Thôi Thắng không khiêm tốn như Cố Lễ Châu, gã mở các buổi ký tặng, phỏng vấn độc quyền, chỉ cần là nơi có thể farm điểm tồn tại thì đều có gã. Trên Weibo cũng thường xuyên up ảnh, cho nên lúc Chung Vị Thời tìm được Cố Lễ Châu thì ngay lập tức nhận ra gã.
"Anh anh anh, anh có phải là Cửu Mang Tinh không!"
Thôi Thắng gật đầu.
"Tôi là fan của....Ưm."
Lời còn chưa dứt, một bàn tay lớn thò ra bên tai Chung Vị Thời, bịt kín miệng cậu
Thôi Thắng mỉm cười, "Cậu là bạn của Cố Lễ Châu?"
Chung Vị Thời chớp mắt, quay đầu lại nhìn bạn trai.
Ánh mắt hỏi:???
"Đi thôi."
Cố Lễ Châu ghìm cổ cậu tha đi.
"Anh quen Cửu Mang Tinh à?" Chung Vị Thời hỏi.
"Bạn học đại học." Cố Lễ Châu đáp.
"Hả?" Chung Vị Thời thoáng quay đầu lại, "Vậy sao anh lại bơ người ta?"
"Bởi vì tôi không thích gã." Cố Lễ Châu nói.
"Vì sao vậy?" Chung Vị Thời trợn mắt, "Anh ta cướp crush của anh? Hay là hại anh bị giáo viên mắng? Không phải là anh thầm mến người ta rồi bị người ta từ chối chứ!"
".................." Cố Lễ Châu thở dài, "Trí tưởng tượng của em còn bay xa hơn nữa được không?"
"Vậy vì sao anh không thích người ta?" Chung Vị Thời nghiêng đầu nhìn hắn.
"Bởi vì tam quan của gã không hợp với tôi, nhân phẩm cũng rất khó nói, cần cẩn thận cảnh giác với loại người như vậy." Cố Lễ Châu nói.
Trong ấn tượng của Chung Vị Thời, Cố Lễ Châu chưa từng nói xấu về bất kỳ người nào, đối xử với ai cũng nhã nhặn ôn hòa, cũng đành chịu, bạn học đại học mà bây giờ quan hệ lại thành ra thế này, vậy thì nhất định là do nhân phẩm của Cửu Mang Tinh có vấn đề.
Sắc mắt Cố Lễ Châu không tốt, cậu không hỏi nữa, quyết định từ giờ sẽ không xem truyện mới của Cửu Mang Tinh, cũng hủy theo dõi Weibo luôn.
Người bạn trai ghét cũng là người mình ghét.
Hai người dạo quanh khu bán trái cây, Cố Lễ Châu nâng một quả dứa lên, "Muốn ăn cái này không?"
"Có!"
Khúc nhạc đệm này đã bị Chung Vị Thời quên béng, bởi vì Cố Lễ Châu lại đứng trước giá hàng hỏi cậu muốn mua khăn mặt và cốc đánh răng màu gì.
"Hay là chúng ta lấy màu tình nhân đi, tôi xanh em hồng, một đôi." Cố Lễ Châu nói.
"Em không muốn!" Chung Vị Thời rất ngoan cố với vấn đề thể hiện bản lĩnh đàn ông này, "Em xanh anh hồng!"
Cố Lễ Châu chỉ vào chiếc cốc, "Em nhìn xem cái màu hồng này có hình dâu tây nhỏ, em thích nhất là dâu tây còn gì."
"Anh nghĩ em là trẻ con ba tuổi sao! Nào có dễ dụ như vậy!" Chung Vị Thời đoạt lấy chiếc cốc trong tay hắn, "Em thích hình Doraemon."
Cuối cùng giải quyết bằng kéo búa bao.
Cố Lễ Châu cười hê hê, "Em màu hồng."
Chung Vị Thời thừa lúc hắn không để ý, đổi thành chiếc cốc in hình Pikachu.
Hai người cứ như vợ chồng son chuyển nhà mới, chọn hết những đồ dùng hằng ngày, mỗi kiểu mua một đôi.
Lúc tính tiền lại đụng phải Thôi Thắng.
"Hai người ở cùng nhau?" Gã hiếu kỳ hỏi.
Chung Vị Thời coi gã là không khí, quay ra tiếp tục nói chuyện với Cố Lễ Châu, sắc mặt Thôi Thắng cực kỳ khó chịu.
