Wrong Impression

Chương 52: Nếu em thấy thiệt thì có thể sờ lại tôi



Edit: Dờ

Một cuộc gào rống chấm dứt, Cường Tử giơ rượu lên kính đầu tiên: "Dù gì đi nữa, vẫn chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, răng long đầu bạc."

Vĩ ca cũng giơ chén, chúc phúc từ đáy lòng: "Thiên trường địa cửu."

Đại Phi cũng chúc một câu khá văn nghệ: "Yêu nhau đến đầu bạc, cho tới khi cái chết chia lìa các anh."

Thực ra những lời này đều có thể nghe thấy ở đám cưới hoặc trên TV, không thấy có gì đặc biệt, nhưng lúc nghe các anh em nói ra, Chung Vị Thời lại cảm thấy rất ấm áp.

"Anh dâu, nào, cụng chén."

Ấm áp chưa đầy ba giây, Chung Vị Thời lại thở hồng hộc quăng chén vào mặt cậu chàng: "Mày thử gọi một lần nữa xem, anh rút lưỡi mày luôn đấy."

Rượu qua ba tuần, mọi người say nghiêng ngả, Đại Phi đứng luôn lên ghế mà hát, "Anh và em quấn quýt bên nhau, vỗ cánh bay lượn ~ Vĩnh viễn bên nhau bay khắp hồng trần~"

"Theo đuổi em cả đời, yêu anh say đắm muôn ngàn lần, không phụ tình anh và sắc đẹp của em~" Cường Tử làm Đại Phi lạc điệu.

"Ọe―" Đại Phi uống hơi nhiều, chưa hát xong đã đỡ ghế nôn khan, Cố Lễ Châu vội vàng đá cái thùng rác ra.

Đại Phi nghĩ mình nhịn được, kết quả là nhăn mặt phun hết lên sofa.

"......." Cố Lễ Châu đỡ trán.

Dọn sạch, bồi thường, ăn chửi.

Lại là một cuộc hẹn hò vô cùng hỗn loạn.

Cố Lễ Châu nghĩ, nên đi tính ngày sinh tháng đẻ của Chung Vị Thời xem có phải là mệnh thiên sát cô tinh trăm năm mới xuất hiện một lần hay không, lúc ở bên cậu gần như không có chuyện gì tốt.

Vào đồn cảnh sát hai lần, đánh nhau với thành quản, hắn im lặng ngồi một chỗ đổi bài hát mà cuối cùng còn bị bà nhân viên dọn phòng nhìn với ánh mặt hình viên đạn.

Sau đó lại thầm nghĩ, không tính được.

Không ai biết sinh nhật chính xác của Chung Vị Thời.

Lúc đi ra từ phòng bao KTV, trời đã tối sầm.

Bình thường tửu lượng của Chung Vị Thời rất tốt, nhưng hôm nay uống quá nhanh quá nhiều, một lít rượu trắng vào bụng, hai má đỏ ửng tràn cả xuống ngực, người mơ màng nửa tỉnh nửa mê, khiến cho người ta không biết cậu có say hay không.

Trạng thái này chủ yếu biểu hiện ở chỗ cậu đi đường xiêu vẹo, không thành đường thẳng được, nhưng nếu hỏi gì đó thì vẫn đủ tỉnh táo để đáp.

"Cổ Tể, Vạn Lý Chu, tôi, ba người cùng rơi xuống nước, em chọn ai?"

Chung Vị Thời mấp máy môi, "Em, em không biết bơi. Nhảy xuống rồi anh có cứu em không?"

Cố Lễ Châu bĩu môi, lại hỏi: "Vậy ca ca, baba với ông xã, em thích ai nhất?"

"Cố Lễ Châu anh bị thần kinh à?"

"......."

Ban đêm, nhiệt độ không khí giảm xuống mấy độ, mang theo làn gió lạnh tạt vào cả tim gan.

"Lạnh không?" Cố Lễ Châu cởi áo khoác lên người cậu, "Mặc vào."

Mắt Chung Vị Thời mất tiêu cự, lần theo lùm cây mà đi, tay phải còn chụp vào lá cây, miệng ngâm nga một bài hát.

Đường về chung cư không có đèn, cửa hàng dọc lối đi đã đóng cửa, chỉ có ánh sáng từ những ngôi sao trên đỉnh đầu và ánh đèn xe thỉnh thoảng lóe lên ở chiếc cầu vượt phía xa.

Cố Lễ Châu cúi người, vỗ vỗ vai mình, "Đi lên tôi cõng em, đi thế này bao giờ mới về được nhà?"

Chung Vị Thời mềm nhũn hai tay nằm úp sấp lên vai hắn, "Anh có cõng nổi không? Em 70kg."

