Wrong Impression

Chương 45: Tôi không nghĩ ra tên nữa dù sao chương nào mà chẳng ngọt



Edit: Dờ

Chung Vị Thời hơi ngớ người, giọng điệu của Cố Lễ Châu khi nói những lời ấy rất khác với thường ngày, kẻ ngốc cũng nhận ra tâm trạng hắn đang không tốt.

Bây giờ nhớ lại, từ lúc lên xe tới bệnh viện, hắn luôn im lặng không buồn lên tiếng.

Là bởi vì cậu đã gây chuyện sao?

Nhưng lúc đi cậu đâu có ép hắn phải đi theo, huống hồ ai mà ngờ được thành quản lại tự dưng xuất hiện phạt xe ba bánh.

Chung Vị Thời thở dài, cứ nói tiếng xin lỗi trước đã, tuy cậu cũng chẳng biết mình đã làm gì chọc đến Cố Lễ Châu, nhưng xin lỗi không bao giờ là sai.

Cơn tức của Cố Lễ Châu giảm xuống ba phần, "Cậu xin lỗi cái gì?"

"Hại anh bị thương."

"Cũng đâu phải do cậu đánh."

Chung Vị Thời lên giọng: "Vậy anh tức giận cái gì?"

Cố Lễ Châu cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài: "Tôi không giận."

"Xùy." Chung Vị Thời bĩu môi, câu này chẳng khác gì câu "em không sao" của mấy cô gái nhỏ, vừa nhìn đã biết là có vấn đề, nhưng cậu nghĩ Cố Lễ Châu không phải người nhỏ nhen, nguyên nhân khiến hắn không vui có lẽ là vì cậu không ở nhà xem phim với hắn.

Nếu ở nhà xem phim, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

"Xùy cái gì mà xùy?" Cố Lễ Châu quay ra nhìn cậu.

"Xùy cũng không cho? Xùy xùy xùy........"

"Trẻ con."

Chung Vị Thời thấy hắn đã hết giận, nhân tiện nói cảm ơn: "Vừa rồi cảm ơn anh chắn giúp tôi nhé, chút nữa tôi mời anh bữa khuya đi, tiền ăn tháng này của anh để tôi bao, được không?"

"Cậu nấu canh cho tôi ăn à?" Cố Lễ Châu được voi đòi tiên.

Chung Vị Thời ngẫm nghĩ: "Cũng được, nhưng tôi chỉ biết làm mấy món đơn giản như canh gà hoặc canh sườn thôi, cái khác thì không biết làm."

Cố Lễ Châu - một tiểu thiếu gia tay chân không siêng năng, chẳng phân biệt nổi ngũ cốc, một lần nữa cảm nhận được sự nết na của bạn nhỏ.

"Có hai loại là được rồi."

Di động trong túi Chung Vị Thời kêu liên tục, sau khi cậu nhấn vào Wechat, ánh mắt Cố Lễ Châu lập tức liếc qua nhìn.

Cũng may là nhóm chat đòi nợ, hắn thu lại tầm mắt.

Chung Vị Thời gửi giọng nói cho A Vĩ: "Đang ở bệnh viện chờ kết quả, anh đừng lo, không có gì đáng ngại đâu."

Chung Vị Thời buông tay, Cố Lễ Châu bắt đầu lẩm bẩm: "Sao lại không đáng ngại, tôi đau sắp chết rồi."

"Hả?" Chung Vị Thời khẽ chạm vào cái tay băng bó của hắn, "Không thấy chảy máu mà cũng đau đến vậy sao?"

"Không chảy máu thì không đau?" Cố Lễ Châu lườm cậu một phát, đau đến chết thì hơi quá, nhưng động đến gân xương tay trái rồi, vừa cử động là nhói, "Chảy máu bên trong không phải là chảy máu?"

Chung Vị Thời: "Về tôi nấu canh cho anh ngay." Dứt lời lại cúi đầu đọc tin nhắn trong nhóm.

"À đúng rồi, Vĩ ca gửi 200 tiền lì xì, nói là tiền thuốc men, tôi chuyển cho anh nhé."

"Không cần, cậu trả lại người ta đi." Cố Lễ Châu sờ túi áo mới nhớ ra để di động ở nhà.

Mắt lại nhìn màn hình điện thoại của Chung Vị Thời.

Chung Vị Thời nói chuyện xong thì nhấn vào vòng bạn bè của Tạ Quân xem bình thường cô đăng những gì.

Tuy cô gái này không giống người xấu nhưng cậu vẫn hơi cảnh giác, có rất nhiều công ty tuyển nghệ sĩ cuối cùng lòi ra lừa tiền lừa sắc, còn có trường hợp quay phim xong không trả tiền. Cậu thường xuyên thấy những vụ này.

