WTER-TSFO: (Kì I) - Sao Tản Mờ Giữ Lấy Hư Vô, Người Trở Lại Cùng Giấc Mộng

Chương 35: Cybodia - Thủ Đô Circus - Mặt Tối (2)






Chi nhánh bệnh viện trung ương thuộc thủ đô Cybodia nằm ở thành phố Circus luôn có rất nhiều người ghé thăm mỗi ngày. Với kiến trúc hiện đại cùng trên hai nghìn phòng bệnh, trang thiết bị tân tiến, bệnh viện thu hút một lượng lớn bệnh nhân và bác sĩ trên cả nước.

"Xin lỗi, đây là khu vực hồi sức, vui lòng không làm ồn và không mang chất kích thích vào ạ."

"Chỉ là cà phê thôi mà, tôi không thể tay không đi thăm bệnh được."

"Luật lệ là luật lệ ạ. Nếu không thì mời anh đi cho."

"Rồi rồi. Tôi chịu thua. Thật tình..."

"Vâng..."

Nữ y tá đẩy cái xe đựng dụng cụ y tế đi mất, không quên để lại cái lườm sắc bén cho cậu thanh niên phía sau mình. Giới trẻ ngày nay đúng là không biết phép tắc gì cả, cô nghĩ.

"Thôi kệ vậy, chắc là ở đây rồi."

Cậu thanh niên nhìn lên cái biển treo ở cửa phòng bệnh trước mặt, rồi lại nhìn tời địa chỉ trong tay và hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào. Bên trong phòng bệnh số bảy trăm mười ba, có một người đang ngồi gục đầu trên cái giường cạnh cửa sổ trong bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt, quyển tạp chí mở rộng đặt trên đùi.

Mái tóc đen đó, dáng dấp đó. Cậu thanh niên mím môi lại, cố đẩy những suy nghĩ tiêu cực về quá khứ ra khỏi đầu, nở một nụ cười để bước tới gần hơn. Không có phản ứng gì cả.

Cơ thể đó vẫn đều đặn những nhịp thở, nhưng không có gì là đang tỉnh táo để nhận biết những việc xung quanh. Đang ngủ sao? Cậu thanh niên đó tự nhủ, và tìm một cái ghế, ngồi xuống trước mặt người đó. Cậu chậm rãi quan sát từng đường nét, từng chi tiết của người trước mặt, để chắc chắn rằng đây là người thật, không phải ảo ảnh từ những quyển sổ kỉ niệm nào đó.

Và rồi, đôi mắt của cậu thanh niên hướng tới một thứ khác thường, một cái vòng sắt trên cổ người đó – nơi có những điện cực đang nhấp nháy được nối với thứ gì đó trông như một máy phát điện cỡ nhỏ đặt trên bàn bằng một sợi dây. Từ cái vòng đó, cậu cũng thấy được những sợi được tổng hợp từ nhiều loại nguyên liệu vô trùng cắm sâu vào gáy của người đó. Một phần da thịt ở gáy cổ cũng có màu khác thường, đây là hiện tượng xung huyết chăng?

Bản tính tò mò của một pháp sư trỗi dậy, cậu thanh niên bất giác đưa tay đến gần cái vòng đó.

"..."

Cậu giật mình và rụt tay lại.

Chết tiệt. Cậu đang làm cái gì thế này?

"...K...airos?"

Người mà cậu  đã chờ đợi để được gặp, đang ngồi ở đây. Chính là giọng nói này, gương mặt này. Nhưng cảm giác thật xa cách. Mặc dù chỉ mới chưa đầy hai năm. Nhưng dường như đã có một bức tường chắn giữa Kairos và Taktelard, thậm chí còn dày hơn cả khoảng cách sức mạnh giữa hai người.

Taktelard đưa tay lên điện cực trên cổ, bấm một cái và rút sợi dây nối với bộ sạc trên bàn ra. Trong mắt của Kairos Grampest, dường như người bạn này đã chậm chạp đi nhiều so với trước.

