Xa Cách Gần Kề - Bất Vấn Tam Cửu

Chương 33: Anh cũng tốt thật đấy



Đôi mắt cong cong khi nhìn thẳng vào mắt Hàn Phương Trì, "Anh cũng tốt thật đấy."

- --

Hà Nhạc Chi đi công tác mười ngày cũng ăn miễn cưỡng cho no vậy mà cũng sụt mất hai cân. Ban đầu cả hai đã định ngày mai sau khi tan làm thì sẽ đi ăn thịt, nhưng Hàn Phương Trì bất ngờ bị gọi đi tham gia hội chẩn. Cùng lúc đó Hà Nhạc Chi nhận được cuộc gọi từ dì nhỏ, bảo đến ăn cơm.

Người ta gửi tặng cho chồng dì nhỏ ít hải sản, nhưng cả dì ấy và Tiểu An đều không ăn. Hà Kỳ thì chê xa không đến, chỉ có Hà Nhạc Chi là có thể ngồi ăn cùng dượng, tiếc là rượu lại không uống cùng được.

"Anh ơi, sao trông anh có vẻ tiều tụy thế." Tiểu An nhìn Hà Nhạc Chi rồi hỏi.

"Tiều tụy thế nào cơ?" hắn hỏi lại.

"Đen hơn? Gầy hơn?" Tiểu An chăm chú quan sát hắn, "Em cảm giác như lần này gặp anh trông anh hốc hác hơn ấy?"

"Chắc không đâu." Hà Nhạc Chi đeo găng tay bóc tôm, thản nhiên đáp, "Có lẽ là gió núi Tây Bắc thổi bay rồi."

"Trông anh không có tinh thần gì cả." Tiểu An hỏi, "Anh ngủ không đủ ạ?"

Dì nhỏ ngồi đối diện dùng đầu gối đụng khẽ vào Tiểu An một cái, ra hiệu cô đừng nói nữa. Nhưng cô em họ Tiểu An đồng bệnh thất tình, xui xẻo không kém gì Hà Nhạc Chi, bất chấp tín hiệu từ mẹ mình mà lẩm bẩm: "Ai da, chuyện từ tám trăm năm trước rồi mà ạ."

"Chuyện gì cơ?" Hà Nhạc Chi ngẩng đầu lên.

Tiểu An thẳng thắn đáp: "Mẹ em sợ anh chưa nguôi nỗi đau tình nên bảo em đừng hỏi đấy."

"Không có gì đâu ạ." Hà Nhạc Chi cười bất lực đáp, "Chuyện này không liên quan gì cả, dì nhỏ."

Dì nhỏ có ngoại hình khá giống Hà Kỳ, nhưng mọi thứ đều lớn hơn một chút, như thể phiên bản trưởng thành hơn của bà với đôi mắt to hơn.

"Nhạc Chi à, tối nay ở lại nhà dì nhé?" Dì nhỏ rất quý hắn, vì hắn thường ở lại nhà dì khi còn nhỏ.

"Không được đâu ạ, mai con phải đi làm." Hà Nhạc Chi mỉm cười từ chối.

"Đi làm từ đây cũng được mà, gần công ty của con chứ có xa đâu." Dì nhỏ thuyết phục.

"Con còn vài việc phải làm ở nhà, quần áo sau chuyến công tác vẫn chưa giặt xong nữa." Hà Nhạc Chi đáp.

Trên màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn mới từ WeChat, Hà Nhạc Chi đang mang găng tay nên cũng không tiện trả lời.

Hàn Phương Trì nhắn: Mua hoa quả rồi nhé.

Sau khi bóc xong tôm, Hà Nhạc Chi tháo găng tay ra, uốn ngón trỏ gõ nhẹ lên màn hình để mở khóa rồi đáp: Ok.

Dì nhỏ nói: "Vậy cũng được, cuối tuần dì đến nhà con chơi vậy."

Hà Nhạc Chi mỉm cười gật đầu.