Sắp về tới nhà, Chung Vị Thời mới nhớ ra chuyện ảnh chụp.
"Trước kia anh ở nhà 301 à?"
"Ừm, vốn là nhà của ông bà mua, sau họ đi rồi thì bố tôi thấy để không quá lãng phí, thế là bán đi." Cố Lễ Châu đáp.
"Bảo sao." Chung Vị Thời bĩu môi.
Cố Lễ Châu quay lại nhìn cậu, "Bảo sao cái gì?"
"Bảo sao anh lại tình nguyện ở lại 301," Chung Vị Thời nhìn hắn, "Nơi đó có rất nhiều ký ức của anh phải không?"
Cố Lễ Châu xoa xoa đầu cậu, "Em đừng nghĩ nhiều, tôi quay về là vì nơi ấy có em."
Chung Vị Thời cảm thấy tim như bị trúng một mũi tên.
Chú già thật là dẻo miệng, luôn có thể chọt đúng điểm khiến cậu rung động.
Để tận chức tận trách với cương vị chủ nhà, Cố Lễ Châu dắt cậu đi tham quan một vòng quanh nhà, còn dạy cậu dùng ghế mát xa.
"Thích quá." Sau lưng Chung Vị Thời rung bần bật, sảng khoái thở dài, "Em muốn nằm trên này cả đời."
"Được! Có lý tưởng có khát vọng! Tôi cũng muốn nằm trên em cả đời."
Chung Vị Thời không thể tin nổi câu này lại bật ra từ miệng một người luôn nho nhã như Cố Lễ Châu, tuy rằng cậu đã dần quen với những tình huống còn mờ ám hơn, nhưng nói thẳng ra như thế này thì vẫn là lần đầu tiên.
Khuôn mặt cậu đỏ lên, tháo chiếc dép quăng vào người Cố Lễ Châu, "Đồ mặt dày! Vì sao em phải ở dưới, em cũng muốn ở trên."
Cố Lễ Châu lập tức nghĩ tới tư thế cưỡi ngựa, cười ngu.
"Cũng đúng..." Hắn co một bên đầu gối chen vào giữa hai chân Chung Vị Thời, "Thậm chí ở ngay đây cũng được, trải nghiệm mới mẻ."
"A a a a a! Anh điên rồi!" Chung Vị Thời đẩy hắn ra, nhảy dựng khỏi chiếc ghế.
Cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý!
Cố Lễ Châu nằm vào ghế, "Hầy, mông em nóng quá, vẫn còn ấm này."
Chung Vị Thời cười đạp hắn một phát, "Đó là do cái ghế tự nóng!"
"Tôi không tin, trừ khi em cho tôi sờ mông vểnh của em."
"Không cho."
Cố Lễ Châu ôm lấy thắt lưng cậu rồi kéo xuống, nửa người Chung Vị Thời nằm vào ghế.
"A a! Buông ra buông ra!" Chung Vị Thời như con tôm hùm đất lọt nồi, giãy giụa trên ghế.
Lúc này Cố Lễ Châu mới rút tay ra khỏi quần lót của cậu, "Cảm giác rất tuyệt, khen em một câu."
"Đệch."
Người đã tuyên bố "em vui cũng không lăn lộn", giờ phút này nằm lăn ra thảm không chịu đứng dậy.
"Thảm lông này là da gì thế?" Chung Vị Thời sờ thảm dưới thân.
"Nhân tạo, không phải da gì cả." Cố Lễ Châu đáp.
Chung Vị Thời bơi ếch trên thảm, hai má cọ tới cọ lui, "Thoải mái quá, mềm ghê, giống như lông thú cưng ấy."
"Vậy đêm nay em ngủ dưới đất đi."
Chung Vị Thời nằm tư thế quý phi túy tửu nhìn hắn, "Anh nỡ?"
Cố Lễ Châu "yô" một tiếng, "Học được cách quyến rũ tôi rồi đấy."
"Em ngủ dưới đất anh ngủ đâu?"
"Tôi bế em lên giường nhé."
Chung Vị Thời cười to: "Anh bế nổi em không?"
Cố Lễ Châu cúi người chuẩn bị làm mẫu, Chung Vị Thời sợ tới mức thét chói tai: "Ôi đệch, anh có được không vậy, đừng để bị gãy lưng! Em nặng lắm đấy!"
Cố Lễ Châu luồn hai tay xuống dưới người cậu, "Nếu bế được thì sao?"
Chung Vị Thời: "Bế được thì giỏi, còn sao nữa."