Mà vị ngồi cạnh thì đã nổi cơn tam bành không kiềm chế nổi nữa.

"Này anh đi đâu đấy?" Chung Vị Thời túm lấy ống quần hắn.

Cố Lễ Châu cười khẩy.

"Hờ."

Lại nữa!

Tên này quá khó hiểu rồi đấy!

Chung Vị Thời trợn mắt to như chuông đồng, "Anh tới kỳ hành kinh đấy à?"

"Hừ."

"..................."

Cố Lễ Châu ra ngoài hóng gió, nhìn qua cửa thủy tinh vẫn thấy Chung Vị Thời ngồi gõ chữ.

Hắn ra sức thuyết phục chính mình, đừng tức giận, không được tức giận. Thêm bạn bè hay nói chuyện phiếm đều là tự do của người ta, hắn không được tùy tiện can thiệp.

Nhưng lòng rất khó chịu, hắn chỉ muốn bổ đầu Chung Vị Thời ra xem rốt cuộc bên trong chứa thứ gì.

Nửa tiếng sau, phim chụp đã ra.

Bác sĩ nói không trở ngại đến xương cốt, chủ yếu là bị tổn thương mô mềm dẫn đến tụ máu gây sưng, không được nâng đồ vật nặng, phải chú ý nghỉ ngơi, sau đó kê cho hắn chút thuốc tiêu viêm.

Đến phiên Cường Tử, bác sĩ đẩy kính mắt, "Chàng trai này, cậu phải giảm cân đi, bình thường có đi kiểm tra sức khỏe không?"

Cường ca dân chơi không sợ mưa rơi, mới hơn hai mươi xuân xanh mà đã bị bác sĩ đề nghị làm kiểm tra sức khỏe "ba cao" [1].

[1] Ba cao: Huyết áp cao, đường trong máu cao, máu nhiễm mỡ cao.

Lòng rất tuyệt vọng.

Cố Lễ Châu không mang di động nên không gọi xe được, sau khi ba người tạm biệt nhau, Chung Vị Thời kéo hắn đi bắt xe công cộng.

Sau khi chụp xương, Cố Lễ Châu còn xét nghiệm máu. Chung Vị Thời ngồi trên bus, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn kết quả xét nghiệm của hắn, cậu phát hiện ra rất nhiều chỉ số đều rất thấp.

Vitamin B12, protein phản ứng C nhạy cảm cao [2], Vitamin D3 khuyết thiếu trầm trọng.

[2] Protein phản ứng C nhạy cảm cao được cơ thể sản xuất khi thành mạch máu bị viêm. Mức hs-CRP càng cao, mức độ viêm có xu hướng càng cao.

Trước kia Chung Vị Thời chăm sóc bà nội, thường đi bệnh viện khám, cậu biết một vài chỉ số quá thấp sẽ gây nên hiện tượng thiếu máu ù tai.

"Bình thường anh có chóng mặt váng đầu tụt huyết áp không? Sao mấy chỉ số này lại thấp như vậy? Anh hơi bị thiếu dinh dưỡng đấy."

Cố Lễ Châu chẳng bất ngờ với kết quả xét nghiệm.

Hắn đã ngừng dùng thuốc nửa năm, tâm trạng lúc tốt lúc xấu, chán ăn, ngủ không đủ, chỉ số đương nhiên là còn lâu mới đẹp. Nhưng hắn nghĩ, không cần thiết phải làm bạn nhỏ lo lắng.

"Gần đây tôi không có khẩu vị."

"Trời nóng quá à? Tôi cũng chẳng có khẩu vị ăn uống." Chung Vị Thời nói.

"Ba bát cơm gọi là không có khẩu vị?"

"Bình thường mùa đông tôi ăn năm bát."

".........." Cố Lễ Châu trề môi, "Về già kiểu gì cậu cũng có bụng bia."

Chung Vị Thời chẳng quan tâm: "Già rồi không làm việc nổi nữa thì tôi sẽ ăn ít đi thôi, kết hợp với tập thể dục nữa, như mẹ anh đấy, múa quảng trường."

Trên xe bus, Chung Vị Thời năm lần bảy lượt trả lời tin nhắn của Tạ Quân, Cố Lễ Châu nổi giận đùng đùng.

Ghen tị hậm hực khiến người ta trở nên độc mồm.

Sua khi về đến nhà, cảm xúc tiêu cực hoàn toàn chiếm lấy hắn.

"Canh này bình thường quá, cậu không cho muối à? Còn tý huyết chưa lọc hết đây này, nước canh cũng không trong, tôi nấu bằng ngón chân cũng ngon hơn cậu nấu." Chung Vị Thời khuấy canh gà trong bát.