Cố Lễ Châu chống hai tay lên đầu gối, "Tôi cũng không biết, thử xem, không được thì đi xuống."

Động tác lãng mạn nhất kết hợp với lời nói sát phong cảnh nhất.

Chung Vị Thời cười khúc khích, lúc Cố Lễ Châu đếm đến "3", cậu đột nhiên nhảy bổ lên.

Số "2" là Cố Lễ Châu vừa sặc vừa đếm, hắn không đề phòng, chúi về phía trước, suýt nữa thì quỳ hai gối xuống đất cụng đầu vào cột điện.

Chung Vị Thời vô tư cười ha ha: "Rốt cuộc anh có được không vậy?"

"Tôi còn chưa chuẩn bị xong, lại lần nữa." Cố Lễ Châu giữ nguyên động tác vừa rồi, quay đầu đánh giá: "Em quá nặng rồi đấy, đâu có nghệ sĩ nam nào nặng như em, người ta hơn mét tám thì đều khống chế cân nặng ở mức trên dưới 65kg, may mà em không bị béo mặt."

"Của em đều là cơ bắp mà, huống hồ mới quá vài cân, đâu ai nhận ra."

"Em biết một người mặt to như quả dưa hấu mới bao nhiêu kg không?"

"Em là phái thực lực! Không chú trọng mấy cái này! Cùng lắm thì làm diễn viên hài."

"Bây giờ còn phái thực lực cái gì, có mà bánh trứng [1] ấy――Ối!"

[1] Phái thực lực (实力派 /shílì pài/), Bánh trứng (蛋黄派, custard pie /dànhuáng pài/), nói chung là chơi chữ, phái với pie phát âm giống nhau.

Chung Vị Thời lại đột ngột nhảy lên, Cố Lễ Châu đưa tay ra phía sau nâng đùi cậu, ra sức xốc lên, "Em cũng bám vào đi, kẹp lấy lưng tôi."

Chung Vị Thời nghe lời, hai chân kẹp chặt lấy lưng hắn, cánh tay thì quấn quanh cổ.

Cố Lễ Châu buông tay đứng thẳng lên, Chung Vị Thời lập tức trở thành con koala treo trên người hắn.

"Đúng rồi chính là như thế, em tự bám đi."

"..............." Sao bảo là cõng cơ mà, chẳng giống kịch bản phim thần tượng gì cả.

Chung Vị Thời vận hết sức lực bám sau lưng bạn trai nhưng mông không chống lại nổi lực hấp dẫn của trái Đất, không ngừng tụt xuống, mà bạn trai cậu còn cúi đầu trả lời tin nhắn.

"Trình Việt nói Idol"s Power đã mở cổng đăng ký rồi, chút nữa về nhà nghiên cứu thử, báo danh cho em."

"Tham gia cái này cần điều kiện gì không?" Chung Vị Thời hỏi.

"Là nam, có giấc mơ là được." Cố Lễ Châu bị cậu thắt cổ đến nỗi trán nổi gân.

"Không hạn chế độ tuổi?" Chung Vị Thời hỏi tiếp.

Cố Lễ Châu: "16-35."

Chung Vị Thời ngẫm nghĩ: "Vậy anh có tham gia không? Đi cùng em đi."

"Tôi khuyết tật âm nhạc, em bảo Đại Phi đi cùng đi, biết đâu lại theo được tới cuối, hai người tranh giải quán quân á quân. Wow, huynh đệ tương tàn, có trò hay rồi đây." Cố Lễ Châu nâng cậu lên một chút.

"Xì, anh không hiểu Đại Phi tý nào hết." Chung Vị Thời bĩu môi, "Vậy còn anh?"

"Tôi ở dưới sân khấu âm thầm bảo vệ em." Cố Lễ Châu nói.

Chung Vị Thời cười hê hê: "Em nhất định sẽ tìm ra anh trong đám đông."

Dự Thành tuy rằng không lớn nhưng tựa núi gần sông, chất lượng không khí rất tốt, ngẩng đầu có thể thấy trời đầy sao.

Cố Lễ Châu cảm giác cậu sắp không bám nổi nữa, nâng đùi Chung Vị Thời nhấc lên, hơi cong lưng, rốt cuộc cũng ra dáng cõng nhau.

Thân thể Chung Vị Thời đúng là nhiều cơ, sờ vào rất sướng tay.

"Anh làm gì vậy?" Chung Vị Thời ghé vào vai hắn lầm bầm.

Cố Lễ Châu hợp tình hợp lý đáp: "Dê em."

"Đồ mặt dày."

"Nếu em thấy thiệt thì có thể sờ lại tôi."

