Xa Cách Gần Kề - Bất Vấn Tam Cửu

Chương 30: Phương Trì



Từ lúc này Hàn Phương Trì mới phát hiện ra rằng anh rất thích mỗi khi Hà Nhạc Chi cất tiếng gọi mình là "Phương Trì"

- -- 

Từ lúc này Hàn Phương Trì mới phát hiện ra rằng anh rất thích mỗi khi Hà Nhạc Chi cất tiếng gọi mình là "Phương Trì". Hắn vẫn luôn như vậy, bắt đầu bằng một cách xưng hô rồi kết thúc với âm cuối như chờ đợi hồi đáp. Dù sau đó có nói gì đi nữa, cách hắn nói chuyện luôn mang theo cảm giác tương tác, giống như đang thảo luận trao đổi vậy, ngay cả khi đó là một yêu cầu đơn giản cũng không hề như ra lệnh.

Nếu Hàn Phương Trì đáp lại muộn vài giây, hắn sẽ vô thức nhìn sang, ánh mắt như đang ôn nhu tìm kiếm cho đến khi ánh mắt hai người chạm nhau rồi hắn mới tiếp tục nói.

Cứ mỗi lần như vậy Hàn Phương Trì sẽ nhìn hắn, mãi cho đến khi hắn nói hết câu.

"Phương Trì?" Hà Nhạc Chi ngước nhìn lên, quan sát Hàn Phương Trì đang pha trà.

Hàn Phương Trì nhìn hắn.

"Ngày 10 tháng sau Tiểu La và nhóm anh ấy tính tổ chức buổi đi bộ đường dài đấy," Hà Nhạc Chi nói tên ngọn núi, chỗ đó cách thành phố khoảng ba giờ đi tàu cao tốc: "Anh ấy hỏi tôi rồi, tôi cũng đã đăng ký luôn."

Tiểu La là một trong hai người bạn dẫn đường mà họ đã cùng đi bộ đường dài lần trước.

"Đi đi. Tiểu La là người tốt, các cậu chơi với nhau được đấy." Hàn Phương Trì nói.

"Anh có đi không?" Hà Nhạc Chi hỏi.

Hàn Phương Trì nhìn vào lịch trên điện thoại rồi nhìn lại lịch trình công việc của mình: "Tôi không đi được rồi, ngày 10 tôi có ca khám."

Hà Nhạc Chi gật đầu, đáp: "Ok."

Sau lần đầu tiên giới thiệu Hà Nhạc Chi với nhóm bạn của mình, Hàn Phương Trì chưa từng đi cùng họ lần nào nữa. Thời gian của anh không tự do, và cuối tuần cũng không phải lúc nào cũng được nghỉ. Hà Nhạc Chi đã từng đi cùng họ một lần về trong ngày, nhưng sau đó không có dịp nào trùng khớp thời gian cả.

Hiện tại thời tiết chưa ấm lên mà trên núi thì vẫn còn tuyết. Thông thường khi tuyết rơi, ngay cả chạy bộ ngoài trời cũng không thể thường xuyên được nên đã một thời gian Hà Nhạc Chi không thể chạy một cách sảng khoái rồi.

"Nhớ cẩn thận trượt ngã." Hàn Phương Trì biết hắn có kinh nghiệm nhưng vẫn nhắc nhở, "Cố gắng đi cùng họ, đừng chạy nhanh quá nhé."

Hà Nhạc Chi gật đầu "Rồi rồi" lia lịa, "Biết rồi mà."

Thật ra Tiểu La đã hỏi Hà Nhạc Chi nhiều lần rồi. Ở quanh họ người đi bộ đường dài thì nhiều nhưng người chạy bộ địa hình lại chẳng có bao nhiêu. Ngay cả bản thân Tiểu La cũng chưa thử chạy trên núi bao giờ, anh ta muốn Hà Nhạc Chi dẫn chạy một lần, nhưng mùa đông không phải là thời điểm thích hợp.

Họ có một nhóm đi bộ đường dài, nhóm đó hoạt động khá sôi nổi. Hà Nhạc Chi như thợ lặn chỉ âm thầm theo dõi xem họ lên kế hoạch đi đâu, đôi khi cũng rục rịch ngóc dậy muốn tham gia. Hàn Phương Trì không ở trong nhóm đó vì anh không chơi các hoạt động ngoài trời.