Trong lòng hắn có chút vấn vương thấp thoáng, cảm giác lấn cấn châm chích nơi trái tim cứ thôi thúc hắn muốn về nhà. Giống như cảm giác khi Hà Kỳ đón hắn sau mỗi giờ tan học và nói rằng đã mua cho hắn món đồ chơi mới ở nhà, hay như khi có người bạn thân đang chờ hắn về chơi cùng vậy. Thật ra chẳng có gì gấp gáp cần phải về cả, nhưng hắn chỉ muốn trở về để ở bên bạn mình... bên cạnh Hàn Phương Trì một lúc.

Hà Nhạc Chi vừa mở cửa thì đèn trong nhà đều đã sáng lên. Hàn Phương Trì đang ngồi trên sofa đọc cuốn sách mà Hà Nhạc Chi đã mua ở sân bay hôm nọ. Thấy hắn về, anh bèn ngẩng đầu lên hỏi: "Về rồi à?"

Hà Nhạc Chi ngạc nhiên nói: "Anh còn ở đây sao? Tôi còn định lát nữa qua bên anh đấy."

"Tìm tôi có việc gì à?" Hàn Phương Trì hỏi.

"Không có." Hà Nhạc Chi vừa thay giày vừa cười đáp, "Chỉ là muốn qua ngồi với anh một chút thôi."

Hàn Phương Trì nhướng mày.

Lúc mới vào nhà thì chưa để ý, đợi đến khi Hà Nhạc Chi thay quần áo xong và rửa tay, hắn mới nhận thấy máy giặt đang hoạt động.

Hắn cúi đầu nhìn máy giặt rồi hỏi: "Anh giúp tôi giặt đồ hả?"

Tối qua hắn đã vứt hết quần áo cần giặt vào giỏ, định hôm nay mới giặt, nhưng giờ thì đã hết một nửa.

"Giặt mấy bộ đồ tối màu." Hàn Phương Trì đáp.

"Anh..." Hà Nhạc Chi lau khô tay, bước ra đứng trước bàn trà, chống tay lên đầu gối rồi cúi xuống, đôi mắt cong cong khi nhìn thẳng vào mắt Hàn Phương Trì, "Anh cũng tốt thật đấy."

Hàn Phương Trì ngước mắt lên rồi lạnh lùng nhìn sang hướng khác, "Cũng bình thường thôi."

"Tối nay anh ăn gì rồi?" Hà Nhạc Chi hỏi.

"Ăn ở phòng khám rồi." Hàn Phương Trì đáp.

"Để tôi cắt chút hoa quả cho anh nhé?" Hà Nhạc Chi vẫn mỉm cười.

"Không ăn đâu." Hàn Phương Trì nói.

Hà Nhạc Chi thay một bộ chiếc quần dài và áo ngắn tay thoải mái, đi đến ngồi ở đầu kia của sofa, cũng lấy sách ra để đọc.

Tiếng máy giặt vẫn cứ tiếp tục vang lên đều đặn, nghe như đã đến giai đoạn vắt.

Hai người mỗi người chiếm một đầu sofa chẳng ai nói với ai câu nào mà chỉ chú tâm vào đọc sách.

Bên ngoài trời đã tối, trong phòng ánh đèn sáng trưng, cửa kính phản chiếu hình ảnh phòng khách sạch sẽ và có hai người đang lặng lẽ đọc sách.

Khi máy giặt báo hiệu kết thúc, Hà Nhạc Chi đứng dậy lấy móc treo từ tủ quần áo rồi đi lấy đồ.

Hắn treo quần áo lên móc, còn Hàn Phương Trì thì mang chúng ra phơi.

Hà Nhạc Chi cúi xuống lấy đồ, Hàn Phương Trì đột nhiên hỏi: "Cổ cậu làm sao vậy?"

"Sao cơ?" Hà Nhạc Chi không kịp phản ứng, cầm lấy một chiếc áo rồi đứng dậy.

"Vết thương này là sao đây?" Hàn Phương Trì hỏi.

"Vết thương nào?" Hà Nhạc Chi ngơ ngác quay lại, khẽ nghiêng cổ nhớ ra rồi đưa tay sờ vào, "Chỉ là vết xước thôi, không sao đâu."

Ở phía sau bên trái cổ của hắn có một vết thương, nửa trên vết thương lộ ra ngoài cổ áo còn chưa lành hẳn, xung quanh có hơi đỏ.

"Lại đây tôi xem nào." Hàn Phương Trì nói.