"Hừ."

Chung Vị Thời thấy hơi mệt, dứt khoát nhắm mắt lại luôn.

Cố Lễ Châu ra ngoài không mang chìa khóa, đưa tay mò vào túi quần Chung Vị Thời.

Sau khi mở cửa, hắn quẳng cậu lên giường, "Em tắm trước hay tôi tắm trước?"

Chung Vị Thời nhắm mắt nghiêng người, như một con mèo nhỏ đang rụt lại thành quả bóng, cậu kéo chăn, "Em hơi mệt, sáng mai dậy rồi tắm."

"Tôi mới đổi vỏ chăn đấy, người em toàn mùi rượu hôi chết đi được, hoặc là dậy tắm rửa sạch sẽ, hoặc là ngủ dưới đất." Cố Lễ Châu nói.

Chung Vị Thời ủ rũ "ò" một tiếng, "ò" xong lại thấy không đúng, "Đây là phòng em mà."

"Sau này cả phòng của cả hai."

Câu này quá hợp lý, Chung Vị Thời nhếch môi cả buổi, ngây người không cãi được.

Cố Lễ Châu nhấc người cậu lên khỏi giường, bắt đầu lột quần áo.

"Ấy ấy ấy......" Chung Vị Thời sực tỉnh, "Em, em tự làm là được rồi!"

Cố Lễ Châu thấy cậu kéo khóa áo chậm rì rì rồi quăng sang một bên, lại lề mề đi vào phòng tắm.

"Em tắm trước vậy." Chung Vị Thời bĩu môi.

Cố Lễ Châu đảo mắt nhìn rương hành lý, nhắc nhở: "Em chưa lấy quần áo."

Tiếng sập cửa phòng tắm đúng lúc che lấp giọng nói của hắn.

Chung Vị Thời ở lại đoàn phim thời gian dài, cậu mang theo chiếc vali ngoại cỡ của Cố Lễ Châu, sau khi nhập mật mã, Cố Lễ Châu tiện tay lấy một bộ quần áo ra.

Người trong phòng tắm kia vừa mới thử nước xong, hai tay chuẩn bị vén áo lên cởi ra.

Cố Lễ Châu đẩy cửa đi vào, như bị mê hoặc, không rời nổi hai mắt.

Chung Vị Thời bị nhìn thì mất tự nhiên, liếm môi bỏ tay xuống lấy bàn chải đánh răng, "Bỏ quần áo ở đó đi."

Cố Lễ Châu nhếch miệng, "Sao còn chưa cởi?"

Âm cuối câu hơi cao lên, mang theo một chút mờ ám.

Chung Vị Thời không dám ngước mắt nhìn hắn, nuốt nước miếng không nói gì.

Sự im lặng của cậu đã tiếp dũng khí cho Cố Lễ Châu.

"Lúc em đóng thế khỏa thân cho Trình Việt ở đoàn phim cũng ngại ngùng thế này à?"

Đóng thế khỏa thân đâu có giống với lúc đứng trước mặt anh!

Chung Vị Thời thầm kêu gào, hoàn toàn tỉnh rượu.

Cố Lễ Châu chen vào phòng, dùng lưng đóng cửa.

"Cạch."

Tiếng khóa cửa vang lên trong không gian chật chội càng có cảm giác kín như bưng, nhưng nguyên nhân lớn nhất vẫn là do người trước mắt lúc này.

Lý do đi vào của Cố Lễ Châu quá rõ ràng, Chung Vị Thời như bị ai bóp cổ, không hít thở nổi.

Tay cậu cầm kem đánh răng và bàn chải, lại mãi không làm ra động tác tiếp theo.

"Lại đây tôi ôm một cái." Cố Lễ Châu dang tay ngoắc cậu lại.

Đương nhiên Chung Vị Thời biết "ôm" vào lúc này có ý nghĩa xấu hổ gì, nhưng hai chân cậu lại không kiềm chế được mà đi qua.

Thứ đầu tiên chạm vào cậu không phải là cái ôm thật chặt, mà là một nụ hôn ướt át.

Hai tay Cố Lễ Châu vòng sau lưng cậu, chậm rãi ôm chặt, hai thân thể dán sát lại gần nhau.

Cố Lễ Châu cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng người uống rượu là Chung Vị Thời, nhưng người say đắm đến mất lý trí lại là hắn.

Rõ ràng là một người đàn ông, nhưng xúc cảm da thịt lại dễ chịu ngoài sức tưởng tượng.

Nhéo lên không chỉ đã tay, mà còn thấy bốc hỏa.