Lần này chỉ có khoảng mười mấy người đi bộ đường dài và họ đã lập một nhóm nhỏ tạm thời, đều là bạn bè của nhau. Tiểu La chịu trách nhiệm đặt phòng và xe cộ, sau đó tính toán chi phí bảo mọi người gửi lại cho anh ta để chia sẻ chi tiêu với nhau.

Trước khi đặt phòng, Tiểu La đã tạo một bảng hỏi trong nhóm để mọi người báo số lượng, muốn ở phòng đơn hay phòng đôi. Nếu là phòng đôi thì phải báo ai ở chung với ai.

Hà Nhạc Chi đã chọn ở phòng đơn.

"Cậu muốn cái này không?" Hàn Phương Trì đưa điện thoại qua để hắn xem.

Hà Nhạc Chi cầm lên xem, đó là một chiếc tai nghe dẫn truyền xương* mà anh vừa lướt qua.

*Tai nghe truyền âm qua xương (Bone-conduction) sử dụng rung động qua xương hàm để truyền âm thanh trực tiếp đến não, thay vì qua không khí như tai nghe thông thường. Loại tai nghe này được đặt trên gò má và có nguồn gốc từ công nghệ máy trợ thính từ những năm 1920. Công nghệ này cho phép nghe rõ âm thanh mà không cần đeo vào tai, rất hữu ích cho người dùng, đặc biệt là dân thể thao ngoài trời.

"Tôi không hay dùng tai nghe, tôi thích cảm giác gió thổi qua tai hơn." Hà Nhạc Chi trả lại điện thoại cho anh, cười cười, "Nhưng nếu anh muốn mua cho tôi, tôi cũng sẽ nhận, cái của tôi hỏng mất rồi."

Hàn Phương Trì hỏi: "Màu gì đây?"

"Màu nào cũng được." Hà Nhạc Chi đáp, "Cảm ơn nhé bạn tốt."

"Không thân." Hàn Phương Trì không chút dao động đáp lại.

Hà Nhạc Chi vươn người lấy một quả cam từ đĩa hoa quả trên bàn trà đặt trước mặt Hàn Phương Trì, ý bảo anh ăn đi.

Dạo này sếp của Hà Nhạc Chi đang đi đàm phán cho một dự án lớn, hắn có một công việc nhỏ cần phải hoàn thành trước khi ra ngoài chơi. Hắn bận rộn tăng ca đến khuya mới về nhà, bữa tối mỗi người ăn riêng. Hàn Phương Trì mua hoa quả để vào tủ lạnh cho Hà Nhạc Chi rồi lại còn nhận hàng giúp hắn.

Nhân viên trạm giao hàng nhớ luôn cả mặt Hàn Phương Trì. Nhìn thấy anh là họ đã đọc số đuôi của Hà Nhạc Chi rồi hỏi: "Đúng không?"

"Đúng rồi." Hàn Phương Trì cười cười, "Cảm ơn."

Hà Nhạc Chi lại tăng ca đến nửa đêm thêm lần nữa. Lúc ra ngoài hắn mới nhận ra tuyết đã bắt đầu rơi rồi.

Tuyết rơi khá dày, rơi lên người liền có thể nhìn thấy rõ hình dạng của từng bông tuyết. Trên mặt đất đã có một lớp mỏng chưa phủ kín đường, nhưng khi gió thổi tuyết bay như góc chăn bị lật, từng chút một lan rộng sang phía khác.

Hà Nhạc Chi kéo khóa áo khoác lên đến tận cổ, nhét tay vào túi và nhanh chóng chạy vào trong xe.

Đường phố yên tĩnh đến mức chỉ còn gió và tuyết, còn đơn độc duy nhất chiếc xe của Hà Nhạc Chi lầm lũi di chuyển trong đêm tối, đèn xe chiếu qua những hạt tuyết tạo thành từng đốm nhỏ, mùa đông thật sự lạnh vô cùng.

Chiếc xe đã bị đóng băng cả ngày, dù được lái về đến nhà nhưng vẫn chưa ấm lên được.