"Muốn có thưởng." Cố Lễ Châu nói.
Chung Vị Thời bĩu môi: "Em cũng có thể bế được anh đấy, anh có thưởng em không?"
"Có chứ, đêm nay hầu hạ em thoải mái rồi đi ngủ."
"Đệt." Chung Vị Thời đỏ mặt.
"Cả ngày cứ đệt điếc còn ra thể thống gì nữa?"
"Tại anh cứ chọc em đấy chứ, em nóng máu lên dễ chửi bậy."
"Đừng vội," Chung Vị Thời nói: "Đứng lên ngồi xuống, giữ được một phút thì em dùng miệng làm cho anh một lần."
Hậu quả của mạnh mồm chính là cậu thiếu một khoản nợ khổng lồ.
"Viết giấy ghi nợ đi." Cố Lễ Châu sợ cậu không tuân thủ, lấy một tập giấy nhớ trong ngăn kéo ra.
Chung Vị Thời phì cười, "Anh nghiêm túc đấy hả?"
"Em có viết không?"
"Em viết cái gì chứ, anh có thấy mất mặt không."
Cố Lễ Châu phớt lờ, "Có gì mà mất mặt, tình thú bao nhiêu. Em lại đây, tôi viết giúp em, em chỉ cần ký tên là được."
"Thần kinh!" Chung Vị Thời ngồi trên ghế mát xa không chịu đứng lên.
Cậu vừa ăn trái cây vừa nghe nhạc, năm phút sau đã ngủ mất.
Bữa tối là do Cố Lễ Châu chuẩn bị, hắn theo Tào Trí Hằng học làm cơm hải sản cực kỳ lâu, chuẩn bị xong thì dọn đồ ăn ra vườn hoa bên ngoài, hắn biết Chung Vị Thời sẽ muốn ăn cơm ở đó.
Chung Vị Thời nghe thấy tiếng gọi, đứng lên khỏi ghế mát xa, vươn vai một cái. Lúc đi ra cửa thấy tờ giấy nhớ ghi nợ, cậu chửi một câu lão súc vật rồi đỏ mặt xé xuống ném vào thùng rác.
E là chỉ có vị trong nhà đây mới có thể súc vật đến độ ghi lại chuyện này.
Cố Lễ Châu còn cố ý mở một bình rượu vang.
Chung Vị Thời hơi bất ngờ, "Anh uống rượu được à?" Bình thường Cố Lễ Châu không uống rượu.
"Thỉnh thoảng." Cố Lễ Châu lau khô cốc, rót ra non nửa, "Hầy, tôi quên decant rượu rồi, mùi vị có lẽ không được ngon."
"Không sao đâu, đổ ra cốc nó cũng thở được mà." Chung Vị Thời huơ cốc rượu.
Cố Lễ Châu bật cười, sau khi ngồi vào ghế thì cũng rót cho mình nửa cốc.
Mùi thức ăn trên bàn tỏa hương, ngoài cơm hải sản còn có bít tết và salad.
"Anh gọi đồ ăn ngoài đúng không!?" Chung Vị Thời vô cùng nghi ngờ, bởi vì chất lượng thức ăn trên bàn quá tốt, không thể tin nổi là chúng được làm ra bởi người bạn trai chân tay lóng ngóng của cậu.
"Tôi nói tôi rất thông minh mà." Cố Lễ Châu nháy mắt.
Chung Vị Thời cảm nhận được hương vị tình yêu nồng đậm, mỉm cười cạn ly với hắn.
Gió đêm hơi lạnh, trên đỉnh đầu treo vầng trăng tròn, trước mắt là cảnh đẹp với chiếc bể bơi lớn, còn có người yêu rất đẹp trai, tất cả đều quá mỹ mãn, giống như trong thế giới 2D vậy.
Chung Vị Thời ngỡ như cậu đang nằm mơ.
Nếu đây là mơ, cậu thà rằng cả đời này đừng tỉnh lại.
Cố Lễ Châu nhấp một ngụm rượu, "Vốn dĩ muốn làm mỳ Ý những trước mắt chưa nghiên cứu xong, làm cơm với bít tết ăn đỡ."
"Em đâu phải người chú trọng tiểu tiết như vậy?" Chung Vị Thời muốn lấy đũa gắp ăn luôn, nhưng không khí đang lãng mạn thế này, cậu không thể mặt dày ăn như hổ đói được, bèn cắt nhỏ thịt bò, ăn dè dặt nuốt xuống từng miếng.