Giữa lúc quấn quýt, vạt phía trước chiếc hoodie của Chung Vị Thời bị Cố Lễ Châu vén lên từng chút một, độ ấm đến từ lòng bàn tay hắn khiến cả người cậu cứng đờ.

Chung Vị Thời cũng không ngăn cản gì hắn, hơn nữa còn nương vào men say, đón ý hùa theo khiêu khích, động chạm, cắn nhẹ.

Hai sợi dây đỏ trên cổ tay cọ vào nhau.

Cánh tay Cố Lễ Châu bất cẩn đụng vào công tắc đèn phòng tắm, cả phòng lập tức chìm vào bóng tối, giơ tay không thấy năm ngón.

Càng là nơi tối tăm lại càng dễ khuếch đại xúc giác và thính giác.

Tiếng cởi dây lưng vang dội hơn bất cứ âm thanh gì khác.

Chung Vị Thời được hắn ôm đặt ở góc nhỏ giữa cửa phòng và vách tường, cánh tay và xương bả vai đều chạm vào tường gạch men lạnh lẽo, vốn dĩ là lạnh, nhưng không.

Giờ phút này thân thể cậu rất cần hạ nhiệt, bởi vì ngón tay của Cố Lễ Châu dần di chuyển xuống phía dưới.

Động tác dữ dội hơn trong tưởng tượng của cậu rất nhiều.

Căng thẳng hòa lẫn phấn khích......

Hai tay Chung Vị Thời nắm chặt vai Cố Lễ Châu, lúc không thể khống chế được nữa, ngón tay cũng trắng bệch lên, giọng nói khàn đi: "Trông anh không giống người sẽ giúp người khác làm......"

Mà lại còn làm rất thoải mái.

Nụ hôn của Cố Lễ Châu chuyển tới khóe môi cậu, giọng nói trầm thấp: "Vậy em nhìn sai rồi, tôi không chỉ có vậy thôi đâu."

"Đệch." Chung Vị Thời vô thức chửi một câu.

Cố Lễ Châu cười cười, sau khi đặt một nụ hôn lên môi cậu thì nâng tay cởi áo.

Trần trụi ôm nhau và ôm nhau khi có quần áo là hai trải nghiệm hoàn toàn khác biệt, cảm giác trực quan nhất chính là nóng.

"Đưa tay cho tôi." Cố Lễ Châu cầm cái tay đang khoác trên vai hắn, chậm rãi chuyển xuống phía dưới.

Chung Vị Thời còn chưa kịp lấy lại sức, thấp giọng thở dốc, "Đây là lần đầu tiên của anh? Sao em cảm giác anh rất thành thạo."

"Tôi lớn hơn em mười tuổi." Cố Lễ Châu cười hôn cậu, "Lái nhiều máy bay chiến đấu hơn em."

"...........Da mặt cũng dày hơn."

Cố Lễ Châu cười, cầm tay cậu đặt lên bụng mình, khẽ ấn xuống, "Có cảm nhận được không? Baba lén tập gym."

Chung Vị Thời muốn nói thực ra lúc ở rạp phim đã nhận ra rồi, nhưng cậu chưa kịp mở miệng thì đầu ngón tay đã đụng phải một nơi cực kỳ nóng.

Cậu cảm thấy, nếu bây giờ đặt quả trứng gà lên mặt thì có thể nóng chín luôn.

Từ đầu tới cuối, đầu Cố Lễ Châu tựa vào vai cậu, Chung Vị Thời có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của hắn dần trở nên nặng nề hơn, cùng với cảm xúc nóng lòng được bộc phát.

Trên cổ bị trồng rất nhiều dâu tây.

Quá phóng túng.

Có lẽ là do uống rượu, Chung Vị Thời không nhớ rõ về đêm ấy cho lắm.

Chỉ biết là bản thân hơi kiêu ngạo, hơi làm càn, từ góc tường chuyển vào bồn tắm, mặt dày đòi hắn thêm lần nữa, cuối cùng Cố Lễ Châu giúp cậu tắm rửa.

Ký ức khắc sâu nhất chính là, chỗ xương bả vai của Cố Lễ Châu có hình xăm màu đen, một chiếc thuyền buồm rất chấn động thị giác đang rẽ sóng đón gió đi về hướng ánh nắng mặt trời.

Còn có, lúc tắt đèn đi ngủ, Cố Lễ Châu ôm chặt lấy cậu như trói cua.

――――――

Dờ • không thịt không vui • thiếu hiệp:

Sau khi soi đi soi lại từng chữ bản raw xem có rớt miếng thịt nào không thì cuối cùng tôi cũng chấp nhận rằng chương này mới chỉ có nước lèo, thịt ở mấy chương nữa cơ huhu =)))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.