Trong một đêm đông lạnh lẽo như thế này, khi Hà Nhạc Chi mở cửa ra, thay vì đối diện với bóng tối lẽ ra phải tràn ngập căn phòng như thường lệ, hắn thấy một ánh đèn ban đêm ấm áp, dịu nhẹ đang tỏa sáng ở lối vào, cùng bao bọc với hơi ấm của hệ thống sưởi sàn. Lúc này, một cảm giác như được đón chào trở về nhà tràn ngập trong lòng Hà Nhạc Chi.

Trước khi đi Hàn Phương Trì đã để lại đèn sáng, còn dán một tờ giấy ghi chú trên tủ giày. Sau khi thay giày, Hà Nhạc Chi cầm lên đọc, trên đó là nét chữ ngay ngắn đẹp đẽ mà hắn đã quen thuộc từ thời trung học, giống hệt như chủ nhân của nó vậy.

—————— Trái cây đã được xếp sẵn và bảo quản trong tủ lạnh. Mai tôi đi sớm nên không cần chuẩn bị bữa sáng đâu. Bánh mì mua luôn rồi, cũng để trong tủ lạnh đấy, sáng mai nướng lại ba phút, có thể dậy muộn.

Chỉ ba dòng ngắn ngủi mà Hà Nhạc Chi đọc đi đọc lại mãi một lúc lâu. Đọc xong hắn dán lại tờ giấy về chỗ cũ, dưới ánh đèn nhỏ ở cửa, hắn lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.

Hình ảnh trước mắt được cố định trên màn hình, nếu phải đặt tên cho bức ảnh này, có lẽ Hà Nhạc Chi sẽ gọi nó là "May mắn" thôi.

Trong tủ lạnh có sẵn nho và dâu tây đã được Hàn Phương Trì rửa sạch, để trong hộp bảo quản như cách mà Hà Nhạc Chi thường làm.

Bên cạnh đó là bánh sừng bò phô mai nguyên cám từ tiệm bánh Hà Nhạc Chi rất thích nhưng không thường xuyên đi mua. Đôi khi hắn đi mua trước một ngày để ăn sáng.

Hàn Phương Trì cũng đã mua hai chai sữa chua tự làm từ tiệm bánh đó và để chúng ở cạnh bên.

Hà Nhạc Chi tắm nước nóng xong thì mặc đồ ngủ chui vào chăn. Sau một ngày làm việc, đầu óc hắn đã bắt đầu mơ màng, nhưng lúc nằm xuống giường mãi vẫn không ngủ được.

Không biết tại sao hắn lại nghĩ đến năm đó, khi cả hắn và Hàn Phương Trì đều có người yêu riêng.

Đó đã là chuyện từ rất lâu rồi, Hà Nhạc Chi thậm chí còn không nhớ nổi khuôn mặt bạn gái của Hàn Phương Trì khi ấy nữa, chỉ nhớ rằng đó là một cô gái đáng yêu và rất dạn dĩ.

Những ý nghĩ lộn xộn lướt qua trong đầu trước khi ngủ khiến đêm đó Hà Nhạc Chi mơ về nhiều chuyện từ thuở ấy.

Trong giấc mơ có Hàn Phương Trì, có Chu Mộc Nghiêu, và cả cô gái kia nữa. Lúc đó họ còn rất trẻ, trong giấc mơ, hắn và Hàn Phương Trì vẫn là bạn thân nhất.

Ngoài trời tuyết rơi suốt đêm phủ kín cả thế giới, làm cho mọi thứ trở nên mềm mại hơn, như được bọc một lớp đệm chống va chạm.

Hà Nhạc Chi ngủ một giấc thật sâu, khi mở mắt ra thì trời đã sáng rõ. Dù sớm hơn giờ dậy thường ngày, nhưng hắn không vội vàng dậy ngay. Hắn nằm vùi trên giường bao quanh bởi hơi ấm của chính mình, cảm thấy thật sự rất thoải mái.

Bánh mì sau khi nướng lại có lớp vỏ ngoài giòn hơn, Hà Nhạc Chi ngồi bên bàn ăn từ từ thưởng thức bữa sáng của mình.

Một tay hắn cầm bánh mì, tay còn lại cầm điện thoại gửi bức ảnh tối qua cho Hà Kỳ.

Hà Kỳ: Phương Trì?

