Who Are You

Chương 40





Lúc tay đẩy Cố Nam đi, đơn giản chỉ là giải tỏa oan khí cùng giận dữ tích tụ lâu ngày, cho nên vốn không cũng không có nghĩ nó sẽ mang tới hậu quả gì.
Nhưng lúc lần nữa bị Cố Nam lõm lấy chống đỡ trời đất quay cuồng, tôi mới tự nhiên phát hiện ra hai đứa đang đứng ở mép cầu thang! Cho nên giây phút ngã xuống kia, tôi đã bị dọa sợ tới choáng váng, cả người đều ngây ra.
Cảm giác toàn bộ thế giới đều lảo đảo, lung lay sắp đổ, giống như giây tiếp theo sẽ sụp xuống.
Cảm giác này qua đã lâu mà lại như chỉ trong tích tắc, tất cả mọi thứ như dừng lại, thế giới trở nên yên tĩnh bao la, chỉ còn lại bên tai là tiếng kêu rên của Cố Nam.
“Ô…”
Tiếng Cố Nam như một chiếc chìa khoá, như để mở lại phản ứng trên người tôi.

Bất ngờ có phản ứng lại, vội vàng bò từ trên người Cố Nam xuống.

Chỉ thấy thần sắc thống khổ trên mặt Cố Nam nằm trên mặt đất, anh ấy chặt chẽ bảo hộ tôi trong ngực của mình, dùng mình làm tấm chắn da thịt, cứ như vậy ôm tôi lăn từ trên xuống dưới.
“Cố Nam! Anh làm sao vậy!” Tôi sợ tới mức run rẩy nói.
Cố Nam không có trả lời câu hỏi của tôi, chỉ có nhắm mắt thống khổ nhăn mày.
“Anh đừng làm em sợ… Cố Nam… ‘Anh’… ‘Anh’ đừng làm em sợ…” tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở của mình, giây phút kia tôi biết thân thể đã không còn là của mình nữa rồi, tôi hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì, chỉ máy móc làm động tác nào đó, đầu óc trống rỗng, lặp đi lặp lại một suy nghĩ —- Cố Nam bị thương, Cố Nam vì bảo vệ mình mà bị thương.
“Bác sĩ! Bác sĩ! Cứu mạng đi bác sĩ! Mau tới cứu người đi! Cứu anh của tôi với! Bác sĩ ——“

Tôi giống như nổi điên bắt đầu gọi người, tôi sợ Cố Nam sẽ không còn mở mắt nhìn tôi nữa, không còn sợ anh ấy tỉnh lại sẽ mắng tôi thế nào, nạt tôi ra sao, thế nào đều được cả! Nhưng mà, không cần cứ nhắm mắt yên tĩnh nằm trước mặt tôi như thế, đừng để tôi nhớ lại tất cả mọi thứ rồi lại lần nữa mất đi anh ấy.

Tôi thật sự không chịu nổi, tôi sợ tôi sẽ điên mất.
Tiếng của tôi đưa tới những hộ sĩ đang đi giám sát gần đó, lúc hộ sĩ đi theo tiếng kêu tìm thấy Cố Nam đang nằm trong vũng máu, sợ tới mức hét lên, sau đó nhanh chóng chạy đi gọi người.
“Bên này có người bị thương! Nhanh lên nhanh lên, bên này!”
Sau đó đoàn người chạy tới, tôi lại giống như con rối gỗ mất đi năng lực tự hỏi, tuỳ ý bọn họ mang tôi rời đi.
Cố Nam sau khi được đưa vào phòng phẫu thuật không bao lâu, ba mẹ đã cùng hậu xuất hiện ở bệnh viện.

Tôi an tĩnh ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, mặt không có biểu tình dư thừa gì, bọn họ trong khoảng thời gian ngắn cũng không rõ tôi đã bị gì?
“Tiểu An, con sao vậy? Có chuyện gì sao?” Mẹ lo lắng hỏi.

Bỗng nhìn thấy máu trên tay tôi, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, “Máu? Sao có nhiều máu như vậy? Con bị thương? Bác sĩ…”
“Không phải! Không phải máu của con, là của anh.” Tôi vội vàng ngăn cản.
“Anh?” Hai người nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi đoán rằng có lẽ còn không biết chuyện Cố Nam bị đưa vào phòng phẫu thuật, chỉ mới được thông báo chuyện tôi đã xảy ra mới chạy tới bệnh viện.
Tôi ngẩng đầu nhìn bọn họ, tôi không biết nét mặt hiện tại của mình như thế nào, hẳn là không đẹp, có lẽ là đang cố nín khóc đi.

Tôi nhìn mẹ, trong lòng đều là áy náy.