Lòng thầm cảm thán: Cuộc sống của người giàu sao mà quá phiền phức... Những thứ đồ này không đủ nhét kẽ răng.
Cậu nâng cốc rượu lên uống cạn.
"Này em uống chậm thôi, rượu còn chưa để thở đấy." Cố Lễ Châu nói.
"Không sao," Chung Vị Thời vỗ bụng, "Vào bụng vẫn thở được."
Cố Lễ Châu cười mất hết hình tượng, bò luôn ra bàn.
Chung Vị Thời ăn tôm nõn, hai mắt như tỏa sáng, khen không ngớt lời: "Lần đầu tiên em được ăn tôm nõn to thế này! Ngon quá! Anh lợi hại ghê!"
Cố Lễ Châu ấm lòng, cho cậu phần tôm nõn của mình.
"Đáng tiếc là ở đây không có biển và cát trắng, chờ em thi đấu xong, tôi dẫn em ra biển ăn hàng chính gốc."
"Không có biển nhưng có bể bơi và mặt cỏ mà! Còn có bạn trai!" Chung Vị Thời vui vẻ cắn tôm, "Hơn nữa em có thể tưởng tượng rằng chúng ta đang ở biển."
Cố Lễ Châu búng tay, "Vậy còn thiếu tiếng gió biển." Hắn lấy di động ra mở một đoạn âm thanh thư giãn, trong đó không chỉ có gió biển mà còn tiếng sóng vỗ.
Chung Vị Thời sắp nhũn ra bởi tư tưởng lãng mạn của chú già mất, bất giác uống hết một bình rượu.
Bữa cơm này tốn hơi nhiều thời gian, bởi vì Cố Lễ Châu biết cậu ăn nhiều, cơm chiên chuẩn bị cả một chảo lớn.
Cơm nước xong, Cố Lễ Châu ném hết đồ vào máy rửa, kéo bạn trai lên ban công tầng trên ngắm trăng.
"Hướng kia là Dự Thành." Cố Lễ Châu nói.
"..........." Chung Vị Thời mù đường vẫn giống như năm trước, ừm ừm gật đầu.
Có điều không giống với năm trước, lúc ấy cậu chỉ có thể nhìn thấy Cố Lễ Châu qua video, mà năm nay đã đứng bên cạnh hắn.
Còn có thể ôm hắn, sờ hắn, hôn hắn, cùng với được sờ, được hôn...
Cố Lễ Châu uống hơn một bình rượu, không chỉ hôn môi dữ dội hơn bình thường mà nói chuyện cũng nhiều hơn, Chung Vị Thời tựa vào lan can nghe hắn kể về trước đây.
Cậu không khỏi thầm nghĩ: Mình của mười năm sau sẽ như thế nào?
Cũng biến thành người chú trọng cuộc sống như Cố Lễ Châu? Cậu không nghĩ ra.
Nhưng Cố Lễ Châu của năm hai mươi tuổi cũng giống cậu, thoạt nhìn rất vui vẻ hăng hái.
Từng ngày trôi qua dường như không có gì thay đổi, nhưng luôn có một thứ gì đó đang âm thầm biến hóa.
Giống như quan hệ của hai người bọn họ.
"Tế bào cơ thể người không ngừng chết đi rồi tái sinh, thực ra tôi mà em nhìn thấy bây giờ và tôi của ngày mai đã không còn là một người nữa." Cố Lễ Châu nghiêm túc nói.
Chung Vị Thời chống cằm, "Vậy có nghĩa là, em hết lần này đến lần khác phải lòng anh?"
Cố Lễ Châu nghe đáp án vừa đáng yêu vừa lãng mạn này thì mỉm cười.
Trăng sáng sao thưa, gió đêm thoang thoảng, hai người đứng trên ban công lại uống thêm một ít, lúc xuống tầng, Chung Vị Thời cảm nhận rõ ràng bước chân của Cố Lễ Châu lảo đảo hơn, suýt nữa bước hụt cầu thang.
"Anh không sao chứ?"
Cố Lễ Châu khoát tay, "Không sao không sao, tửu lượng tôi vẫn khá lắm."
Không sao mới lạ.
Mới vừa về phòng ngủ, Cố Lễ Châu nằm ra thảm nhìn trần nhà cười ngu: "Ánh trăng đêm nay chói mắt quá, sắp đến Trung thu rồi à?"
".........." Không phải lần đầu Chung Vị Thời thấy người say, nhưng lần đầu tiên thấy một người say kiểu buồn cười thế này.