"Trong tủ lạnh còn nửa con, anh dùng ngón chân nấu cho tôi xem, mở mang tầm mắt."

Cố Lễ Châu lại uống một hớp, "Thật sự quá nhạt."

Chung Vị Thời lườm hắn một phát, "Nấu cho anh là tốt lắm rồi, còn chê ỏng chê eo, anh giỏi thì đi mà làm!"

"Tôi chỉ đánh giá khách quan thôi mà, mua đồ trên mạng còn được chấm điểm."

"Tôi đây là đồ nhà làm không cho chấm điểm, dù chấm điểm cũng chỉ được cho max điểm, bằng không tôi sẽ giận."

"Cậu đúng là không có lòng cầu tiến."

Chung Vị Thời trợn mắt: "Thích thì ăn, không ăn thì biến."

"Biến thì biến."

Cố Lễ Châu đóng cửa phòng, phóng mình nằm lên giường, giương mắt nhìn trân trân lên đèn treo trên trần nhà.

Giây tiếp theo, hắn thở hắt ra.

Canh gà không uống, sao phải cãi nhau với cậu ấy chứ............

Đợi cho phòng bên cạnh vang lên tiếng đóng cửa, hắn mới đúng dậy hé cửa ra, rón rén mò đến phòng bếp.

Phòng khách với phòng bếp liền nhau, bật đèn là bị phát hiện ngay, hắn đành mò mẫm theo chân tường, lấy điện thoại làm đèn soi sáng chiếc nồi điện ở phòng bếp.

Bên trong còn nửa con gà.

Cố Lễ Châu không ăn cơm tối, đói quặn cả dạ dày, một tay cầm di động một tay xé đùi gà, chuẩn bị chấm xì dầu ăn.

"Ngon không?"

Câu hỏi thình lình vang lên khiến hắn sợ tý vỡ mật, tay trái run lên, điện thoại rơi vào nồi canh gà.

Hắn hít ngược vào một hơi.

Đèn phòng bếp sáng lên.

Trong tay hắn còn nắm chiếc đùi gà bằng chứng phạm tội.

Muốn chết đi cho xong!

Nồi canh gà lâm nguy, Chung Vị Thời vớt gà và chiếc di động xấu số ra, cùng rửa dưới vòi nước.

May là di động vẫn khởi động được.

Cậu chặt đùi gà thành miếng nhỏ, rót một đĩa xì dầu rồi đưa tới trước mặt Cố Lễ Châu, "Ăn đi."

Cố Lễ Châu cắn đùi gà, khó xử nuốt xuống, "Sao cậu còn chưa ngủ?"

"Tôi biết kiểu gì nửa đêm cũng có chồn ăn trộm gà." Chung Vị Thời đắc ý hất đầu.

Một cục xương gà đập vào giữa trán.

"Sao anh chơi bẩn thế!" Chung Vị Thời vội vàng nhặt cục xương ném lại.

Cảm xúc của hai người đến nhanh đi cũng nhanh, một lúc sau lại hòa thuận ngồi ăn gà như chưa hề có cuộc cãi vã.

"Sao hôm nay anh không vui vậy? Có tâm sự?" Chung Vị Thời hỏi.

Cậu vẫn còn hỏi được.

Tâm sự gì? Còn có thể là tâm sự gì?

Nhưng hắn lại không thể nói toạc ra được.

Vì thế đành dùng chiến thuật vòng vo: "Tôi nào có chuyện gì, ngủ không đủ ăn không ngon tâm trạng không tốt, còn cậu thì có vẻ rất vui, cô gái kia thêm bạn bè nên vui lắm hả?"

"À, anh nói Tạ Quân à!" Chung Vị Thời nhớ tới cô, nét mặt lại hớn hở.

Trong quá trình cậu giải thích, người đối diện đổi dần từ vẻ mặt cau có sang nhếch miệng cười.

"Chuyện là như thế, nhưng tôi cũng không biết có phải là công ty lừa đảo hay không, tôi phải qua đó khảo sát xem sao."

"Hóa ra là vậy......" Cố Lễ Châu mừng thầm, mặt vẫn tỏ ra không quan tâm, "Tôi còn tưởng cô ta ưng cậu rồi chứ, tôi đã nói mà, sao mắt nhìn người của cô ta chán thế, nổi bật xuất chúng như tôi mà cô ta không............."

"Cút cút cút cút cút cút!―――"

Ngoài cửa sổ, bóng đêm như mực nước, trăng sáng treo thật cao.

Cố Lễ Châu nằm trên giường xem điện thoại, cười vui vẻ như một thiếu nam ngây thơ mới biết yêu.

Hắn nhập từ khóa vào thanh tìm kiếm: "Nước nào cho phép kết hôn đồng tính?", "Điều kiện nhận con nuôi?", "Họ Cố đặt tên con là gì cho hay?", "Họ Chung đặt tên con là gì mới đẹp?", "Dự Thành có những trường học nào?"...........