"Mừng cậu trở về, Thesis Castor."

"..."

Taktelard đứng dậy, cầm lấy cây gậy đặt ở chân giường. Nhưng, Kairos đã chặn đứng đường di chuyển của hắn bằng toàn lực. Taktelard nhíu mày, hắn giơ tay lên theo thói quen để từ chối, nhưng rồi không hiểu sao lại buông thõng cánh tay xuống. Có lẽ vì hắn nhận ra bờ vai của tên ngốc này đang run rẩy lên từng nhịp, hoặc vì hắn cảm thấy được những giọt nước đang thấm vào cổ áo mình.

"Tôi vui lắm-"

"Thảm hại."

"Sao cũng được, cậu quay lại rồi... thực sự quay lại rồi..."

"..."

Taktelard đứng im khoảng một lúc, mặc cho cái cảnh tượng này có thể gây hiểu lầm cho bất kì y tá hay bác sĩ nào vô tình bước vào phòng, vì hắn cũng không thể rũ cái tên ngốc này ra khỏi người mình được. Chính xác hơn, Kairos hiện tại là khắc tinh đối với một Taktelard đang phải phụ thuộc vào dòng điện của bộ hỗ trợ sau gáy.


"Thảm hại chết đi được. Cả tao lẫn mày."



Bệnh viện này được xây dựng trên diện tích rất lớn, nên nó cũng có đầy đủ các chức năng như một khu dân cư đích thực giúp cho những bệnh nhân và người quản lí, nhân viên trong bệnh viện có một môi trường sinh hoạt tiện lợi với những quán xá đạt chuẩn chỉ tiêu, cửa hàng gia dụng, quán giải khát,... và nhiều thứ linh tinh khác.

"Mmmmm....."

"...."

Taktelard đan những ngón tay gầy guộc của mình lại và chống cằm, nhìn tên ngốc đang ăn uống một cách vui vẻ trước mặt bằng cái nhìn chán chường hết chỗ nói, không biết ai vừa khóc sướt mướt như thằng nhóc lên ba lúc nãy nữa.

"Không ăn à?"

Kairos nhìn cốc cà phê đang toả hơi lạnh đang đặt bên phần bàn của Taktelard, cảm thấy khó hiểu vì thông thường tên này phải uống một hơi cạn sạch từ khi mới đem ra rồi.

"Xin miếng-"

"..."

Kairos rướn người lên, nhưng tay cậu không chạm vào cái cốc được, như có một bức tường vô hình chắn giữa cả hai vậy.

Taktelard cầm lấy cốc cà phê, khuấy cho đá trong cốc va chạm vào nhau và với thành cốc bằng thuỷ tinh, đưa lên miệng hớp một hơi. Chất cà phê đắng nghét nhưng thơm đậm thấm vào lưỡi, hơi lạnh của đá khiến cho đầu óc người ta tỉnh táo hẳn ra.

Kairos im lặng nhìn thằng bạn của mình chằm chằm, sau bao nhiêu biến cố khủng khiếp đến vậy, mà tên ngốc này vẫn có thể bình tĩnh ngồi uống cà phê một cách thoải mái, thậm chí là có phần vui vẻ hơn cả lúc được gặp lại người bạn tốt nhất trên đời là mình, điều này khiến Kairos cảm thấy tổn thương sâu sắc về nhiều mặt.

"Đừng có động vào."

Taktelard đặt cái cốc xuống, và cầm lấy quyển tạp chí mà mình còn đọc dở tối qua. Hai người ngồi im lặng một lúc lâu trong quán, cho tới khi Kairos quyết định gọi một cốc trà nóng cho mình.