"Uống say không được nằm thẳng, đứng lên, ngồi dậy." Chung Vị Thời nhấc hắn dậy.
Công tác đèn trong phòng đều là cảm ứng, chạm để bật tắt, hai ngón tay khép lại để điều chỉnh độ sáng. Đây là thứ Cố Lễ Châu mới dạy cậu mấy tiếng trước, Chung Vị Thời sắp quên tiệt luôn rồi.
Tắt tắt bật bật như đèn disco những nửa buổi, cuối cùng cũng có thể chỉnh "ánh trăng" tối xuống một chút.
Cố Lễ Châu nghiêng người đổ xuống.
Cảm giác như đang nằm trên bờ cát, bên tai là tiếng gió biển vù vù, nhưng thật ra đó là tiếng Chung Vị Thời tắm xong mở máy sấy tóc.
"Có bản lĩnh thì viết một bộ mới đi, bằng không đừng có phủ nhận việc đã bại dưới tay tôi."
Cố Lễ Châu nâng tay vắt qua hai mắt.
Dù hắn có cố gắng lờ đi, cố điều chỉnh tâm trạng thế nào, một khi yên tĩnh, đầu vẫn hiện ra vẻ mặt vênh váo đắc chí của Thôi Thắng.
Không thể phủ nhận, tâm trạng tốt đã bị phá hỏng rồi.
Không cam lòng.
Mà điều khiến hắn thấy khó chịu nhất là, hắn phát hiện ra bản thân đã mất đi tự tin.
Thanh xuân một đi không trở lại.
Năm nay 33 tuổi, dù là tố chất thân thể hay trí nhớ đều không bằng lúc trước, đừng nói viết một bộ truyện nổi tiếng, ngay cả có viết được một bộ truyện dài kỳ nữa hay không đã là cả một vấn đề.
Hắn cũng không biết bản thân có thể tiếp tục viết bao lâu.
Bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào, từ lâu, việc viết văn đã không còn đơn giản là thích gì viết nấy.
Hắn đắn đo giữa "thứ mình thích viết" và "thứ độc giả thích xem", khám phá ra một phạm vi hợp lý và thoải mái, cảm thấy viết trinh thám cũng rất ổn, bởi vậy đâu còn tâm tư viết truyện dài kỳ.
Hơn nữa hắn biết rõ rằng, nếu viết một bộ truyện fantasy dài kỳ nữa với tư tưởng "đánh bại Thôi Thắng" thì không thể viết hay được.
Nếu đã vậy, chi bằng đừng bắt đầu.
Nhưng mà, vẫn không cam lòng——
A a a——
Thằng giẻ rách! Có tư cách gì mà nói hắn sẽ thua! Còn đám truyền thông nữa, căn cứ vào đâu mà bảo hắn tìm người viết hộ!
Vì sao chứ!
Chung Vị Thời đi ra từ phòng tắm, phát hiện ra phòng ngủ tối om.
"Sao anh không bật..." Nửa câu sau chưa kịp nói, cậu đã bị người kia túm cánh tay xoay nửa vòng, lưng áp vào tường.
Trán, mũi, môi, cằm, rồi đến làn da mỏng chỗ cần cổ, nụ hôn nóng ướt trút xuống như mưa cùng với hơi thở nóng bỏng.
"Anh, anh làm gì thế?" Chung Vị Thời đẩy bụng hắn, không chỉ không đẩy được mà còn bị Cố Lễ Châu khiêng lên ném ra giường.
"Đậu má." Chung Vị Thời chưa bao giờ biết một người say khướt rồi mà sức lực còn lớn như vậy.
Cậu vươn tay mở đèn ngủ, "Buổi tối em ăn no lắm, anh không sợ em nôn ra giường à."
Cố Lễ Châu chưa tắm, người còn mùi rượu rất nồng, như là một con dã thú đầy nóng nảy cạy mở môi Chung Vị Thời, dồn dập bộc phát.
Còn cắn một phát lên vai cậu.
Chung Vị Thời "shh" một tiếng, hai tay đẩy hắn ra, kinh ngạc nhận ra hai mắt Cố Lễ Châu đỏ quạch, còn lóe lên chút ánh sáng.
Đầu cậu nảy ra một ý nghĩ vô căn cứ: Hắn khóc sao?
"Em, em cũng không phải là không muốn cho anh cắn..." Chung Vị Thời lập tức mềm lòng, "Anh cắn đi cắn đi." Cậu kéo áo xuống, hiến cả bả vai ra.