Hà Nhạc Chi: [Vui vẻ/]

Hà Nhạc Chi không có chỗ đậu xe dưới tầng hầm nên phải để xe ngoài khu chung cư. Chỗ đậu xe thì dễ kiếm, nhưng vào những ngày thời tiết như này thì lại phiền phức, phải dọn tuyết trên xe trước.

Sau khi ăn sáng xong, Hà Nhạc Chi cầm cây dọn tuyết ra khỏi cửa. Nhưng khi đến gần xe, hắn phát hiện ra xe của mình đã được dọn sạch, từng ô kính đều vô cùng sạch sẽ.

Hà Nhạc Chi ngồi vào xe nhớ lại thời đi học, thường sau khi hắn chạy bộ về, sách vở trên bàn và trong ngăn bàn đều đã được phân loại và xếp gọn gàng, đôi khi còn kèm theo những ghi chú viết tay đã được làm sẵn nữa.

Lần này Hà Nhạc Chi không nói lời cảm ơn với Hàn Phương Trì nữa mà khởi động xe. Chỉ mới vài ngày không gặp, hắn đã thấy nhớ người bạn của mình rồi.

Sau khi công việc hoàn thành, kế hoạch đi leo núi vào ngày 9 và 10 phải dời lại ba ngày vì một vài người bận việc.

Hà Nhạc Chi nhắn tin hỏi Hàn Phương Trì: Phương Trì, ngày 12 và 13 anh rảnh không?

Hàn Phương Trì đáp: Không có lịch khám, có thể sắp xếp được, sao vậy?

Hà Nhạc Chi trả lời: Nhóm của Tiểu La dời lại mấy ngày, anh có muốn đi không?

Hàn Phương Trì hỏi lại: Cậu muốn tôi đi à?

Hà Nhạc Chi khẳng định: Nếu anh có thời gian.

Tin nhắn trong nhóm.

Hà Nhạc Chi: @luo Tôi muốn chỉnh lại phòng, Nhạc Chi 1, Phương Trì 1, cảm ơn Tiểu La.

Tiểu La: Phương Trì cũng đi à?

Hà Nhạc Chi: Phải, haha.

Tiểu La: okk.

Vì có Hàn Phương Trì tham gia nên Hà Nhạc Chi cảm thấy chuyến đi bộ này không chỉ là leo núi nữa, nó còn có thêm sự mong đợi vượt ngoài yêu thích vận động của bản thân.

Hàn Phương Trì không trang bị đồ leo núi dã ngoại nên Hà Nhạc Chi đã mua sẵn từ trước, nhưng lại không có quần áo mùa đông. Hà Nhạc Chi có mấy bộ áo khoác chống gió nhưng các lớp áo nhanh khô và giữ ấm thì phải nhanh chóng mua thêm cho anh.

"Phiền quá, chỉ cần mặc bộ đồ thể thao là được rồi, tôi cũng đâu có chạy đâu." Hàn Phương Trì nói.

"Không được đâu, ra mồ hôi sẽ rất khó chịu, nhất là vào mùa đông," Hà Nhạc Chi nói, "Tôi đã không bắt anh tự chọn rồi, đừng ngại phiền."

"Vậy cậu lấy điện thoại của tôi mà mua." Hàn Phương Trì ném điện thoại của mình qua.

Hà Nhạc Chi liếc nhìn điện thoại của anh. Lúc đầu không để ý nhưng một lúc sau thì im lặng đặt điện thoại của mình sang một bên, cầm lấy điện thoại của Hàn Phương Trì, không cần phải mở khóa, mở ứng dụng mua sắm.

"Được thôi." Hà Nhạc Chi nói.

Hàn Phương Trì ngồi bên cạnh đọc sách, nghe thấy Hà Nhạc Chi lại bình tĩnh nói: "Tiền thuê nhà của anh và đồng nghiệp tính sao? Để tôi chuyển cho anh."

Hàn Phương Trì nhìn hắn, Hà Nhạc Chi vẫn mua đồ với vẻ mặt bình thường trông chẳng có gì khác lạ. Hàn Phương Trì chồm người qua rút điện thoại khỏi tay hắn, khóa màn hình rồi cất đi, nói: "Hết pin rồi, lấy điện thoại của cậu mà mua."

