Cách Việt Nam nửa bán cầu Tây , nơi được xem là miền đất hứa mà nhiều người mơ ước được đặt chân đến . Nơi bốn mùa luôn luôn hiện hữu rõ ràng hơn bao giờ hết . Nơi điều kiện kinh tế phát triển , dân số cũng không phải ít . California - một bang của nước Mỹ , khí hậu địa trung hải , rất thoáng mát nếu không muốn nói là lạnh . Nhưng trong cái lạnh đó người ta vẫn luôn luôn tìm cho mình một chút ấm áp , như gia đình , như bạn bè , như tình nhân chẳng hạn . Nhưng đối với một số khác thì không . Họ chọn cách đơn giản hơn .
Đôi tay ve vãn tách Cacao nóng , tựa đầu ra cửa sổ ngắm cảnh Thành Phố về đêm . Cô gái nhỏ tự chọn cho mình một chút ấm áp riêng biệt . Trong tầm mắt của nó , thấp thoáng đâu đó dưới ánh đèn kia là những cặp đôi trông rất vui vẻ , những gia đình nhỏ tay trong tay dắt nhau dạo phố ... Khó chịu thật . Ngẫm lại cũng đã 7 năm một mình nơi đất khách quê người , 7 năm đủ để một con người thay đổi , 7 năm khiến nó quên mất cách cười vui vẻ là thế này , 7 năm khiến nó nhém quên đi cảm giác được yêu thương từ gia đình là thế nào , đang lạc lối trong mớ suy nghĩ mà theo nó là thừa thải , nếu nó đã quyết định sang đây thì những chuyện nó nghĩ có ý nghĩa gì chứ . Chuông điện thoại vang lên rất đúng thời điểm , kéo nó từ vùng đất của những viễn vông về thực tại :
- Mai về nhé , Anh nhớ Em lắm đấy . Quên anh rồi à , anh buồn lắm đó...
- ... - Không đáp , nó tắt và quẳng luôn điện thoại vào góc giường , khi nghe chất giọng không thể buồn nôn hơn , nghĩ vậy thôi nhưng đâu đó trong cái thứ đang đập ' thình thịch ' nằm bên trong lồng ngực trái của nó nhen nhóm chút vui . Cũng đã đến lúc về rồi , trước hết phải ngủ trước đã . Ngủ để chuẩn bị đón những chuyện mới mẻ hơn với quyết định trở lại này . Thả mình chiếc giường êm ái , nhắm mắt lại và vận dụng một chút trí tưởng tượng về hoạt cảnh gặp nhau với anh , nhanh chóng chìm vào giấc ngủ , cũng đã lâu lắm rồi nó không mang theo cảm giác vui đi ngủ . Thường ngày nó lúc nào cắm đầu vào chỉ học và học . Nói nó nhàm chán cũng được nhưng ngoài việc đó ra nó còn làm gì được , cái thân phận đáng ghét đã mang hết những thứ vốn dành cho nó như bao thiếu nữ ở cái tuổi 17 đẹp ngời ngợi .
Sáng hôm sau , tại Sân Bay xuất hiện một cô gái nhỏ gây tầm ảnh hưởng lớn . Khoác trên mình cái T-shirt OBEY trắng , quần Jogger thêm đôi Converse Real đen . Tuy rất bình thường nhưng nếu là nó mặc thì trông bộ đồ đậm chất Swag và không khác gì biểu tượng thời trang . Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về nó từ lúc chiếc Lykan Hypersport đỏ rực rở dừng lại ở Sân Bay và nó lại bước ra từ con siêu xe - niềm ao ước của tay thích độ xe . Ngưỡng mộ ? Ghen tị ? Nó đã quá quen với những chuyện thế này ? Nhưng khó chịu thật . Vâng , cảm giác và cảm nghĩ của nó khi gặp chuyện này luôn luôn và chính xác là vậy . Cuối cùng cũng được yên ổn trên khu V.I.P của máy bay . Nhưng yên ổn đó không kéo dài được lâu , giờ thì kể cả những tiếp viên hàng không cũng không ngừng ngắm nhìn nó . Nhưng hình như nét đẹp hoàn mĩ dường như thiếu vắng nụ cười . Trong 7 năm qua nó chưa từng cười , bao nhiêu tinh hoa đẹp nhất của cả cha và mẹ nó thừa hưởng hết : Làn da trắng ngần , khuôn mặt tuy không sắc sảo từng đường nét giống mẹ nhưng có lẽ vì như vậy mà thậm chí nó còn đẹp hơn hẳn mẹ . Ánh mắt và sự lạnh lùng , quyết đoán của cha nhưng lại không độc tài giống ông . Mái tóc ánh tím được cắn ngắn tạo kiểu ôm lấy khuôn mặt O-line , nó không thích tóc dài , theo nó " Tóc dài rất đẹp , nhưng trông vẫn yếu đuối . Nó muốn mình thật mạnh mẽ để có thể bảo vệ những người nó muốn bảo vệ " Với suy nghĩ vẩn vơ nó thiếp đi lúc nào không hay và ngủ một giấc dài để tạm quên đi sự tình xung quanh , cả những ánh mắt đáng ghét.
