Đèn tắt, nhân viên công tác bắt đầu dọn dẹp sân khấu, trận đấu diễn ra gần nửa năm này cuối cùng cũng hạ màn.
Chung Vị Thời cầm chiếc cúp nặng trịch trong tay, suy nghĩ về những điều xảy ra trong mấy tháng vừa qua.
Trước khi vòng loại bắt đầu, mọi người đi mua sắm chuẩn bị cho cuộc đấu, liên hoan, đùa giỡn trên ban công 301, trên đỉnh đầu là bầu trời đầy sao.
Đêm nay cũng vậy.
Chi là trong nháy mắt, mùa hè đã biến thành mùa đông.
Tỉnh mộng, nhưng ngỡ như vẫn đang chìm trong mộng.
Tuy rằng mỏi mệt, nhưng vẫn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh.
Khi tia sáng kia chiếu lên người cậu, con đường tương lai nháy mắt trở nên rõ ràng, quay đầu nhìn lại, những vất vả suốt dọc đường đi tới thật là đáng giá.
Từng bước đi khiến cậu có thêm tự tin về tương lai.
Vốn dĩ chương trình định sáng ngày hôm sau sẽ đưa mọi người về thành phố B, nhưng Chung Vị Thời chờ không nổi, xin về trước, Tạ Dương và rất nhiều nhân viên công tác ôm tạm biệt cậu.
Ấn tượng của Chung Vị Thời về Tạ Dương là nghiêm khắc, mấy tháng qua gần như không thấy anh cười, giống như chủ nhiệm lớp vậy, nhưng chương trình vừa kết thúc lại mỉm cười cho cậu một lá bùa bình an.
"Xin ở miếu, giữ lại làm kỷ niệm đi ha ha, đừng chê nhé, top 10 mới có thưởng đấy."
Chung Vị Thời cười, móc vào chìa khóa, "Cảm ơn anh Dương."
Tạ Dương vỗ vai cậu, "Chúc con đường nghệ thuật của cậu thuận buồm xuôi gió, cũng hy vọng sau này chúng ta còn được hợp tác ở chương trình khác."
Chung Vị Thời bỗng nhiên nhận ra, trên đời này có rất nhiều người không có tiếng tăm, lại luôn mang thiện ý, mà rất nhiều người lúc nào cũng tỏa sáng, thực ra trong tâm đã mục nát thối rữa.
Tại ngành nghề này, có thể nhìn thấy rất nhiều, nghe được rất nhiều. Người có thể giữ lại sơ tâm cười tới cuối cùng, nhất định đã rất vất vả, phải chịu sự cực khổ mà người thường khó tưởng tượng nổi.
Khởi động điện thoại, thông báo trên nền tảng nào cũng là 999+, tổ đòi nợ sắp nổ tung rồi, đều ầm ĩ muốn ôm đùi Chung Vị Thời.
[Hoàng Phủ]: Giàu rồi đừng có quên anh em!
[Đại Phi]: Có phúc cùng hưởng.
[A Vĩ]: Mời cơm đê!
[Vị Thời]: Không thành vấn đề.
Người trong khu huấn luyện ra về gần hết, Cố Lễ Châu được Trình Việt dẫn xuống ký túc xá.
Trình Việt: "Vậy lúc về cẩn thận một chút, tôi về với trợ lý trước." Cuối cùng còn không quên quay lại chúc mừng một câu, "Chào mừng gia nhập, tiểu sư đệ."
Chung Vị Thời hớn hở ra mặt, cúi gập người ngay tại trận, "Sau này phiền sư ca chỉ giáo nhiều hơn!"
Trình Việt cười cười, "Công ty đã phái người thêm Wechat chưa? Có gì không hiểu cứ hỏi cô ấy, chuyện ký hợp đồng thì xem lúc nào rảnh tới công ty, địa chỉ biết rồi chứ?"
Chung Vị Thời gật đầu liên tục như Samoyed.
"Đi đây." Trình Việt phất tay.