Taktelard gập cuốn tạp chí lại và tựa đầu vào cái ghế. Đôi mắt trước đây có màu xám như sương khói do ảnh hưởng của xuất huyết não đã biến con mắt phải thành màu đỏ đục. Tầm nhìn, tốc độ phản xạ cũng đã yếu đi ít nhiều. Cánh tay phải cũng xuất hiện những phần da thịt bị xung huyết, bởi viên đạn đó không chỉ đơn giản là một viên đạn bình thường. Lời nguyền đã được kìm hãm hết mức có thể bởi sự cố gắng của các pháp sư trong nỗ lực ngăn cản nó lan ra khắp cơ thể.

"Trà của cậu đây."

"Cảm ơn!"

Kairos thả vài viên đường vào tách, khuấy đều.

"...Trà ở đây thơm, nhưng không được đậm vị cho lắm nhỉ?"

"Esty!"

Cô gái trẻ trong bộ quần áo mang nét của một nhà nghiên cứu, có đôi mắt màu cỏ dại và mái tóc nâu nhạt kéo một cái ghế và ngồi xuống cùng hai người.

"Vivantes."

"Hôm nay cậu không đập loa thông báo nữa à?"

"Quên."

Establir ra dấu cho người phục vụ bằng một ngón tay chỉ vào tách trà của Kairos, và cô quay lại với hai người bạn của mình.

"Kairos cũng ở đây à? Vết thương của cậu đã lành hẳn chưa?"

"Bác sĩ bảo nó sẽ cần kha khá thời gian để phục hồi toàn bộ, vì gia đình cũng không ủng hộ phương thức trị liệu bằng ma thuật, họ vẫn còn phẫn nộ lắm."

"..."

"Còn cậu, Takte. Tại sao không đi kiểm tra sức khoẻ? Lúc nãy nhân viên cả toà nhà đó rối loạn vì cậu chỉ mới vừa tỉnh dậy chưa được bao lâu đã biến đâu mất mà không thèm báo lại đấy."

Establir nhìn sang Taktelard và cao giọng lên một chút, nhưng nhận lại ngay một cái bĩu môi khó chịu.

"Không thích."

"Nghe này-"

"Đừng có ra lệnh!"

"..."

"Bình tĩnh nào!" - Kairos đấm tay xuống bàn, một tia điện loé lên và chỗ mặt bàn xuất hiện những vết cháy xém.

"Hai người có thể hoà thuận một chút không?"

Establir đặt tay lên ngực, hít một hơi và hạ giọng xuống đầy dè chừng:

"Xin lỗi."

"..."

Taktelard phát ra một tiếng gì đó nghe đầy mùi bực bội và đứng dậy. Kairos Grempest vừa làm nhiễu đường truyền của bộ hỗ trợ một chút. Đây là lí do cần phải dè chừng cậu ta. Một tên ngốc có thể nổi nóng bất thình lình một cách khó hiểu.

"Đi đâu thế?"

"Kiểm tra sức khoẻ."

Kairos và Establir nhìn nhau khi Tatkelard bước ra khỏi quán với cây gậy trong tay. Cả hai thở dài. Tương lai sẽ rối loạn lắm, đặc biệt là khi không thể biết được gã Thesis Castor này nghĩ gì.

Tiếp quản sự nghiệp gia đình thì chắc chắn là không rồi. Đó chỉ là một lựa chọn. Taktelard Morius không có việc gì phải quan tâm tới dầu mỏ hay mấy thứ thị trường đó. Là một pháp sư, vấn đề cần quan tâm rộng rãi hơn và không bị bó buộc trong quá nhiều quy tắc.


"......"


Cybodia là một quốc gia đi trước thời đại, nền văn minh nơi đây phát triển rực rỡ và là niềm kiêu hãnh của những người không có niềm tin vào những điều huyền bí. Đường sá, nhà cửa, các công trình đều được xây dựng bằng khả năng của chính nhân loại, không hề dựa vào ma thuật hay thứ gì tương tự. Tuy vậy, ma pháp và ma thuật vẫn du hành vào quốc gia này, nhưng không phổ biến. Những cá nhân sinh ra mang ma thuật bẩm sinh sẽ được hưởng một chế độ giáo dục khác nếu muốn, nhưng hầu hết đều do ảnh hưởng của văn hoá mà không phát triển tiềm năng của chính mình.