Sau 16 tiếng ngồi máy bay , giờ nó cảm thấy mệt mỏi . Thật sự mệt mỏi , lại một lần nữa nó lại ' được ' mọi người nhìn ngắm từ đầu đến chân , gọi bừa chiếc Taxi gần đó . Nó chỉ muốn nhanh chóng về nhà , không phải mong muốn gặp lại người rất yêu thương nó đang chờ nó về hay ôn lại kỷ niệm cũ như những người đi xa vẫn hay làm . Đơn giản , nó muốn về nhà về để hưởng thụ sau khi phí từng ấy thời gian trên máy bay . Mặc dù đi không biết bao nhiêu lần mà đếm nhưng nó chưa bao giờ muốn quen với cảm giác ngồi trên con chim sắt đó . Chiếc Taxi rất ngạc nhiên với địa chỉ mà nó đưa , bởi nơi nó muốn tới là khu nhà xa hoa bậc nhất . Bác tài nhìn nó đánh giá lần cuối trước khi cho xe lăn bánh . Đến nơi , khi xuống xe nó quẳng cho Bác một tờ tiền giá trị lớn rồi nhanh chóng tiến đến cánh cổng hoa văn cầu kì và đẹp mắt , trước mặt nó lúc này là căn Biệt thự ngang ngửa Khách Sạn 5 sao , ngoại thất đậm chất Châu Âu . Nó tiến vào một cách thản nhiên mặc cho những ánh mắt ngạc nhiên , nghi hoặc của người hầu trong nhà . Đúng lúc đó có một hầu gái , có lẽ là vì không biết nó là ai :
- Em là ai vậy ? Nơi đây không phải chỗ em muốn vào là vào đâu - chị ta dùng chất giọng nửa khinh nửa trọng chặn bước đi của nó .
- Anh nhớ em chết mất - Nó không đáp mà tiến thẳng lên , Cậu Chủ Nhà từ trên đi xuống lao đến ôm nó vào lòng . Mọi người trong nhà hết sức ngạc nhiên về sự xuất hiện của nó . Bởi đã bao giờ cậu chủ dắt gái về nhà đâu . Cũng chưa từng thấy cậu vui vẻ đến thế , người này rốt cuộc là ai đây ?
- Mọi người tiếp tục làm việc đi , sau này các người sẽ biết - Anh ra dáng chủ nhà bảo với mọi người rồi quay sang cười hề hề với nó . Kéo nó lên phòng , anh để mặc những ánh mắt ngạc nhiên ngày càng nhiều . Nhưng nhanh chóng sau đó thì ai về việc nấy .
- Cũng ra dáng lắm - dùng giọng điệu châm chọc anh , nhưng biểu cảm thì lại không có chút gì là đùa . Vẫn lạnh tanh và lạnh tanh .
- Đương nhiên , anh mà - Véo mũi nó rồi ôm nó kéo lên giường - Tối nay em ở đây , không được đi đâu hết , bỏ bê anh lâu vậy có biết là nhớ lắm hay không - Hôn nhẹ lên trán nó , cười tươi rất tươi .
- Nếu không thì sao ? .