Cố Lễ Châu chớp mắt, cúi đầu nhìn cậu: "Em thấy văn của Vạn Lý Chu thế nào?"
"Hả?" Chung Vị Thời quả thực muốn ngất lịm, sao chủ đề lại đi xa đến thế này?
"Hỏi em đấy." Cố Lễ Châu chọc chọc cậu.
"........" Chung Vị Thời thầm nghĩ tên này thường xuyên ghen với Vạn Lý Chu, cẩn thận dò hỏi: "Anh muốn nghe lời nói thật không?"
Cố Lễ Châu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu, "Tôi muốn nghe nói thật."
"Rất hay, nhưng mà..."
Cố Lễ Châu lập tức bịt kín miệng cậu, không cho Chung Vị Thời nói tiếp. Trong đầu hắn đã có vô số những đáp án sau chữ "nhưng mà".
"Nhưng mà không hay như trước", "văn phong thay đổi", "không đạt đến tiêu chuẩn trước kia", "cảm giác không giống chính anh ấy viết ra", "hết thời rồi"...
Lục phủ ngũ tạng như bị đâm nát, khó chịu muốn chết đi cho xong.
Im lặng.
Sự im lặng kéo dài.
Cố Lễ Châu xoay người nằm ra giường, bất lực thở dài.
Chung Vị Thời của lúc này cũng rất là bất lực.
Lúc Cố Lễ Châu chuẩn bị bữa tối, cậu đã thu dọn hành lý một chút, lúc mở khóa kéo trên nắp thì phát hiện ra một chai gel bôi trơn và n hộp bao cao su vị hoa quả.
Cậu nghĩ Cố Lễ Châu bày đủ trò như vậy để khiến cậu "wow" một lần.
Nhưng thế này là sao!
Hôn hít xong lại không làm!?
Không thể nào!
Chung Vị Thời nâng tay ngửi chính mình, sữa tắm mới mua, mùi vị rất tươi mới, có cả mùi mã tiên thảo rất thơm.
Không quyến rũ sao?
"Anh ta thật sự kém cỏi đến vậy?" Giọng Cố Lễ Châu rất khẽ, nghe có vẻ như đang nói với chính bản thân.
"Hứm?" Chung Vị Thời quay phắt đầu ra, "Ai nói anh ấy kém!"
"Em đã nói "nhưng mà" rồi, chẳng phải là chê văn không hay à?"
"Hay! Sao lại không hay!" Chung Vị Thời kích động bổ nhào lên người hắn.
"Chương nào cũng có điều bất ngờ, hack não thực sự, có mấy chỗ mà em phải đọc hai lần mới phát hiện ra là có phục bút, tiếc là truyện ngắn quá, xem không đã ghiền gì hết. Nếu cập nhật chương mới mỗi ngày thì tốt biết mấy, ngày nào cũng có động lực để thức dậy! Em nói anh nghe, nếu anh đọc rồi kiểu gì cũng thích tác giả này cho xem, siêu đỉnh cao luôn, em nghi rằng nghề chính của anh ấy là cảnh sát..."
Chung Vị Thời còn chưa tâng bốc xong thì phát hiện ra hai mắt Cố Lễ Châu đã đỏ bừng, thật sự khóc.
Nước mắt chảy ra thái dương rồi lọt vào tai.
Cậu hoảng sợ, "Anh, anh làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?"
"Không." Cố Lễ Châu hít mũi, bưng lấy mặt cậu, "Nếu anh ta nghe được những lời này thì nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng vui vẻ......" Hắn liên tục nói mấy chữ "vô cùng", càng về sau càng nghẹn ngào.
Cổ hắn đỏ lên, gân xanh nảy thình thịch, cuối cùng bật cười phá tan sự im lặng.
"Tôi phải nhắn tin cho bạch nguyệt quang của em mới được, bảo anh ta cố gắng cập nhật chương, đừng có hơi tý là ngừng cập nhật, bạn trai tôi còn đang chờ để đọc đấy."
Chung Vị Thời bật cười, "Anh trúng độc hả, lúc khóc lúc cười, lần đầu thấy người say như anh, biết vậy em quay video lại rồi."
Cố Lễ Châu chớp mắt nhìn cậu.
Chung Vị Thời tắm xong còn chưa sấy khô tóc, vài sợi còn dán vào trán, đáy mắt mờ hơi sương, lông mi ươn ướt dính lại một chỗ.
Môi còn bị Cố Lễ Châu cắn sưng lên.