Hà Nhạc Chi lại đổi sang điện thoại của mình, "Được thôi."

Thời gian của Hàn Phương Trì có hạn. Mọi người đi vào ngày 11 và trở về vào ngày 13, nhưng anh không thể đi vào ngày 11. Hai người họ phải đi sớm vào ngày 12 đến một thị trấn, gặp mọi người rồi phải leo núi ngay.

Hàn Phương Trì chỉ mang theo một chiếc ba lô đựng túi nước trên lưng, còn mọi thứ khác Hà Nhạc Chi không để anh mang theo gì cả. Hắn trang bị từ đầu đến chân cho anh, nón, găng tay cũng đã đeo sẵn, còn cả kính bảo hộ. Với một bộ đồ màu xanh đen, Hàn Phương Trì trông không còn vẻ nghiêm nghị như một bác sĩ, mà như một chàng trai thể thao đẹp trai với đôi chân dài.

"Đẹp trai quá." Hà Nhạc Chi cười nói.

Hàn Phương Trì nhìn Hà Nhạc Chi, cũng thấy như vậy.

Lần này Hà Nhạc Chi không chạy nhiều, mùa đông khác với mùa hè nên hắn không để Hàn Phương Trì chạy dài cùng hắn. Họ chỉ chạy chậm vài đoạn, phần lớn là đi bộ nhanh.

Dù vậy thì cũng cảm thấy rất sảng khoái. Mùa đông có cái lạnh khô đặc trưng của riêng nó, không khí lạnh chưa kịp vào phổi đã được sức nóng của cơ thể làm ấm, giữa cái tàn khốc của mùa đông lại khiến người ta cảm thấy một chút hy vọng cho sự kết thúc của nó.

"Có muốn nghỉ chút không?" Hà Nhạc Chi hỏi.

Dù hắn có chút hụt hơi nhưng lại có sự phấn khích rõ ràng.

Hàn Phương Trì nói: "Không cần đâu."

"Lạnh không?" Hà Nhạc Chi lại hỏi.

"Nóng." Hàn Phương Trì nói, "Tôi muốn cởi lớp ngoài ra."

Hà Nhạc Chi khoát tay không cho anh cởi, "Đừng, lớp chống gió không được cởi, bên trong lớp mỏng thổi qua là lạnh ngay."

Nếu không có Hà Nhạc Chi, Hàn Phương Trì sẽ không bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động ngoài trời nào vào mùa đông. Đối với một người thích vận động trong điều kiện nhiệt độ ổn định, môi trường ngoài trời với nhiệt độ thay đổi thất thường thực sự phiền phức.

Nhưng khi Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng hỏi: "Phương Trì, anh có cảm giác như... được không khí lạnh trong lành gột rửa sạch không? Cảm thấy rất nhẹ nhõm ấy."

Hàn Phương Trì nghe lời hắn, cẩn thận thử cảm nhận một lúc, quả thực có cảm giác như vậy.

"Có." Hàn Phương Trì nói.

Hà Nhạc Chi cười, "Tôi thích như thế này lắm."

Trong quá trình vận động liên tục, thời gian ban đầu trôi qua rất nhanh, sau đó dần dần chậm lại. Đoạn đường trước khi lên đến điểm cao nhất rất dốc, Hà Nhạc Chi không mang theo gậy leo núi. Khi gặp đoạn khó đi, hắn sẽ leo lên trước rồi quay lại đưa tay cho Hàn Phương Trì. Khi hai bàn tay chạm nhau qua lớp găng, Hà Nhạc Chi sẽ nắm chặt anh và kéo anh lên.

"Cậu có thường ra ngoài chạy vào mùa đông không?" Hàn Phương Trì hỏi hắn.

"Thỉnh thoảng thôi, không thường xuyên lắm. Tôi đâu có nhiều thời gian như vậy đâu." Hà Nhạc Chi cười, "Mùa đông núi chỗ bọn tôi bị đóng kín, muốn đi ra ngoài phải mất ít nhất ba, bốn ngày. Mà ở chỗ làm trước đây thì tôi không thể tự tiện xin nghỉ được."