Trong số những cá nhân như thế đã đến học ở ngôi trường mang tên Học viện Quốc tế Liberan, Taktelard Morius là một ngôi sao đặc biệt sáng của khoa Ma thuật hiện đại. Cùng với hạng năm Establir Vivantes, hạng hai Kairos Grampest, cả ba đã trở thành những pháp sư đầu tiên tại Cybodia lọt vào mười học viên có tiềm năng nhất của cả khoa.

Tuy vậy, mọi chuyện đã không chỉ dừng lại ở đó.

"TATKELARD! KAIROS!"

"Này! Có nghe tôi nói không?! Này!"

"Hai người... làm ơn đừng có im lặng như thế..."

"Tvoscreator! Làm ơn! Bọn họ vẫn còn thở, cầm máu đi!"

"..."

"Vết thương sâu quá... làm sao đây? Tôi..."

"Bình tĩnh đi! Hiện giờ chỉ có mỗi cô mới giữ được mạng cho họ thôi!"

"..."

Establir Vivantes mở cửa xe và tháo kính. Những đoạn hội thoại trong quá khứ cần được trút bỏ. Giờ đây cô gái trẻ này đã là một nghiên cứu gia giỏi giang về lĩnh vực sinh học, và rất chú trọng về cấu trúc lẫn thành phần của sinh vật sống. Viện nghiên cứu Vivantes gồm nhiều chi nhánh khác nhau nhưng chung quy lại thì họ là chính là bàn đạp để phát triền nền y tế học của Cybodia.

"Gửi cái này đến bệnh viện trung ương tại Circus, phòng 713. Nhớ lấy con dấu bệnh viện cho tôi."

"Vâng."

Establir mặc cái áo khoác trắng của mình vào, đeo một thẻ nhận dạng lên cổ và bước lên những bậc thang dẫn vào một toà nhà lớn. Có vài nghiên cứu gia khác từ bên trong hối hả chạy ra vào liên tục. Nơi này lúc nào cũng bận rộn và có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết.

"Thí nghiệm của khu bảy sắp bắt đầu rồi, cô có muốn tới kiểm tra lại lần cuối giúp họ không?"

"Chờ tôi ba phút, này, bảo với phía đó đóng các cửa thông gió lại trước khi tôi tới nhé."

"Vâng."

"Vật mẫu đã được gửi tới phòng tôi chưa?"

"Chúng tôi sẽ mang tới ngay."

Establir thay một cặp kính tròn khác và hướng về phía phân khu bảy trong viện, những nghiên cứu gia khác sau khi nhận được câu trả lơì cũng đã nhanh chóng trở về vị trí của mình, họ không dám làm phiền vị tiểu thư đáng sợ này. Trông cô ấy có vẻ rất dịu dàng nhưng thực chất lại là người nghiêm khắc và có nhiều ý tưởng điên rồ.

Có lẽ là do ảnh hưởng từ các sự kiện trong quá khứ mà giờ đây Establir Vivantes lại có chấp niệm với việc cải tạo sinh vật.

Một sinh vật sống hoàn hảo hơn. Mạnh mẽ hơn.

Một sinh vật có tuổi đời dài và khả năng tái tạo bất diệt.

Một sinh vật có đủ trí thông minh.

Một sinh vật vẫn có thể phục hồi kể cả khi hệ thần kinh đã bị huỷ hoại.

Một sinh vật sẽ là đỉnh cao hiện thân của sự sống.

Những thí nghiệm của Establir thường bắt đầu với các loài vi sinh, sau đó là côn trùng, bò sát. Nhưng chưa lần nào thành công cả.

Can thiệp vào cây sự sống của các nữ thần sáng thế là điều tối kị. Establir Vivantes không biết điều đó.

"Tôi nhất định sẽ tìm ra cách. Chắc chắn."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.