Bóng đêm dần đậm hơn, Cố Lễ Châu giúp bạn trai thu dọn hành lý, ổ nhỏ tình yêu đã lâu không có hơi người, hắn hơi vội vã, thậm chí rất muốn búng tay một cái là có thể về tới nhà.
"À đúng rồi, lúc nào em rảnh đi lấy bằng lái đi."
"Có phải em không muốn thi đâu, tại em không có xe." Chung Vị Thời nói.
"Thì mua, tôi mua cho em, hoặc là lái xe tôi, không thì sau này em ra ngoài rất bất tiện." Cố Lễ Châu nói.
"Có anh rồi còn gì." Chung Vị Thời quay lại nhìn hắn.
"Tôi đâu thể 24/7 làm tài xế cho em, tôi cũng phải làm việc mà." Cố Lễ Châu nói.
Chung Vị Thời cười, "Anh thấy em được quán quân nên nóng ruột chứ gì, sợ sau này em ghét bỏ anh?"
Cố Lễ Châu: "Lúc nào cũng tỏa ra sức hấp dẫn là chuyện bạn trai phải làm."
Chung Vị Thời cười to: "Anh sợ em ghét anh chắc luôn."
"Không phải chỉ là quán quân thôi sao, lúc baba em còn trẻ cũng từng giành quán quân rồi." Cố Lễ Châu nâng chiếc cúp của cậu, ném qua ném lại.
"Đưa cho em!" Chung Vị Thời giành lại, "Rơi vỡ em đá anh tới Nam Cực luôn."
Cố Lễ Châu "xì" một tiếng, "Vậy đêm nay em ôm cúp đi ngủ đi."
Chung Vị Thời liếc mắt nhìn hắn, "Anh sao vậy, ghen với cả cúp à."
Cậu ôm hôn chiếc cúp, cẩn thận để vào vali, còn lấy một chiếc khăn nhỏ làm chăn đắp cho nó.
Cố Lễ Châu ghé sát vào, khẽ chạm môi lên mặt cậu.
― Đầy mồm toàn là phấn nền.
Cố Lễ Châu nhổ phì phì, Chung Vị Thời sờ mặt mình cười haha.
Không còn sót lại tý tư tưởng lãng mạn gì.
Từ trại huấn luyện về thành phố B mất mấy tiếng đi xe, Cố Lễ Châu lo ăn cơm ở gần trại huấn luyện sẽ có người nhận ra, đành dừng lại mua bữa khuya ở một khu phuc vụ thưa thớt bóng người.
Chung Vị Thời đói muốn xỉu, vừa tìm kẹo ngậm vừa nói: "Mua cho em mấy hộp mì."
"Ừ." Cố Lễ Châu chồng năm hộp mì khẩu vị khác nhau lên, dùng cằm giữ, vươn tay lấy nước khoáng.
Một cô bé đi qua kéo vạt áo khoác của hắn, "Chú ơi, chú lấy giúp cháu kẹo chip chip ở phía trên được không ạ?"
Thấy Cố Lễ Châu không còn tay nữa, Chung Vị Thời vội đi đến hỏi: "Muốn vị gì? Anh lấy cho."
"Vị dâu tây ạ." Cô bé nũng nịu nói.
Chung Vị Thời lấy túi kẹo xuống, "Còn cần gì nữa không?"
Cô bé cầm túi kẹo, ngại ngùng lắc đầu, "Không ạ, em cảm ơn anh."
Chung Vị Thời nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Cố Lễ Châu, ngửa đầu cười ha ha, nhéo mặt cô nhóc, "Em gái ngoan lắm."
Chú Cố vẫn chưa chịu hết hy vọng, ngồi xổm xuống, đặt mì hộp xuống đất, "Cô bé vừa gọi là gì cơ?"
Cô nhóc cắn móng tay, kiên trì với xưng hô ban đầu, "Chú ạ."
Chung Vị Thời cười sái quai hàm.