"Xem đi." Hà Nhạc Chi không để ý nhiều, nghiêng người hơi cúi đầu để lộ chiếc cần cổ ra.

Từ nhỏ Hà Nhạc Chi đã không sợ ngã cũng chẳng sợ đau, là một đứa trẻ rất cứng cỏi. Từ hồi còn trung học thì sáng nào hắn cũng chạy bộ, sau này lớn lên vẫn thường xuyên tập thể dục. Thành ra những vết thương nhỏ hay vết bầm tím cũng không phải là điều đáng ngại, đặc biệt khi tham gia các hoạt động việt dã. Thỉnh thoảng trên người hắn vẫn xuất hiện vài vết bầm hay vết thương, nhưng hắn cũng chẳng mấy quan tâm. Lần này khi Hàn Phương Trì nói muốn xem, Hà Nhạc Chi không chút do dự để cổ trần chờ anh kiểm tra mà tay thì vẫn đang treo đồ.

Nhưng khi ngón tay của Hàn Phương Trì chạm nhẹ lên cổ hắn, dọc theo bên cổ rồi kéo nhẹ cổ áo ra, động tác phơi quần áo của Hà Nhạc Chi hơi khựng lại một cách rõ ràng.

"Sao lại một mảng to như vậy?" Hàn Phương Trì cau mày hỏi.

"Tôi cũng không biết nữa." Hà Nhạc Chi đáp.

Hàn Phương Trì kéo cổ áo ra thêm một chút, hỏi: "Cậu tắm chưa?"

"Ừm." Hà Nhạc Chi cúi mắt, trả lời.

"Cậu không..." Hàn Phương Trì ngừng lại, khi thấy vùng da dưới tai và nối với hõm cổ của Hà Nhạc Chi có những nốt nhỏ không rõ ràng. Dưới ánh đèn, vùng da cuối cùng của hàm dưới có những sợi lông tơ dựng đứng.

"Cậu không biết để ý hả?" Hàn Phương Trì buông tay ra, nói.

Hà Nhạc Chi chỉnh lại cổ áo, cười nhẹ đáp: "Tôi đứng dậy đụng phải bậu cửa sổ thôi. Lúc tắm cũng không thấy đau lắm, vết thương có to lắm không?"

"Tối nay đừng tắm nữa, tránh để nước dính vào." Hàn Phương Trì cầm lấy quần áo trong tay Hà Nhạc Chi rồi quay người đi ra.

Hà Nhạc Chi đứng yên vài giây, tiếp tục lấy đồ và đáp: "Biết rồi mà."

Hàn Phương Trì đi khám bệnh vào sáng thứ bảy, đến chiều hai người mới quay về nhà Hà Kỳ. Khi họ đến nơi, Hà Kỳ và Tiểu An đã chuẩn bị gần xong hết nguyên liệu cho bữa ăn.

"Nhạc Chi, đây có phải là cậu bạn học của con không?" Dì nhỏ nhìn Hàn Phương Trì rồi hỏi, "Người mà trước đây hai đứa thường chơi cùng nhau đấy à?"

Hàn Phương Trì mỉm cười đáp: "Vâng là cháu, dì nhỏ."

"Đúng thật rồi này!" Dì nhỏ ngạc nhiên nhìn anh, "Giờ cháu lớn quá rồi nhỉ! Đã kết hôn chưa cháu?"

"Chưa ạ." Hàn Phương Trì trả lời.

"Cháu..." Dì nhỏ định hỏi tiếp vì sao anh chưa kết hôn nhưng ngừng lại, nhìn Nhạc Chi rồi quay sang Hàn Phương Trì, dè dặt hỏi: "Hai đứa... có phải là..."

Hàn Phương Trì còn chưa hiểu gì, Nhạc Chi đã nhanh chóng đáp: "Không phải đâu dì, không không không."

Dì nhỏ "À" một tiếng.

"Anh ấy sắp cưới rồi." Nhạc Chi cũng cười giải thích.

Dì nhỏ và Hà Kỳ có tính cách khá giống nhau, đều rất thích cười, dù có hiểu lầm cũng không cảm thấy ngượng ngùng, cười hahaha rồi đi.