- Em sẽ không nói vậy đâu - Anh có thể khẳng định điều này , bởi anh biết nó cũng rất nhớ anh . Người thân của nó chẳng phải chỉ còn anh thôi sao ? Không thương anh thì thương ai đây .
- Tắm ! - Một từ nói lên tất cả , nó kiệm lời đến mức khó chịu . Anh đành thả nó ra , nhưng cũng rất nhanh sau đó , nó cũng ngoan ngoãn để anh ôm ngủ , nó cũng thích cảm giác được anh ôm , được anh che chở , nhưng lạnh lẽo quá lâu khiến nó có phần nào đó không thích ứng kịp . Dụi mặt thức dậy , theo thói quen nó vớ lấy Em Yêu , đã lâu lắm rồi nó mới ngủ đã thế này , nhưng anh đã rời đi từ lúc nào ? Mới có 06:00 AM . Anh thức sớm thế làm gì ? Vừa nghĩ đến anh , anh từ ngoài bước vào phòng vẫn là thói quen xoa đầu nó như lúc nhỏ khiến tóc nó đã rối nay càng rối hơn . Anh đưa ra cho nó bộ đồng phục trường Noah :
- Nhanh thay đồ rồi đi học , à mà lát sẽ có người chở em đi . Anh đi trước đây . Lát sẽ cho em bất ngờ - Anh lúc nào cũng nhẹ nhàng với nó , bởi anh rất thương nó , nó quan trọng hơn bất cứ gì thậm chí cả mạng sống của anh . Nó hừ nhẹ rồi cũng ngoan ngoãn nghe lời anh , nó bước xuống nhà khiến mọi người một phen ngạc nhiên nữa . Nó thật rất đẹp trong bộ đồng phục áo trắng thắt nơ Caro đỏ trước cổ , chiếc áo Vet khoác ngoài , váy ngắn caro trùng màu nơ xếp li vô tình tôn lên đôi chân thon gọn và trằng không tì vết , đôi Nike AirMax cũng được nó phối màu rất hợp với đồng phục . Nhưng nó rốt cuộc là ai ? Ăn sáng đơn giản mặc dù người hầu đã dọn một bàn thịnh soạn theo yêu cầu của anh , nhưng nó chỉ gặm một chút Bánh mì , nhâm nhi một ly sữa . Anh đúng là không hữu danh vô thực , không hổ là người Thừa Kế Sáng Giá của Dương Hoàng . Không cần lên tiếng bên ngoài một chiếc Bugatti đợi sẵn , nó chỉ việc bước vào và tới trường thôi . Chiếc xe nhấn mạnh ga lao đi vun vút như mũi tên , chẳng mấy chốc đã đến trường . Bước xuống xe , dán vào mắt nó không phải là ngôi trường rộng lớn ra sao ? Đẹp đẽ , hoành tráng bao nhiêu ? Mà đó là cảnh của một dàn nữ sinh hò hét khi thấy hai người con trai xuống xe , nhưng nhanh chóng sau đó là một loạt ánh mắt đổ dồn về nó bởi con xe mà nó vừa bước xuống . Chính sự xuất hiện của nó làm bọn người đang nhốn nháo quên đi sự hiện diện của hai người kia . Một trong hai người tiến về phía nó
- Không tệ - Nó không chút quan tâm đến câu nói khiến người kia có chút tức , lơ mặt cậu , nó bước một mạch về phía phòng Hiệu Trưởng và không quên quét tầm nhìn tìm kiếm thứ gì đó . Cảm giác lần đầu bị một đứa con gái quăng bơ là thế nào ? Nếu không phải giữ hình tượng thì cậu đã đấm ai đó để trút giận . Trường có kiến trúc cũng không khác gì với trường nó đang học ở Mỹ , qui mô cũng không nhỏ , trường được xây dựng với tiêu chí đào tạo những người Thừa Kế Sáng Giá . Trường theo tiêu chuẩn của Quý Tộc làm nó khó chịu bởi tên gọi thể hiện rõ sự phân biệt giai cấp . Nó đã tự hỏi , nếu nó không mang thân phận đặc biệt thì có nằm mơ nó cũng không được một lần đặt chân vào nơi thế này .