Hai người nhìn nhau một lúc, yết hầu Cố Lễ Châu động đậy.
Miệng đắng lưỡi khô.
Cố Lễ Châu xoay người đè cậu xuống, ngón tay luồn vào những sợi tóc ướt, cái nhìn chăm chú dần khiến dục vọng lan tràn.
Chung Vị Thời đoán được điều gì đó, nín thở nhìn hắn, thấy nốt ruồi nhỏ ẩn giấu dưới lông mày của Cố Lễ Châu dần lại gần.
Đến cuối cùng mơ hồ không còn rõ nữa.
Cậu nhắm mắt lại, một hơi gió nóng thoảng qua, đôi môi mềm ướt dán lên.
Phòng không bật điều hòa, hai người vội vã hôn nhau lăn vào ổ chăn, Chung Vị Thời cảm thấy vừa rồi cậu tắm phí công, bởi vì bây giờ lưng lại đẫm mồ hôi.
"Ca." Tuy Chung Vị Thời uống rất nhiều rượu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, cậu ngồi trên đùi hắn, lại cọ xát vài cái về phía trước, "Nếu anh muốn, em sẽ phối hợp với anh."
Cố Lễ Châu không cách nào hình dung được tâm trạng của hắn lúc này, cậu vừa nói ra câu ấy, toàn thân hắn như bốc cháy, ngọn tà hỏa ở đáy lòng không thể kiềm chế nổi nữa, nâng tay quăng Chung Vị Thời xuống đệm.
Quyết định làm một cuộc "đại chiến thế kỷ".
Chung Vị Thời rũ mắt hôn lên cằm hắn, Cố Lễ Châu hai ngày không cạo râu, môi cậu có thể cảm nhận được chiếc cằm lún phún râu. Có điều cậu rất thích cảm giác đau ngứa này, thậm chí còn vươn lưỡi ra liếm.
Cố Lễ Châu mặc một chiếc áo phông rộng, đầu ngón tay Chung Vị Thời vén vạt áo lên, đụng vào làn da bóng loáng, dọc theo xương sống dần trượt về phía trước, ôm chặt lấy hắn.
Như là nhận được ám hiệu nào đó, nụ hôn của Cố Lễ Châu càng vội vã hơn, hơi thở nóng bỏng liên tục di chuyển xuống dưới, áo ngủ của Chung Vị Thời bị hắn kéo ra một cách thô bạo, nửa thân mình cậu bại lộ trong không khí.
Chung Vị Thời khẽ ngước cằm lên, hơi thở rất gấp gáp và yếu ớt, "Anh mua bao rồi đúng không..." Cậu vừa nói xong, Cố Lễ Châu cũng đã tháo dây lưng của cậu và trượt tay xuống dưới.
Cố Lễ Châu xoa mũi cậu, cười nói: "Em đã thấy rồi?"
Chung Vị Thời ngửa người kéo ngăn tủ bên cạnh, lấy đồ ra rồi lại tắt đèn ngủ đi.
"Ngoan quá." Cố Lễ Châu hôn từ xương quai xanh đi xuống, Chung Vị Thời nhắm mắt lại, tay ôm chặt lấy gáy hắn.
Đêm tối khuếch đại xúc giác và thính giác của con người, theo động tác của Cố Lễ Châu, mặt Chung Vị Thời dần đỏ ửng lên.
Cố Lễ Châu sờ soạng tìm bao nhựa, dò hỏi: "Em có biết thứ này dùng thế nào không?" Chung Vị Thời lắc đầu, rồi lại gật đầu. Lắc đầu là ngại ngùng, gật đầu là chờ mong.
Cố Lễ Châu hiểu ra gì đó, cúi xuống nhẹ nhàng liếm vành tai nhạy cảm của Chung Vị Thời, ghé vào tai cậu thấp giọng dụ dỗ: "Vậy em đeo vào giúp tôi chứ?"
Chung Vị Thời nắm chặt lấy thứ đồ kia, "ừm" một tiếng như bị ma xui quỷ khiến.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm như mực nước, vô vàn ánh sao lấp lánh. Trong phòng lại yên tĩnh đến lạ kỳ, Chung Vị Thời thậm chí có thể nghe thấy tiếng quần của Cố Lễ Châu rơi xuống mép giường, tiếng bàn tay ma sát lên da, cùng với âm thanh nắp chai bật ra. Những âm thanh ấy điên cuồng kích thích từng dây thần kinh, kích thích đến từng tế bào của cậu.