"Anh đừng để tâm." Nhạc Chi nói với Hàn Phương Trì.

Hàn Phương Trì "Ừ" đáp: "Không sao mà."

"Nhưng dì nhỏ của tôi không có thói quen giới thiệu đối tượng cho người khác đâu, nên anh cứ yên tâm." Hà Nhạc Chi cười nói.

Những thanh niên độc thân mà được coi là ứng cử viên kết hôn tiềm năng như Hàn Phương Trì, thường ngại nhất khi ai đó hỏi "Có người yêu chưa?" và sau đó là "Tôi có một người rất hợp với anh..."

"Tôi đảm bảo anh ở nhà tôi sẽ không bị quấy rầy đâu, cứ ăn uống thoải mái đi." Hà Nhạc Chi nói thêm.

May mắn thay, dì nhỏ và Hà Kỳ đều không thích giới thiệu đối tượng cho người khác, sợ rằng nếu hôn nhân mà không hạnh phúc thì người giới thiệu sẽ bị trách móc, nên cũng không tự tìm rắc rối làm gì. Bằng không, trong nhà có một chàng trai đủ tuổi lấy vợ và một cô gái nhỏ hơn bốn tuổi có thể gả chồng, một người anh tuấn, một cô xinh đẹp, cả hai đều quen biết từ lâu thì đây sẽ trở thành một buổi mai mối hoàn hảo.

"Hôm nay nhìn anh không có vẻ gì là mệt mỏi như hôm trước nữa." Tiểu An nhận xét khi nhìn Hà Nhạc Chi.

"Nhờ mấy ngày nay ngủ ngon mà." Hà Nhạc Chi đáp.

"Vậy chắc là do mấy chuyến công tác khiến anh mệt mỏi rồi." Tiểu An nói với vẻ nhẹ nhõm, "Em đã nói mà, chuyện nhỏ nhặt thế chắc không làm anh buồn lâu đến vậy đâu."

"Chuyện gì?" Hàn Phương Trì hỏi.

"Thất tình á." Tiểu An nói xong liền muốn thuận miệng mắng kẻ phụ bạc đôi câu, nhân tiện chửi luôn cả bạn trai cũ của mình.

Hà Nhạc Chi nhắc nhở cô: "Hai người họ là anh em với nhau đó, cẩn thận lời nói."

"Gì cơ?" Tiểu An nuốt lại lời định nói, nhìn sang Hàn Phương Trì.

"Tôi với cậu thì không phải à?" Hàn Phương Trì quay sang nhìn Hà Nhạc Chi.

Trong lòng Hà Nhạc Chi vang lên một hồi chuông cảnh báo, bổ sung thêm với Tiểu An: "Tất nhiên rồi, chúng ta cũng là anh em mà."

Tiểu An ngẫm một chút rồi nói, "Vậy là bạn chung chứ gì? Có cần nói phức tạp vậy không?"

"Có thể nói thế." Hà Nhạc Chi gật đầu đáp, nhưng rồi lại cảm thấy chưa đủ rõ ràng, sợ sau này sẽ bị hỏi lại nên hắn bổ sung thêm, "Mỗi người có mối quan hệ riêng, không hoàn toàn là bạn chung đâu."

"Thôi, thôi, đừng nói nữa." Tiểu An làm động tác dừng lại, "Quan hệ giữa các anh rắc rối quá à."

Hàn Phương Trì cười khẽ bên cạnh khiến Hà Nhạc Chi quay đầu lại nhìn, cố gắng đoán qua biểu cảm của anh xem mình có nói gì sai không. Hắn chớp chớp mắt quan sát, bộ dáng mặc chiếc áo len trắng rộng với logo màu xanh lá. Dù không quay đầu lại nhưng Hàn Phương Trì vẫn có thể thấy qua khóe mắt, anh cảm giác như Hà Nhạc Chi lúc này thật đáng yêu, liền nghĩ chỉ muốn đưa tay nhéo cằm hắn một cái.

Sau khi cấp trên đi công tác về, họ triệu tập tất cả mọi người vào phòng họp. Đây là một cuộc họp không liên quan gì đến công việc cả, Hà Nhạc Chi ngồi vào chỗ của mình, giấu điện thoại dưới bàn và trả lời tin nhắn.

