WTER-TSFO: (Kì I) - Sao Tản Mờ Giữ Lấy Hư Vô, Người Trở Lại Cùng Giấc Mộng

Chương 3: Felden - Nơi biên giới Conchord



Đó là một khu vực hoang vu chỉ có nắng và cát nằm lọt thỏm giữa vùng rừng rậm mát mẻ của Ardonia và vùng đất đai cằn cỗi ở biên giới Felden. Gió tây nóng rát thổi tạt vào người, len lỏi vào trong từng nếp áo, những thân cây trơ trọi thi thoảng xuất hiện trên con đường mòn đầy sỏi đá không có lấy một bóng người qua lại. Vài sinh vật thuộc về sa mạc bất thình lình chui ra từ lớp cát nóng bỏng, một số còn chạy băng qua mặt đường khi ta không để ý.

Ra khỏi hoang mạc là một vùng đồng bằng mát lành. Gió mát rượi thổi tới từ hàng loạt ao hồ cho biết phía trước là một vùng đất trù phú. Hàng đàn gia súc lớn trên các đồng cỏ, và một con đường mòn thoai thoải rẽ ngang những ruộng lúa xanh mướt. Một ngôi làng nhỏ nằm giữa cánh đồng. Zero quyết định dừng chân một chút.

Đứng trước cổng làng, có chốt gác kiểm tra hành lí. Vài người gác cổng trông có vẻ thân thiện đang trò chuyện với nhau. Một người trong số họ chú ý tới em, và bước tới đầy dò xét.

"Xin lỗi, tôi có thể..."

Ông ta có gương mặt phúc hậu, và có vẻ cũng đã có tuổi. Một con người thuần chủng – em đánh giá được điều đó qua mùi hương phát ra từ ông ta. Xem ra cũng là một người tốt.

"Tôi có thể vào trong để mua một ít lương thực không? Đường đi hẵng còn khá dài..."

"Được thôi cô gái, phiền cô cho chúng tôi xem thẻ thông hành." Một người khác bước tới, chìa tay ra như đang ra lệnh. Em ngửi được mùi của Felina, và cũng không khó đoán, người này có những đặc điểm của một Felina đích thực, với đôi tai dài phủ lông, và một cái đuôi ngắn. Em lục trong túi áo, lấy ra một miếng giấy da được bọc cẩn thận, đưa cho họ. Cậu thanh niên xem xét nó cẩn thận, rồi trả lại cho Zero.

"Cái này trông có vẻ đúng quy định, và có con dấu chính thống của Felden."

"Cảm ơn. Vậy là tôi có thể vào rồi chứ?"

"Được thôi, nhưng hi vọng cô có thể rời đi trước giờ nghỉ trưa."

Có vẻ ngôi làng này từng là mục tiêu của các toán trộm cướp, nên người dân khá dè chừng với người đến từ bên ngoài. Các ngôi nhà tranh chen chúc, một số khác được xây bằng gỗ, và có nhiều những dụng cụ lao động đặt ở ven các vách tường. Có vài bóng trẻ con lấp ló soi mói người lạ mặt từ phía trước, sau lưng và cả từ khe hở trong nhà.

Em chậm rãi ngắm nghía xung quanh, mỗi bước chân làm bộ giáp nhẹ và trang bị va chạm vào nhau phát ra tiếng "leng keng" thu hút sự chú ý của bọn trẻ trong làng. Những ánh mắt và mùi hương xuất hiện xung quanh, nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy ai trên đường đi cả. Em chợt nghĩ đến đống đồ đạc của mình để ở ngoài cổng làng, nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì quý giá để đánh cắp, có thể để hành lí ngoài đường là hớ hênh, nhưng chỉ có kẻ nào ngốc lắm mới dám ăn trộm ngay trước một chốt gác, và một con ngựa cảnh vệ. Em từng phải bỏ tiền túi ra để chi thuốc cho một gã ngu ngốc rớ vào đồ đạc của mình trước mũi Timber. Gã ấy bị sái quai hàm, vì con ngựa chỉ đá dọa.