Cho đến khi mắt hơi xót, hắn mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Hắn mơ thấy cuộc sống trong viện phúc lợi của Chung Vị Thời, cậu gầy tong teo, nô đùa chạy nhảy với với bạn bè dưới ánh nắng gắt, cuối cùng nhào vào trong lòng hắn.

Sáng sớm hôm sau.

Cố Lễ Châu thức dậy trong mùi thức ăn thơm nức.

Bạn cùng nhà nết na của hắn đã nấu xong một nồi thịt nạc trứng bắc thảo, còn làm cả bánh tôm.

Chung Vị Thời đang đánh răng trong phòng tắm, Cố Lễ Châu đứng ở cửa nhìn hồi lâu.

Chung Vị Thời đầy miệng bọt, ú ớ hỏi hắn: "Anh cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì thế, xấu hổ lắm, anh muốn đi tiểu à?"

Cố Lễ Châu trợn mắt, "Cậu nhanh lên, tôi chờ đánh răng còn ăn sáng."

Chung Vị Thời dịch qua bên cạnh một chút, "Vậy vào đây cùng nhau luôn."

Trong gương, Cố Lễ Châu vừa bóp kem đánh răng vừa cười rất phạm quy, "Đánh răng với bạn cùng nhà đẹp trai rất tuyệt phải không? Mới sáng ra đã có tâm trạng tốt rồi!"

Chung Vị Thời nôn ọe, trong lòng đã có vô số con đê ma ma chạy qua.

Đẹp trai đến nhũn cả chân cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Trước kia cậu nghĩ chiều cao của mình và Cố Lễ Châu không chênh lệch là bao, bởi vì Cố Lễ Châu luôn chải ngược tóc ra sau, kéo cao tiêu chuẩn một cách rất xảo quyệt, cho đến khi hai người xỏ dép lê đứng trước gương, cậu mới phát hiện ra mình thấp hơn Cố Lễ Châu phải đến 5cm.

Không khoa học.

"Này, ở thời của các anh, chiều cao của anh tính là rất nổi bật rồi đúng không―" Chữ "không" của cậu biến điệu, bởi vì bị Cố Lễ Châu nhấn đầu vào bồn rửa mặt.

"Thời của tôi là thời gì? Có gan nói lại lần nữa xem?"

Vòi nước vẫn còn đang chảy xè xè, Chung Vị Thời điên cuồng giãy giụa.

Cuối cùng mực nước lên đến hai má cậu, ùng ục ùng ục thở bọt khí trong bồn.

"Còn dám không?"

Chung Vị Thời chống hai tay cạnh bồn, lắc lắc đầu, lại thở òng ọc ra mấy cái bong bóng.

Cố Lễ Châu vừa buông tay, cậu ngẩng đầu hít sâu một hơi, điên cuồng vẩy đầu như một con cún mới trốn ra từ bồn tắm.

Cố Lễ Châu trốn sau cánh cửa, cười đểu giả.

Chung Vị Thời cúi đầu tấn công, đầu đụng vào ngực hắn, lấy áo hắn làm khăn mặt, cọ tới cọ lui.

Rửa mặt xong, hai người cùng nhau ra khỏi phòng tắm.

Chung Vị Thời cầm danh thiếp tìm địa điểm, Cố Lễ Châu múc cho cậu một bát cháo.

Cảm giác rất giống vợ chồng son mới cưới.

Cố Lễ Châu vui vẻ bởi chính ý nghĩ của mình, "Tý nữa cần tôi đi cùng không?"

"Không cần, tôi có phải trẻ con đâu." Chung Vị Thời há mồm ăn bánh tôm, còn không quên dặn dò: "Anh đừng đụng vào bát đũa, chờ tôi về dọn cho, còn tay anh nữa, không có việc gì thì đừng cử động, có đồ cần di chuyển thì đợi tôi về nâng, bác sĩ nói anh không được nâng vật nặng."

Cố Lễ Châu ngoan ngoãn gật đầu: "Tuân lệnh, chúc cậu casting thành công, nhớ về nhà sớm."

Chung Vị Thời nghe vậy thì hớn hở như một con ong mật nhỏ, động tác thay giày cũng ung dung hơn thường ngày, "Tôi không cầm chìa khóa, lúc về anh mở cửa cho tôi nhé."

"Được." Cố Lễ Châu cúi đầu ăn cháo, ngay sau đó nghe thấy tiếng Chung Vị Thời đập đầu vào khung cửa.

"Ái yô đậu má." Chung Vị Thời xoa trán, thụi một quyền vào khung cửa.

Cố Lễ Châu cúi đầu nhịn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.