Nhạc Chi: Tuần này anh đều rảnh, tuỳ vào thời gian của em đấy.

Tiểu Quyên: Thế ngày mai nhé?

Nhạc Chi: Không thành vấn đề.

Tiểu Quyên: Tuyệt quá, đợi anh ạ.

Hà Nhạc Chi gửi một biểu tượng cảm xúc, Tiểu Quyên cũng đáp lại bằng một biểu tượng khác rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

"Nhạc Chi, nếu chú em có việc gì thì cứ về văn phòng trước đi." Cấp trên nói, "Kỹ sư Hà của chúng ta thật bận rộn mà."

"Đã bận xong rồi đây." Hà Nhạc Chi cất điện thoại đi, cười đáp, "Em chắc chắn sẽ ngồi nghe thật kỹ."

"Chú em có đặc quyền, miễn cho chú em không cần họp." Sếp ưu ái nói.

"Cảm ơn sếp, em rất muốn được họp." Hà Nhạc Chi nói.

Mọi người đều cười khúc khích. Hà Nhạc Chi liền ngồi thẳng lưng, chăm chăm chú chú lắng nghe cuộc họp.

Tiểu Quyên đã về nước hơn một tuần, tối qua cô nàng đăng một status lên Moments và Hà Nhạc Chi đã bấm thích. Hôm nay cô nàng mời hắn đi ăn tối cùng nhau.

Tiểu Quyên tên thật là Phương Kỳ Viên, nhưng khi gọi nhanh lại nghe giống "Quyên", vì vậy mọi người thường gọi cô nàng là "Tiểu Quyên", mà đặc biệt là phải có âm "uy". Dù là tên thật hay biệt danh, thiếu âm này thì cô nàng liền trở nên khó chịu.

Cô nàng từng là bạn gái của Hàn Phương Trì, hai người yêu nhau hơn hai năm. Lúc đó ai cũng nghĩ hai người chắc chắn sẽ kết hôn, nhưng không ngờ cuối cùng họ lại chia tay. Cả hai có tính cách rất hợp nhau, đều là người sống lý trí và có cảm xúc ổn định, nhìn vào rất xứng đôi.

Hà Nhạc Chi và cô nàng vẫn duy trì liên lạc thường xuyên. Cả Chu Mộc Nghiêu lẫn Hà Nhạc Chi đều là những người thân quen của Hàn Phương Trì nên Tiểu Quyên cũng quen thuộc với họ. Trước đây khi đi ăn chung, cô nàng thường ngồi cạnh Hà Nhạc Chi. Cô nàng cũng thích đi bộ đường dài nên có nhiều chủ đề để nói chuyện với hắn. Vì Hà Nhạc Chi là gay nên các cô gái không cần phải đề phòng trước hắn, và tính cách hòa nhã của hắn cũng luôn khiến mọi người cảm thấy thoải mái khi ở cạnh bên.

Hai lần sinh nhật trước của Tiểu Quyên, Hà Nhạc Chi đều tặng quà cho cô nàng. Lần này cô nàng về nước cũng mang theo một chiếc kính bảo hộ cho hắn, nên họ hẹn nhau đi ăn để tiện trao quà cho Hà Nhạc Chi.

"Em đeo kính này cảm giác rất thoải mái, không nặng chút nào." Tiểu Quyên đưa kính cho Hà Nhạc Chi rồi nhận lấy túi quà hắn tặng, mỉm cười: "Cảm ơn anh vì chai nước hoa nhé."

Hà Nhạc Chi nhận lấy kính bảo hộ rồi nhìn cô, nói: "Tóc của em dài quá rồi kìa."

Trước đây tóc cô nàng cũng chỉ xoã đến vai, vậy mà giờ đã dài đến thắt lưng rồi. Cô nàng mặc một chiếc váy dài bên ngoài khoác áo măng tô trông rất dịu dàng.

"Em không nỡ cắt nó đi." Tiểu Quyên cười nhẹ, "Khi trước còn nói với anh là muốn để dài để chụp ảnh cưới, lúc đó em còn không biết phải để bao lâu mới dài được thế này."

"Rất đẹp đấy." Hà Nhạc Chi khen.