Nơi này trông cũng chẳng giàu có gì, nhưng khá yên bình, phần lớn ở đây đều là con người, và số ít còn lại là Felina. Chẳng thấy bóng dáng Ardoni nào cả. Zero dừng chân, tiếng leng keng phát ra cũng ngừng theo. Em quay đầu lại, không có ai cả. Em đã quen với điều này.

"Hm?"

Hai đứa trẻ sững người. Cô gái mặc áo choàng lạ mặt chúng đang theo dõi đã biến mất. Chúng hoảng hốt nhìn xung quanh, nhưng cái khe tăm tối lọt giữa hai căn nhà này không giúp chúng dễ dàng quan sát bên ngoài.

"Mấy đứa đang làm gì vậy?"

Hai đứa nhóc giật bắn mình, và chúng xô đẩy nhau đến mức té ra khỏi con hẻm nhỏ. Ánh nắng chói chang ở bên ngoài khiến chúng phải che mắt lại.

"Không sao chứ?"

Một bàn tay đưa tới, kéo chúng đứng dậy. Zero cười. Bọn nhóc làm em nghĩ đến nhóm trẻ đang ở với Artemis. Trước đây chúng cũng hay bám sau lưng em như thế, nhưng bây giờ có lẽ việc đó là quá trẻ con so với chúng. Hai đứa trẻ sau khi lấy lại thăng bằng, mới bắt đầu nhận ra người vừa đỡ mình dậy.

"Xi-xin lỗi!" Đứa lớn hơn cúi đầu nhanh, sau đó đè thằng em trai – em nghĩ thế - xuống.

"Không có gì phải xin lỗi hết. Nhưng tốt nhất là đừng bám đuôi người lạ nhé." Zero quay lưng rời khỏi đó, để lại hai đứa trẻ còn run như cầy sấy. "Mấy đứa có thể sẽ bị giết đấy."

Một người phụ nữ từ đâu lao ra lôi hai đứa nhóc vào căn nhà gần đó. Có lẽ em đã doạ họ rồi. Nhưng thế cũng tốt, họ sẽ bắt đầu biết cảnh giác với người lạ hơn. Em đi tiếp, nhanh chóng bổ sung lương thực rồi rời khỏi chỗ này trong chốc lát. Có thể họ sẽ bàn tán về em trong vài ngày tới vì đã nói ra những câu như một tên tội phạm truy nã.

Con đường mòn dài như vô tận đang sậm màu theo cách mặt trời xuống núi. Ánh trăng le lói xuất hiện từ bên kia chân trời, soi đường thay cho những ngọn đèn.

"Dừng."

Zero thắng con ngựa ngay trước rìa một cánh rừng ngay rìa đồng bằng, có vết lửa đốt ngay chỗ những tán cây. Một vài hòn đá kê quanh đống lửa cũ nằm lăn lóc. Và một chút than đen còn sót lại.

"..."

Em bước xuống mặt đất đang hạ nhiệt chậm chạp, và bắt đầu dỡ đồ đạc xuống. Đất hơi cứng, chứng tỏ ở đây đã lâu không có mưa. Trước tiên phải đốt lửa. Nhặt nhạnh mấy hòn đá lại, một chút củi còn sót, Zero rút ra hai cục đá đánh lửa trong túi.

Tách! Tách!

Tia lửa xẹt ra rơi xuống đống bùi nhùi, một chút khói tỏa ra cay nồng mặt mũi. Ngọn lửa nhỏ, nóng lên dần và lan tỏa hơi ấm khắp tay chân, một cơn gió mang đầy hơi nước tạt qua. Zero đặt cái đèn bão của Rose xuống cạnh đống lửa và bắt đầu dựng lều. Cũng khá đơn giản vì đây là loại lều xếp. Cái lều cỡ vừa, đủ chỗ cho ít nhất hai người. Sau khi chui vào trong, là được đắm mình một không gian khá thoải mái, mùi oải hương phảng phất từ túi hương treo trong lều. Một cái kệ con có ngăn kéo bằng gỗ vân sam, trên có đặt một đèn lồng sáng ấm áp. Sau đó thì trải cái túi ngủ lên mặt nền phủ len, và quăng những món lỉnh kỉnh vào góc.

