngất như Công tước của Claymore. Họ đang ngồi đợi Whitney xuống để ăn sáng, công tước đã được mời tham gia bữa sáng khi chàng sẽ hộ tống Whiney trở về nhà ngày hôm nay. Khuấy tách trà của mình, Emily lén lút quan sát công tước khi chàng trò chuyện với Michael ở phía bên kia bàn ăn, trong khi niềm mơ mộng viễn vông rằng Whitney sẽ trở thành nữ công tước của Claymore lơ lửng trôi qua trong tâm trí cô.
“Xem ra vị khách của chúng ra sẽ ngủ cả ngày hôm nay,” Michael nhận xét.
Emily nhìn thấy cái nhìn đầy ý nghĩa mà công tước chiếu thẳng vào Michael khi chàng hòa nhã nói, “Whitney có lẽ đang chịu đựng tác động của buổi tối hôm qua.”
“Tôi không biết cô ấy có bị ốm không,” Emily kêu lên. “Tôi sẽ lên lầu để xem cô ấy.”
Nghe thấy tiếng khàn khàn của nàng, cả ba người đồng loạt quay lại. Nàng đang đứng ở cửa ra vào, cánh tay duỗi ra, hai bàn tay bám lấy cả hai khung cửa hai bên, lắc lư nhè nhẹ như là nàng không thể tự mình đứng vững. Hoảng sợ, Emily đẩy ghế lại, nhưng công tước đã ra khỏi ghế và nhanh chóng sải bước ngang qua căn phòng.
Một nụ cười am hiểu hiện lên trong mắt Clayton khi chàng chăm chú quan sát khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. “Nàng cảm thấy như thế nào, bé con?” chàng hỏi.
“Ngài nghĩ tôi cảm thấy như thế nào?” nàng thì thầm, chiếu một cái nhìn khổ sở và buộc tội vào chàng.
“Nàng sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi ăn sáng,” chàng hứa và nắm cánh tay đưa nàng đến bàn ăn.