Đã lâu không gặp nhau nhưng không hề cảm thấy ngại ngùng, cả hai ăn uống xong mới bắt đầu trò chuyện.

Hà Nhạc Chi không biết vì sao cô nàng và Hàn Phương Trì chia tay nên không dám khơi gợi chuyện này, nhưng cuối cùng Tiểu Quyên lại là người nhắc đến trước.

"Phương Trì thế nào rồi ạ?" Tiểu Quyên hỏi, "Anh ấy gần đây có bận không? Em muốn gặp anh ấy mà chưa hẹn được."

"Em hẹn là anh ấy sẽ có thời gian ngay." Hà Nhạc Chi cười nói.

"Không chắc đâu anh." Tiểu Quyên đáp, "Em cũng không dám tìm anh ấy."

"Sợ gì chứ?" Hà Nhạc Chi hỏi.

"Sợ anh ấy trách em." Tiểu Quyên cười gượng tự giễu mình, "Anh ấy có kể gì với các anh về em không? Em cũng không biết mình đã làm gì sai, có lẽ người khác sẽ nghĩ rằng em..."

"Không có đâu." Hà Nhạc Chi cắt ngang, chắc chắn nói, "Anh ấy chưa từng nói về em, đến cả bọn anh cũng không biết lý do hai người chia tay mà."

"Anh cũng không biết ạ?" Tiểu Quyên ngạc nhiên chớp mắt.

Hà Nhạc Chi gật đầu, "Anh cũng không biết."

Tiểu Quyên trầm mặc, một lúc sau đó cười buồn, "Vậy thì em lại càng không dám tìm anh ấy."

Hà Nhạc Chi an ủi cô nàng: "Phương Trì mà em biết trước đây thế nào thì bây giờ vẫn thế thôi, anh ấy sẽ không thay đổi chỉ vì hai người chia tay đâu, đừng suy nghĩ nhiều."

Hàn Phương Trì là người thế nào?

Với mỗi người thì sẽ có một câu trả lời khác nhau.

Với bạn bè, anh là người thoải mái và vững vàng. Với em gái, anh là một người anh tốt, dù đôi lúc có chút cứng nhắc của phái đàn ông. Với Hà Nhạc Chi, anh là rất nhiều điều nữa. Còn với Tiểu Quyên, anh là một người yêu hoàn hảo.

Với tư cách là một người yêu, cô nàng không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào ở Hàn Phương Trì để phàn nàn cả.

"Em luôn theo đuổi cuộc sống cởi mở, tự do, nhưng thực ra em không hề cởi mở chút nào. Em thường tưởng tượng cảnh mọi người ăn uống cùng nhau, bạn bè sẽ giúp anh ấy trút giận, giống như lần Hoàn Dương chia tay với bạn gái vậy, mọi người đều nói cô gái kia không tốt rồi giới thiệu người mới cho anh ấy." Tiểu Quyên nói, mắt hơi đỏ lên, nhưng cô nàng gượng cười để che giấu nó đi.

"Em là người đề nghị chia tay, nhưng mỗi khi nghĩ tới những cảnh tượng đó thì em liền cảm thấy buồn." Tiểu Quyên cúi mắt, hàng mi dài che xuống, cô nàng thực sự rất xinh đẹp.

"Không có cảnh tượng đó đâu." Hà Nhạc Chi nói chắc chắn, "Anh đảm bảo."

"Vậy thì em lại càng buồn hơn." Tiểu Quyên hít một hơi, cười gượng nói, "Dù gì thì anh ấy cũng là bạn trai cũ mà."

Hà Nhạc Chi hỏi: "Bạn trai cũ thì sao?"

Tiểu Quyên nói: "Dù sao thì càng tốt sẽ càng khiến người ta đau lòng."

Hà Nhạc Chi cười.

Tiểu Quyên nói tiếp: "Thà rằng anh ấy chửi mắng em thì em còn đỡ cảm thấy tồi tệ hơn."

"Làm sao có thể như vậy được?" Hà Nhạc Chi nhìn cô dịu dàng, ánh mắt khiến cô nàng cảm thấy được trấn an, nói: "Em vẫn luôn được bảo vệ, kể cả sau khi đã chia tay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.