Zero chui trở ra ngoài, vẫn còn thời gian trước khi cơn mưa tới. Em lấy thức ăn ra, chỉ là vài con cá khô, nhưng nướng trên lửa hồng cho nóng lên và ăn với chút muối sẽ đỡ hơn là gặm bánh mì mốc cả ngày. Timber đã tha thẩn trên bãi cỏ phía xa, nhưng nó sẽ tự biết đường quay lại. Miếng cá nóng hổi, hơi cháy xém một chút, Zero cắn một cái. Vị nhạt toẹt.

Một mũi tên bay đến.

Em nhanh chóng ngã người khỏi tảng đá, lộn một vòng ra sau. Miếng cá còn chưa nuốt khiến em suýt nghẹn. Mũi tên đá thô sơ bị chặn đứng lại giữa không khí, rồi rơi xuống đất. Bộ xương khô quạu quọ từ phía xa bắn thêm vài mũi tên nữa, nhưng đều bị chặn lại bởi tấm khiên vô hình từ ánh đèn của Rose. Em nuốt miếng cá cuối cùng, cời lửa. Bầu trời đầy mây mù, chỉ có một chút khoảng trống cho ánh trăng le lói xuyên qua.

Tiếng chim rừng líu lo buổi sáng đánh thức Zero. Em ra khỏi lều với mái tóc bạc bù xù. Chân trời hơi ửng hồng. Không khí mát lành sau cơn bão tạt thẳng vào mặt. Những vũng nước còn sót lại in bóng những đám mây hờ hững trôi trên bầu trời. Em dụi mắt. Tia nắng đầu tiên đã chiếu xuống mặt đất.

Tiếng guốc ngựa lốc cốc vui tai vang lên. Timber xuất hiện, dụi đầu vào tay em đòi một cái vỗ về.

"Chào buổi sáng, Timber."

Bắt đầu ngày mới bằng cách dọn dẹp mọi thứ. Em xốc đồ chất lên lưng con ngựa, trong khi con này còn dùng dằng chưa chịu từ bỏ bãi cỏ non. Nhặt cái đèn đá xanh lên gắn vào yên cương, em nhận ra tia sáng từ viên đá đã yếu hơn lúc tối.

Zero thốc lên lưng con Timber, con ngựa phi nước kiệu, thong thả dưới ánh mặt trời đang dần ló dạng.

Giữa trưa. Một đám mây đen kéo tới nữa, báo hiệu một cơn mưa lớn. Tiếng guốc ngựa gõ lộp cộp lên sỏi đá dưới khe núi. Tiếng suối róc rách. Dãy Vegas là một biên giới tự nhiên ngăn cách đồng bằng Felden với Conchord, dưới khe núi là một con đường khá rộng, thoai thoải kéo dài xuyên qua dãy núi theo chiều dọc và hằng sa số đường hầm xuyên qua theo chiều ngang. Qua khỏi Vegas là Conchord, nhưng nếu cứ đi thẳng theo con đường này thì sẽ tới được một thành phố không thuộc về bất kì quốc gia nào, nằm giữa biên giới của cả ba nước: Adornia, Felden và Conchord. Thành phố của Ngục Cổ, cai trị bởi con dân của những vị thần - Einklang.