Ánh trăng lọt vào khe rèm cửa, chiếu sáng hai bóng người mờ ảo, người đàn ông trước mắt cậu lúc này mang nhiệt độ nóng bỏng khiến người ta không thể hô hấp. Lòng bàn tay hắn từ sườn thắt lưng trượt tới đùi, lại tới cẳng chân cậu.
Đùi phải bị nhấc lên cao, nụ hôn của Cố Lễ Châu rơi xuống chỗ xương mắt cá trên chân cậu, Chung Vị Thời run rẩy toàn thân.
Lúc hắn lại cúi xuống một lần nữa, cậu cảm nhận được một sự đau đớn lạnh lẽo, đầu ngón tay siết chặt drap giường, cổ họng không ngăn được tiếng kêu.
Cố Lễ Châu nghiêng đầu cắn cổ cậu, giọng nói khàn đi, "Ngoan, thả lỏng một chút. Em cứ như vậy sao tôi chuyển động được đây?"
"A ưm......" Chung Vị Thời ngẩng mạnh đầu lên, thở dồn dập gấp gáp, đau đớn khiến mắt cậu như bị phủ kín bởi sương mù, cậu cố gắng thả lỏng cơ thể, nhưng những cơ thịt vẫn cứng nhắc. Sau lưng và bả vai của Cố Lễ Châu đã bị cậu cào ra những vết xước đỏ.
Khoái cảm như ăn vào xương thịt chầm chậm lan tràn, Chung Vị Thời dần thích ứng với sự đau đớn, há miệng thở dốc, ngửa người ra sau, cổ rướn lên thành một đường cong tuyệt đẹp.
Giữa những động tác dữ dội, cánh tay Cố Lễ Châu bị cậu siết thật chặt, móng tay gần như cắm vào da thịt.
Có lẽ là sợ cậu bị đau, động tác tiếp theo của Cố Lễ Châu dịu dàng hơn, mỗi lần đâm vào đều mang theo sự khắc chế nhẫn nhịn.
Bọn họ không ngừng hôn nhau, tiếng thở dần nặng nề hơn, làn da dính sát không còn kẽ hở, mồ hôi và hơi thở đều hòa lẫn vào nhau.
Lúc đầu Chung Vị Thời rất đau, tay phải túm chặt lấy tóc của Cố Lễ Châu muốn đẩy hắn ra, nhưng lại phát hiện ra không đẩy được. Khi nghe được giọng nói khàn đặc và đầy điên cuồng của hắn vang lên bên tai mình, cậu lại không nhịn được nghênh đón hắn.
"Chân......" Bàn tay Cố Lễ Châu vỗ lên hông cậu, "Vòng qua lưng tôi."
Chung Vị Thời nóng cả người, vết đỏ ửng như lan từ hai má xuống tận ngực.
Động tác của cậu hơi cứng ngắc, cuối cùng, cảm giác tình dục đầy thỏa mãn không thể miêu tả bằng lời dần dần thẩm thấu từng ngóc ngách trong thân thể, giữa những nụ hôn là tiếng rên rỉ tràn ra ngoài.
Nụ hôn ướt át rơi xuống vai Chung Vị Thời, tiếng thở dốc nặng nề pha lẫn phấn khích vang lên sau lưng cậu: "Đau không?"
Chung Vị Thời cắn gối không đáp, tư thế quỳ sấp này khiến cậu cảm thấy xấu hổ.
"Đau thì kêu một tiếng, nghe hay lắm."
"Đệt."
Lúc nửa tỉnh nửa mê, Cố Lễ Châu càng giống một con mãnh thú hung ác đang cắn xé, hơn nửa mặt Chung Vị Thời đều vùi trong gối, phía sau không còn sức lực, thắt lưng cậu trũng xuống, "Ca......"
Tiếng khóc nức nở gọi "ca" này thật sự quá hấp dẫn. Năm ngón tay Chung Vị Thời được nắm chặt, mỗi lần người đàn ông xâm nhập vào đều như muốn đóng đinh cậu lên giường.
"Không thoải mái sao...."
"Không phải..." Chung Vị Thời nhắm mắt lại, há miệng thở, "Anh, anh chậm lại một chút."
Từ góc nhìn của Cố Lễ Châu, mơ hồ có thể thấy được xương bả vai của cậu hơi nhô lên như một đôi cánh nhỏ đang vỗ theo nhịp chuyển động của hắn, cùng với âm thanh rên rỉ vụn vỡ và tiếng cầu xin dừng lại.