"........" Cố Lễ Châu nở một nụ cười gượng gạo, xoa đầu cô bé, "Vì sao lại gọi anh này là anh, gọi tôi là chú?"
Chung Vị Thời: "Anh nhất định phải làm khó cô bé như vậy sao?"
Cô bé liếc nhìn Chung Vị Thời, "Tóc của anh trai cháu giống anh này, còn tóc của bố cháu chải ngược lên."
Thì ra là do kiểu tóc khiến ngoại hình trẻ ra.
Cố Lễ Châu: "Anh với anh này cùng tuổi, bé cũng phải gọi là anh."
"Cố Lễ Châu anh có biết xấu hổ không." Chung Vị Thời khẽ quát.
Bà nội của cô bé lúc này cũng đi qua, cười nói, "Bé ngoan, gọi anh đi."
Lúc này cô bé mới nắm áo bà nội, sợ hãi gọi một tiếng "anh".
Cố Lễ Châu mỹ mãn nhướn mày với bạn trai nhỏ, Chung Vị Thời dùng khẩu hình nói: Đồ mặt dày.
Khu tự phục vụ này rất yên tĩnh, hai người ngồi cạnh bàn tròn dùng bữa.
Chung Vị Thời ăn như gió cuốn, ba miếng hết một hộp mì, lúc ngẩng đầu lên, cậu thoáng thấy Cố Lễ Châu vẫn còn nhìn cô nhóc lúc nãy.
Người nhà của cô bé là nhân viên trực ban của khu tự phục vụ.
Cố Lễ Châu mua một que kẹo dỗ bé, "Gọi anh thì cho bé cây kẹo này."
Cô nhóc đã ăn hết kẹo chip chip rồi, rất là rớt liêm sỉ, chỉ thiếu điều bổ nhào lên người Cố Lễ Châu.
Chung Vị Thời thấy thế thì vui vẻ, "Anh cố chấp quá vậy, từng này tuổi đủ để cho bé nó gọi bác rồi đấy, lại còn anh, không biết tự lượng sức mình. Anh nhìn mẹ của bé cũng đang cười anh kia kìa."
Cố Lễ Châu ngẩng đầu lên, mẹ của cô bé quả nhiên đang cười hắn, có điều là cười có thiện ý.
"Em quản lý làm gì, tôi không kết hôn không có con thì vẫn là anh trai, em ăn của em đi." Cố Lễ Châu gắp miếng xúc xích giăm bông vào hộp mì của cậu.
Chung Vị Thời cắn xúc xích, ghé sát vào nói: "Anh thích trẻ con à?"
"Nhìn xinh xắn với ngoan ngoãn là thích tất."
"Trước đây em xấu cực."
"Em cũng tự biết cơ đấy."
Chung Vị Thời quả thực muốn cho hắn một phát tát.
Trở lại xe, Chung Vị Thời ăn no đến nỗi nấc cụt, Cố Lễ Châu khởi động xe, mở điều hòa tiếp tục đề tài lúc ăn mì vừa rồi.
"Vậy sau này em có định nuôi con không? Sau này già rồi ấy." Cố Lễ Châu hỏi.
"Anh muốn không?" Chung Vị Thời bóc kẹo ngậm, "Em nghĩ bản thân mình còn chưa lo nổi, không có thời gian chăm sóc trẻ nhỏ."
Cố Lễ Châu cười, "Chờ em lớn tuổi rồi không chừng sẽ cảm thấy tịch mịch nhàm chán đấy, lúc ấy sẽ muốn có một đứa bé chơi đùa với mình."
"Cho nên anh luôn muốn làm bố em là bởi anh cô đơn hả?"
"Trước kia là vậy, bây giờ đời sống tinh thần của tôi rất phong phú."
"Em cũng thế, chuyện trẻ con nói sau đi, sau này em kiếm được tiền sẽ chia làm ba phần, giữ lại cho mình, biếu bà, còn lại quyên cho viện phúc lợi thiếu nhi."
Cố Lễ Châu cảm động bởi lòng thiện lương của cậu.