Gió thổi. Một mùi quen thuộc xộc vào mũi. Hơi nước ẩm ướt và lành lạnh sượt qua người làm em ngừng suy nghĩ. Zero nghiêng đầu theo hướng gió. Mùi máu tanh tưởi, và mùi đặc trưng của một tộc người,

Zero kéo dây cương, phanh gấp giữa con đường. Vết máu loang lổ khắp các vách đá. Xác người vung vãi. Em xuống ngựa, con Timber dùng dằng không muốn dừng chân. Zero men theo bờ suối và dừng lại trước một cái xác. Đúng là người Ardoni. Nhưng không biết là của tộc nào? Tay em lấy một gói bột lấp lánh, rắc lên cái xác. Mạch ma thuật trên cơ thể lạnh ngắt sáng lên một màu đỏ máu lấp lánh và lụi đi ngay lập tức. Tiếp tục thử với mấy cái xác còn lại, kết quả đều y như nhau.

"Espanris?"

Nhưng chúng đã bị tận diệt trên dãy Velgrin rồi? Sao lại có thể có xác của chúng ở một nơi như thế này được? Bước chân của Zero dạo khắp chỗ chiến trường. Tất cả đều bị giết bởi cùng một loại vũ khí. Không. Hai loại. Có vết dao găm. Và vết của...

"Lưỡi hái?"

Em lầm bầm, con Timber đứng sau lưng xì một tiếng rõ to. Zero nghe lốc cốc vài tiếng nhỏ. Có động? Hình như là đá rơi. Em nghiêng đầu lắng nghe kĩ hơn. Có tiếng thở. Tiếng thở nhẹ và mệt mỏi vang vọng trong cái hang nhỏ dưới một vách đá chìa ra. Lần theo âm thanh, em tiến vào sâu hơn trong hang. Tối mù. Chân em vấp phải cái gì đó, có lẽ là măng đá mọc dưới chân. Tiếng kim loại leng keng sắc bén xé không khí ra từng mảnh.

"Ley."

Tách một tiếng. Ngọn lửa đỏ nằm gọn trong bàn tay Zero, phản chiếu lấp lánh ánh kim loại từ cái lưỡi hái nằm trên sàn đá lạnh lẽo. Ngay bên cạnh cái lưỡi hái, một người đang tựa vào tường, khuôn mặt khuất dưới mũ trùm, hơi thở phập phồng trong lồng ngực bên dưới lớp vải cũ. Từ người đó phát ra hơi thở của một con thú bị thương. Bình tĩnh đến gần hơn một chút, tay giơ cao ngọn lửa, em đưa tay đến chỗ cái mũ trùm, ngay một chuỗi phản ứng, em bị bất ngờ khi một cánh tay nắm lấy cổ tay mình , ngăn em tháo cái mũ ra.

"..."

Bỗng Zero chợt nhận ra sự run rẩy của bàn tay đang cố giữ lấy cổ tay mình. Cảm giác thật hoài niệm. Và rất đau đớn. Em nghĩ rằng mình đã thấy việc này ở đâu rồi. Đúng vậy, nó làm em nhớ tới những đứa trẻ sợ hãi nấp dưới tầng hầm trong chiến tranh, và những người lính run rẩy khi cận kề cái chết mà không thể nói lời từ biệt với gia đình. Em ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ kia bằng cả hai tay mà không do dự. Bàn tay với những vết sẹo xiêu vẹo của em nhẹ nhàng vỗ vào tấm lưng nóng hổi. Bản năng động vật của em có thể đánh giá một sinh vật là tốt hay xấu.

"Ổn rồi. Mọi thứ đã ổn rồi. Tôi đang ở đây với cậu."

Im lặng. Nhưng chỉ chút sau, một âm thanh kì quặc vang lên từ dưới mũ trùm. Tựa như tiếng nghèn nghẹn trong cổ họng.

"Không sao rồi."

Zero luồn tay, khoác vai người kia lên. Hơi thở nóng hổi phập phồng dưới tấm áo choàng có vẻ yếu ớt. Em nhặt luôn cái lưỡi hái dưới chân, rồi ra khỏi khu vực tăm tối của cái hang đó.

"Timber!"