Khi nói đến đây Hà Nhạc Chi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Nếu Tiểu Hắc trở về tôi cũng không ra ngoài được, cũng không gặp cậu ấy được." Bây giờ Hà Nhạc Chi đã có thể nói về Chu Mộc Nghiêu một cách rất bình thường, nhắc đến chuyện cũ cũng không có gì đáng ngại.

Hàn Phương Trì khẽ đáp: "Ừ."

Đối với những chuyện này, lẽ ra họ không nên hỏi đáp như vậy. Theo mức độ thân thiết của họ thì chuyện Hà Nhạc Chi có ra ngoài chạy việt dã vào mùa đông hay làm gì, Hàn Phương Trì đáng lẽ phải biết, anh không cần phải hỏi.

Nhưng cứ khăng khăng cố ý vẫn có một khoảng thời gian trống dài như vậy. Nói là không thân, nhưng cũng đã quá thân; nói không phải là bạn bè, nhưng vẫn là bạn rất tốt. Nhưng về cuộc sống hằng ngày của nhau thì không hề biết, ngoài những lần gặp gỡ trong đám đông, họ sẽ không gặp riêng nhau.

Khi lên đến điểm cao nhất, cả hai tìm một khoảng trống rộng rãi để nghỉ ngơi, ăn chút gì đó để bổ sung năng lượng, những người khác còn cách họ một đoạn ngắn phía sau.

Bước tiếp theo là đường xuống núi sau khi nghỉ ngơi xong. Hà Nhạc Chi lấy từ ba lô ra một món đồ, nói: "Anh đeo cái này vào."

"Cái gì?" Hàn Phương Trì nhìn một cái.

"Đai bảo vệ xương bánh chè*." Hà Nhạc Chi nói, "Bình thường anh không cần, cơ đùi và mông của anh đủ mạnh, nhưng mùa đông xuống núi vẫn nên đeo sẽ an toàn hơn."

*髌骨带【bìngǔ dài】Băng dây chằn gối (Sports Knee Strap) - hỗ trợ giảm áp lực, làm nhẹ đi các lực tác động vào đầu gối khi tập luyện.

Hàn Phương Trì đưa tay định lấy, nhưng Hà Nhạc Chi đã ngồi xuống, nói: "Để tôi."

Hắn tự nhiên ngồi xổm bên cạnh Hàn Phương Trì, đeo đai bảo vệ quanh đầu gối anh liên tục điều chỉnh vị trí. Hàn Phương Trì cúi đầu không nhìn thấy mặt hắn, chỉ thấy nón và một đoạn đường viền cằm, hơi thở trắng xóa tan vào không khí xung quanh, tạo nên một hình ảnh vừa lạnh vừa ấm.

Sau khi đeo xong một bên, Hà Nhạc Chi dịch vị trí một chút để đeo nốt bên kia cho anh.

Hàn Phương Trì trầm mặc nhìn hắn.

"Hà Nhạc Chi."

Nghe thấy anh gọi cả tên họ mình, Hà Nhạc Chi vẫn tiếp tục động tác trên tay, đáp lại: "Ừ?"

Hàn Phương Trì hỏi: "Cậu có còn yêu đương không?"

"Hả?" Hà Nhạc Chi ngước lên nhìn anh, cười khổ nói, "Câu hỏi gì kỳ vậy?"

Hàn Phương Trì không đáp.

"Hiện tại thì chưa có ý định đó, sau này tôi không chắc." Hà Nhạc Chi vẫn nghiêm túc trả lời.

"Cũng như lần trước sao?" Hàn Phương Trì hỏi.

Hà Nhạc Chi dừng lại một chút, hỏi: "Như thế nào?"

Hai người lặng lẽ nhìn nhau qua kính trong một lúc lâu, Hàn Phương Trì mở miệng, nhạt nhẽo nói: "Yêu vào rồi thì không qua lại với người khác nữa."

Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng hỏi: "Ai là người khác?"

Hàn Phương Trì nói thẳng: "Tôi."

Hà Nhạc Chi không trả lời, hắn tránh ánh mắt không ngước lên nữa, chỉ tiếp tục hoàn thành động tác. Cẩn thận điều chỉnh hồi lâu, xác nhận cả hai bên đã được đeo chắc chắn rồi mới đứng dậy.

"Anh không phải là người khác." Hắn nói trước khi quay đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.