Nếu không có tôi, Cố Nam vẫn là người ưu tú như cũ, cuộc đời của anh ấy sẽ không có vết nhơ gì, cũng không thể là một người có nhà mà không thể về, hiện tại sẽ càng không bị thương.
Mà mẹ, cũng không cần chịu cảnh mẹ con chia lìa thống khổ, cũng không cần đối với cái đứa khiến mẹ con xa cách như tôi tìm mọi cách lấy lòng.
Thật ra từ đầu tới cuối, sai cũng chỉ có mình thôi, yêu anh trai của mình, tự mình bỏ nhà đi lâm vào nguy hiểm, bị thôi miên mất đi ký ức, tất cả những chuyện này không phải do tôi gieo gió thì gặt bão hay sao? Hiện tại lại làm hại Cố Nam bị thương, đang trong phòng phẫu thuật tốt xấu chưa biết thế nào.
Tôi quả nhiên trời sinh là sao chổi mà.

Nhưng cho dù vậy, cho dù biết mình chỉ mang tới tai ương cho những người bên cạnh, tôi vẫn không từ bỏ được.


Tôi thật ra, thật sự rất ích kỷ.
“Mẹ…”
Biểu tình của mẹ hơi cứng ngắt một chút, hẳn là không nghĩ tới tôi sẽ gọi bà như vậy, bởi vì từ sau khi mất đi trí nhớ tôi đã không còn gọi bà như vậy nữa.
“Con gọi mẹ là gì?”
“Mẹ, thực xin lỗi.” Thực xin lỗi, đã khiến người nhọc lòng lâu như vậy; thực xin lỗi, để người và Cố Nam xa cách hai nơi; thực xin lỗi, lạc con hủy đi đứa con giỏi giang của người; thực xin lỗi… chuyện đã như vậy rồi, con vẫn không có cách nào từ bỏ Cố Nam.
“Con làm sao vậy? Vì sao… tự nhiên như vậy…” biểu tình của mẹ có chút mất tự nhiên.
Tôi không có để tầm lo lắng tiếp tục nói: “Cố Nam…”
“Cố Nam? Cố Nam gì? Cố Nam làm sao? Con…” chỉ một cái tên đã khiến hai người thay đổi sắc mặt, nét mặt của ba trở nên nghiêm túc hẳn nhìn chằm chằm tôi hỏi.
Tôi bị ông ấy bất ngờ lên tiếng mà doạ sợ tới mức run rẩy, thật ra từ trong đáy lòng tôi vẫn luôn kính sợ ba.

Từ nhỏ tới lớn tuy rằng ba chưa từng nghiêm khắc trách phạt tôi, nhưng mà tôi cũng không dám làm trái những gì ông nói.

Thích Cố Nam có lẽ chuyện đời này tôi không sợ chết mà làm trái ý ông.
“Cố Nam bị thương, hiện tại đang trong phòng phẫu thuật.

Đều là do con…” Nghĩ tới gương mặt không còn chút máu nào ngã giữa vũng máu của Cố Nam, lòng tôi vẫn luôn sợ hãi, nước mắt không dừng được rơi xuống, ngẩng đầu nhìn ba, chịu không thấu khổ sở nói, “Ba, con nhớ ra rồi… cái gì cũng đều nhớ…”
Ánh mắt của ba hiện lên tình cảm phức tạp, há miệng thở dốc nhưng cái gì cũng chưa nói ra, mẹ cũng khiếp sợ mà bụm miệng lại.

Bọn họ có lẽ nghĩ tới tôi một ngày nào đó sẽ nhớ hết mọi chuyện, nhưng nhất định không nghĩ tới ngày kia lại tới nhanh như vậy.

“Tiểu Nam bị làm sao? Sao lại bị thương? Tiểu Nam…” mẹ dù sao cũng yêu Cố Nam, tin Cố Nam bị thương thắng hết chuyện tôi đã nhớ ra tất cả, nói ra thì trên đời này làm gì có người mẹ nào không yêu con của mình chứ.
“Thật xin lỗi, nếu không phải do con anh ấy cũng sẽ không bị thương, thật xin lỗi…” cảm xúc tự trách nhấn chìm lấy tôi, tôi có thể cảm giác móng tay đang bấm vào tay mình, không ngừng lặp lại câu xin lỗi.

Nói thật, tôi rất sợ lần này bọn họ sẽ đưa Cố Nam tới nơi xa hơn.
Ba nhìn thấy tôi không thích hợp, sờ sờ đầu của tôi, nói: “Không phải con sai, đừng lo lắng, sẽ không có việc gì.”
“Thật xin lỗi…”Thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây, ba người trầm mặc ngồi trước cửa phòng phẫu thuật.

Từ lúc bắt đầu là sợ hãi và hối hận, tới bây giờ là tịch mịch trống rỗng, tôi cũng không biết làm sao mình có thể chịu đựng một thời gian dài như thế.

Mẹ vẫn như cũ đứng ngồi không yên ngoài cửa lớn phòng phẫu thuật, một hồi đứng lên, chốc lát lại ngồi xuống.
Lúc cửa phòng phẫu thuật mở ra, tôi đã nghĩ mình đã đi qua hàng trăm thế kỷ.

Nhìn cửa mở ra, tôi kích động muốn đứng lên, nhưng trước mắt lại bỗng nhiên tối sầm, giây tiếp theo cái gì cũng không biết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.