Con ngựa lộc cộc chạy tới, Zero đỡ người lên trên yên trước, treo cái lưỡi hái lên trên đống hành lí, rồi mới leo lên. Thân thể kia ngã vào người em, sức nóng bên dưới lớp vải áo tỏa ra khắp người. Em gấp rút thúc chân vào hông Timber, vì mặt trời đang dần xuống núi.

"Đi thôi. Ta làm lỡ nhiều thời gian quá!"

Con ngựa tung vó phi nước đại dưới vách núi, sỏi đá văng tung tóe.

Chiều tà. Zero phóng tầm mắt về phía xa. Thấy rồi. Một ngọn tháp sừng sững đội mây đâm tít lên tận trời xanh. Không ai biết được nó cao tới đâu, vì nó đã tồn tại từ khi các vị thần giáng thế. Đóng vai trò như một nắp đậy của hầm ngục lớn nhất lục địa, tháp Winklang đã che giấu hàng trăm tầng dungeon sâu dưới lòng đất chờ đợi con người khám phá. Dù có bao thứ nguy hiểm rình mò, nhân loại vẫn hướng đến nguồn tài nguyên vô tận ẩn sâu dưới đó.

Từ rất lâu rồi. Các chư thần trên thiên giới hạ chân xuống mặt đất để khám phá nhân giới và quan sát con người. Phong ấn lại thần lực, cuộc sống khá bất tiện nhưng nó là thú vui của các chư thần. Con người cho họ thỏa trí tò mò, còn họ ban cho con người sức mạnh, niềm tin để chiến đấu. Mỗi con người kí khế ước với một vị thần và nhận lấy phước lành. Họ trở thành gia quyến của chư thần đó, là thành viên trong một gia đình. Đó là cách các Thánh đoàn ra đời.

Zero đưa tay luồn xuống cái mũ trùm trước ngực. Đã hạ sốt rồi. Hơi thở cũng không gấp gáp như trước. Vượt qua làn gió cát, và đã đến trước cổng thành. Trời đã bắt đầu nhập nhoạng. Ngọn tháp cao ngất ngưởng, vượt lên chín tầng mây và lấp lánh những ánh đèn qua từng ô cửa sổ. Đó là nhà của các chư thần.

Em đến trước chốt gác, trình thẻ thông hành như lúc đến Biggertown. Cậu lính gác trẻ tuổi vui vẻ nhận lấy tấm thẻ, kiểm tra cẩn thận rồi trao trả lại cho em.

"Chào mừng đến với Winklang- thành phố mê cung. Chuyến số năm trăm bảy mươi tám. Xin mời."

Tiếng vó ngựa lộp cộp trên nền đường lát đá. Sự ồn ào náo nhịp từ trung tâm thành phố vọng lại đầy mời gọi. Thành phố về đêm luôn đông đúc hơn ban ngày vì đây là lúc các mạo hiểm giả trở về từ sâu dưới lòng đất. Các thánh đoàn lớn nhất của Winklang lúc này bao gồm: Poseidon, Apollo, Athena, Hermes, Artemis, Freya, Aphrodite, Loki, Skadi, Ishtar và Demeter. Vẫn còn những thánh đoàn nhỏ lẻ hơn, và một số thánh đoàn đã biến mất từ lâu.

"Trước tiên phải tìm chỗ trú đã."

Zero dắt con Timber đi dọc con đường sáng rực rỡ những đèn lồng, tiếng chào mời, và hàng trăm thứ mùi vị khác nhau mời mọc. Trong từng ô cửa sổ, bóng người qua lại không ngớt, có thể thấy rõ rất nhiều chủng người khác nhau tập trung về thành phố này.

Em dừng chân trước một tòa nhà lớn. Cổng sắt rộng, bên trong là mảng sân lát đá xen lẫn những trảng cỏ được cắt tỉa gọn gàng, trước cổng có một cái bảng gỗ, có vẽ một mặt trăng lưỡi liềm và vòng nguyệt quế.