"Bọn họ nói không sai, em đúng là một kho báu."
Trong xe mở nhạc, tiếng Cố Lễ Châu lại rất khẽ, Chung Vị Thời nghe không rõ, lúc cậu bảo hắn nhắc lại lần nữa thì Cố Lễ Châu lại thấy hơi ủy mị, sửa lại: "Tôi cũng quyên góp, quyên cho các trường học tình thương, mong những đứa bé vùng sâu vùng xa cũng có thể đến trường, đi khắp thế giới này."
"Rất quyết đoán!" Chung Vị Thời nói, "Cổ Tể của em 11 năm liên tục quyên tiền xây hàng trăm trường học, anh cũng phải cố gắng lên."
Trọng điểm của Cố Lễ Châu thành công chạy lệch, "Cổ Tể của em?"
Chung Vị Thời nhăn nhó sửa miệng: "Cổ Tể của mọi người, trong vòng 11 năm liên tiếp quyên tiền xây hàng trăm trường học, anh cũng phải cố gắng lên, bạn trai em không thể thua."
"Em muốn tôi mệt chết đúng không?"
Chung Vị Thời cười hì hì.
Cố Lễ Châu ngáp một cái, Chung Vị Thời quay ra hỏi: "Buồn ngủ? Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Hay là nghỉ ngơi chút đi?"
"Không sao," Cố Lễ Châu nhìn GPS, "Còn hơn một tiếng, nếu em mệt thì ngủ một lúc đi, tới nơi tôi gọi em."
Chung Vị Thời vừa đoạt quán quân, phấn khích không ngủ được, chỉnh ghế ngả ra rồi tiếp tục lướt Weibo, còn nhấn vào xem hot search của mình, cười cong cả mắt.
Sóng gió đi qua, người ủng hộ cậu chiếm 90%, những người còn lại cậu cũng không rảnh để ý.
Nhìn thôi cũng thấy phí công.
Lúc chờ đèn đỏ, Cố Lễ Châu ghé vào liếc nhìn, ám chỉ nói: "Em có biết bạch nguyệt quang của em lại đào hố mới không? Hình như anh ta còn xem chương trình của em."
"Hả! Không thể nào!" Mắt Chung Vị Thời trợn lên, xấu hổ khi được idol theo dõi.
Cố Lễ Châu nín cười, mắt nhìn phía trước tiếp tục lái xe.
Chung Vị Thời thấy bài ghim thông báo buổi lễ ký tặng fan, thời gian chưa tới, thế là kích động thét chói tai kèm theo vài câu chửi tục chỉ nói khi quá phấn khích.
"Trời má, sinh thời có thể được nhìn anh ấy bằng xương bằng thịt! Thành phố B, anh ấy muốn tới thành phố B mở lễ ký tặng sách đó mẹ kiếp! Anh ấy không sợ fan gặp mình sẽ sướng quá hóa rồ sao?"
".........." Cố Lễ Châu nói: "Tôi nghĩ nếu em không nói câu cuối thì anh ta sẽ vui hơn nhiều."
Giây tiếp theo.
Chung Vị Thời nắm di động điên cuồng hét lên: "Á á á á―"
Cậh nhìn dọc nhìn ngang rồi chụp màn hình, vỗ đùi đen đét, "Anh anh anh anh ấy!!!―― Má của con ơi!―― Anh ấy biết em!――"
Bài đăng cuối cùng từ tháng 11 của Vạn Lý Chu là: Cháu gái rất thích anh trai này, cô bé nhờ tôi bỏ phiếu ha ha ha ha, nếu mọi người không ngại phiền thì giúp một tay, cảm ơn rất nhiều.
Điều khiến Chung Vị Thời bất ngờ hơn là nút "Đặc biệt theo dõi" đã trở thành "Theo dõi lẫn nhau".
Lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm cảm giác này, còn kích thích hơn cả chơi tàu lượn, lưỡi xoắn vào không nói nên lời, tế bào nổ bùm bùm như phóng tên lửa, adrenalin bùng cháy, high tới đỉnh điểm.