"Thánh đoàn Artemis."

Hai người gác cổng hỏi thăm giấy tờ, và cho em vào cổng. Con Timber bị giữ lại để đưa vào chuồng ngựa, còn hành lí sẽ được chuyển sang giai đoạn kiểm kê rồi đưa lên phòng. Đặt bước chân vào trong đại sảnh, chợt Zero có cảm giác tay áo bị kéo lại. Em quay đầu nhìn. Một đôi mắt xanh trời lấp lánh dưới lớp mũ trùm nhìn vào đôi mắt mang màu trời đêm của em. Giống như đôi mắt của một con mèo. Zero mỉm cười, nắm lấy cái găng tay đang kéo góc áo kia.

"Đi thôi."

Em kéo tay cậu ta vào trong tòa nhà, bước ngang qua sảnh và lên cầu thang. Hàng chục con mắt nhìn vào hai người, một kẻ xa lạ chưa từng gặp mà lại tự nhiên đi long nhong khắp nhà của một Thánh đoàn dù không lớn nhưng cũng gọi là có tiếng ở Winklang. Đến trước một căn phòng cuối hành lang của dãy lầu, Zero rút ra cái chìa khóa màu vàng đồng, tra vào ổ khoá, trên cửa có dấu ấn giống với cái ở ngoài cổng. Vài tiếng xì xào bàn tán từ dưới lầu vọng lên.

"Cách" một tiếng, cánh cửa gỗ nâu đen sơn bóng bật ra, một làn hương ưa thích xông vào mũi. Hoa oải hương. Zero kéo người kia vào trong phòng. Bên trong khá rộng, sàn lót thảm, có một cái giường đôi cỡ vừa, một bộ bàn ghế cạnh cửa sổ, vài ba kệ sách, mấy cái tủ có ngăn kéo ngang và tủ quần áo gỗ lim dựng đứng trong góc nhà. Trên đầu treo một đèn chùm bằng ma thạch phát sáng, cửa sổ rộng nhìn thẳng xuống sân, có rèm hai bên.

Zero trút bỏ cái áo choàng, treo lên móc. Em nhìn sang người bên cạnh. Nhận thấy ánh nhìn đăm chiêu của đối phương, đôi mắt sáng xanh liền cụp xuống. Em bước tới một bước, người đối diện liền lùi một bước, cứ tiếp tục như thế cho tới khi mất đà ngã xuống giường. Zero lắc đầu, em ghi nhớ tất cả mùi hương mà mình từng gặp, của mọi sinh vật, mọi chủng loài. Kì lạ thay người này lại mang một mùi mà em đã rất lâu không gặp lại.

Một bờ vai nhỏ, không được cao cho lắm, chắc cỡ tầm trung, khoảng chiều cao của những thiếu niên. Cả người liệm kín dưới tấm áo trùm cài khuy. Chân đi bốt da cao cổ, cũ kĩ.

"Tôi không có ý xấu đâu, thật đấy."

Zero nói với đôi mắt xanh lơ tràn đầy sợ hãi kia, và quỳ một chân xuống nền thảm, giữ vị trí sao cho mình thấp hơn đối phương để tạo cảm giác yên tâm. Cậu ta có mái tóc màu bạc, không phải của con người. Và đôi mắt màu xanh như mặt nước phản chiếu bầu trời mùa thu. Bây giờ em mới bắt đầu cái màn chào hỏi không khác gì đang hỏi cung của mình.

"Cậu Reaper này, tại sao cậu lại nằm ở khe Vegas?"

Cậu ta nhìn lại, ánh mắt vẫn không thay đổi.

"Thôi được rồi, câu tiếp theo vậy. Cậu đã ở đó một mình à?"

Lắc đầu. Một âm thanh ngập ngừng vang lên, nghẹn lại ở cổ họng. Lúc này em nhận ra rằng, cậu ta không nói được. Nhưng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.