"Em muốn xuống chạy mấy vòng." Chung Vị Thời đưa điện thoại tới trước mặt hắn, "Anh ấy kéo phiếu cho em! Anh ấy! Kéo phiếu! Cho em! Má ơi! Em điên mất!"
Cố Lễ Châu cười túm cậu lại, "Em đừng có phát rồ, ngồi hẳn hoi."
Idol kéo phiếu cho mình là cảm giác thế nào.?
Không ngồi yên nổi.
Muốn chạy vòng vòng, muốn nói cho cả thế giới biết, Vạn Lý Chu theo dõi tôi――
"Sao anh lại bình tĩnh như vậy chứ! Vạn Lý Chu đấy! Thần tượng của em! Anh ấy kéo phiếu cho em!"
"Tôi cũng kéo phiếu cho em trên vòng bạn bè, đâu thấy em vui đến thế này."
"Ai ya đâu có giống nhau chứ?"
"Không giống chỗ nào?"
Chung Vị Thời mặc kệ hắn, cầm di động kích động run người, "Làm sao bây giờ, em phải nói gì với anh ấy đấy? Sao anh ấy theo dõi mà không nhắn tin cho em? Em chưa từng thấy anh ấy bình luận hay nhắn riêng gì cả..."
Cố - diễn - sâu: "Em còn như vậy tôi sẽ ghen đấy."
Chung Vị Thời không thèm để ý đến hắn, mỹ mãn nghĩ, rốt cuộc nổi tiếng vẫn tốt hơn, có thể theo dõi lẫn nhau với tác giả yêu thích, nếu không tham gia chương trình, nào có cơ hội tiếp xúc với thần tượng như thế này......
"Anh nói xem em nên nhắn gì đây?" Chung Vị Thời hỏi lần thứ chín.
Cố - diễn - sâu: "Xin chào, tôi với anh không quen không biết, vì sao anh theo dõi tôi? Anh làm vậy tôi rất khó xử, cũng không biết nên chào hỏi anh thế nào, phiền anh chủ động tán gẫu với tôi đi."
Chung Vị Thời trợn trắng mắt, gửi một câu chào hỏi lễ phép: Cảm ơn anh đã kéo phiếu cho tôi, lúc trước ghi hình không được dùng di động, không thể kịp thời nhìn thấy bài đăng của anh, rất cảm ơn! Anh mãi mãi là thần tượng của tôi! Tôi nhất định sẽ đọc bộ truyện mới của anh, cũng nhất định sẽ tới lễ ký tặng!"
Đợi mười phút cũng không thấy trả lời, Chung Vị Thời nghĩ nghĩ, bổ sung một câu hỏi: Sao anh lại theo dõi tôi vậy? Ha ha ha, tôi bất ngờ lắm, cũng rất vui.
Chung Vị Thời cầm di động, xuân tâm nhộn nhạo chờ trả lời, tiện tay chụp màn hình khoe trong tổ đòi nợ.
[Hoàng Phủ]: Thời ca anh nổi tiếng thật rồi, mẹ em cũng theo dõi Weibo anh.
[Đại Phi]: Chị em còn hỏi xin chữ ký của anh, khi nào anh về?
[Vị Thời]: Lịch trình hơi kín, chờ anh mày rảnh rồi về Dự Thành.
[A Vĩ]: Không sao, bọn này có thể qua thăm mà, anh mày còn chưa tới thành phố B bao giờ.
[Vị Thời]: Được, lúc nào đi báo em một tiếng, em bao vé máy bay!
"Ca, lúc đó anh cũng đi đi, lễ ký tặng ở ngay trường học cũ của anh ấy, không xa nhà chúng ta lắm, em muốn tiện thể đi thăm trường cũ của anh ấy."
Cố Lễ Châu - diễn viên cầm cúp Oscar hừ lạnh một tiếng, diễn rất có tâm: "Tôi không đi, đi gặp anh ta còn không bằng ở nhà ngủ bù một giấc."