Dù bây giờ việc nhắc lại chuyện này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng trong suốt tám năm đó Hà Nhạc Chi thật sự đã từng chủ động giữ khoảng cách với bạn bè.
Nhưng hắn cũng không hề nói dối. Dù không còn gần gũi như thời còn hai mươi nữa, nhưng trong những năm ấy, nếu có ai hỏi hắn về "người bạn thân nhất" thì Hà Nhạc Chi chắc chắn vẫn sẽ nghĩ đến "Phương Trì" đầu tiên, không chút do dự và không có lựa chọn thứ hai.
Nhưng điều đó không thể bù đắp những tiếc nuối đã xuất hiện giữa hai người. Đối với Hàn Phương Trì, mối quan hệ của họ vẫn có sự gián đoạn, dù Hà Nhạc Chi có nói gì đi nữa thì cũng chẳng thể quay lại được.
Trong chuyện này, Hàn Phương Trì vẫn có phần cố chấp. Anh nghiến răng cắn vào môi Hà Nhạc Chi khiến hắn phải hít một hơi vì đau, nhưng cũng không tỏ ra giận mà chỉ mềm mại dán chặt vào môi anh.
Sau một lúc hôn im lặng, Hà Nhạc Chi nhẹ nhàng nói: "Hay anh cắn em thêm hai cái nữa nhé?"
Hàn Phương Trì không cắn nữa, úp mặt vào cổ hắn không nói gì.
Hà Nhạc Chi vuốt ve sau đầu anh, khẽ nói: "Anh biết em là người có tâm hồn yêu đương mà... từ giờ em sẽ chỉ yêu mỗi mình anh thôi, mọi thứ đều sẽ hướng về anh đầu tiên, thế có được không?"
Nghe vậy, Hàn Phương Trì phát ra một tiếng đáp lại, tỏ ý hài lòng.
"Nhưng mình đừng nói chuyện này trước mặt Dao Dao nhé?" Hà Nhạc Chi cười nói: "Không thì cậu ấy lại lải nhải mãi."
Hàn Phương Trì hôn nhẹ lên cổ hắn từng chút một. Hà Nhạc Chi tiếp tục: "Hai ta mãi là số một."
Cả hai đều không thuộc kiểu người thích làm chuyện thân mật khi trong nhà còn có người khác, vậy nên sau khi hôn một lúc thì cả hai ôm nhau đi ngủ.
Sáng hôm sau, Hà Nhạc Chi ra ngoài chạy bộ, không đóng cửa phòng ngủ.
Hôm qua Tiếu Dao ngủ cả ngày, đêm lại ngủ thêm nên dậy khá sớm.
Khi mở cửa bước ra, gã thấy cửa phòng ngủ chính mở, trên giường chỉ có một người. Tiếu Dao đứng trước cửa nghiêng đầu nhìn mãi, thấy đó là Hàn Phương Trì nên không ngần ngại lập tức nhảy lên giường đè lên chân anh.
Hà Nhạc Chi từ trước đến nay chưa từng nhảy lên giường như vậy, âm thanh bất ngờ ấy khiến Hàn Phương Trì giật mình tỉnh giấc.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, rèm cửa chưa được kéo, ánh sáng trong phòng vẫn chỉ mờ mịt. Hàn Phương Trì nheo mắt chăm chú nhìn kỹ và nhận ra đó là Tiếu Dao, ngay lập tức nét mặt anh trở nên tối sầm lại.
"Cậu..." Hàn Phương Trì hất gã ra khỏi người mình, nhíu mày gần như thành nếp: "Cậu có bệnh thật đúng không?"
Tiếu Dao nửa tỉnh nửa mơ, co người lại như con tôm. Hàn Phương Trì đá nhẹ gã một cái: "Ra ngoài."
Tiếu Dao vẫn lì lợm nằm đó giả chết.
Hàn Phương Trì nằm xuống, giọng như sắp bùng nổ: "Tôi phải gọi bác sĩ thần kinh cho cậu mất thôi, cậu nên kiểm tra cái đầu của mình đi."
"Có làm được thật không?" Tiếu Dao trở mình nhìn sang, nắm lấy tấm chăn mỏng của Hàn Phương Trì: "Thế cậu gọi người kiểm tra hộ tôi đi, lâu lâu tôi cũng bị đau đầu."
Hàn Phương Trì vốn không phải là người hay nói bậy, nhưng lúc này anh chỉ muốn bảo gã biến ngay lập tức.
"Tôi đau đầu thật mà." Tiếu Dao nói: "Cậu gọi giúp tôi một cuộc đi."
Hàn Phương Trì chỉ muốn đá gã ra khỏi giường: "Uống nhiều rượu vào là hết đau ngay thôi."
Tiếu Dao cứ lì lợm không chịu rời giường khiến Hàn Phương Trì càng thêm khó chịu.
"Sao cậu cứ có tật leo lên giường người khác thế?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Vì tôi thấy là cậu nên tôi mới leo lên. Nếu là Nhạc Chi thì tôi không leo đâu, Nhạc Chi là gay, làm vậy không ổn." Tiếu Dao vẫn nghĩ mình rất rõ ràng về ranh giới này.
"Ừ, tôi thì không gay." Hàn Phương Trì ngồi dậy, ném chăn lên mặt Tiếu Dao rồi đi vào nhà vệ sinh.
Tiếu Dao sững sờ vài giây mới ngồi bật dậy: "Tôi đệt... phải ha, cậu cũng gay rồi mà."
Từ nhỏ Hà Nhạc Chi đã không hay đùa nghịch với họ và cũng chưa từng tắm chung, nên mọi người đều quen không đùa quá trớn với hắn. Còn Hàn Phương Trì lúc ấy vẫn là một chàng trai thẳng, nên việc trêu đùa không thành vấn đề. Tuy nhiên, Tiếu Dao vẫn chưa quen với sự thay đổi này.
Khoảng bảy giờ hơn Hà Nhạc Chi xách đồ ăn sáng về, thấy Hàn Phương Trì đã rửa mặt xong ngồi trên sofa, hắn ngạc nhiên hỏi: "Sao dậy sớm thế? Mới có mấy giờ thôi mà."
Hàn Phương Trì mặt mày đen kịt, nói: "Hỏi bạn của em ấy."
"Cậu ấy làm sao?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Cậu ta bị bệnh." Hàn Phương Trì đáp.
"Cậu ấy làm phiền anh à?" Hà Nhạc Chi đặt đồ ăn sáng lên bàn, đi đến cửa phòng khách, thấy Tiếu Dao đang nằm sấp trên giường chơi game, chân đung đưa qua lại.
Hà Nhạc Chi hỏi: "Cậu đã làm gì vậy?"
"Tôi chỉ lên giường cậu ấy nằm một lát thôi, nằm năm phút rồi đi, là cậu ấy không ngủ nữa chứ có phải lỗi của tôi đâu." Tiếu Dao trả lời.
Hà Nhạc Chi bước vào cầm cái gối ôm bên cạnh đập vào người gã, giận dữ nói: "Phương Trì chỉ được nghỉ có một ngày trong tuần thôi, cậu không để anh ấy ngủ à?"
"Ai cấm cậu ta ngủ đâu." Tiếu Dao vẫn nằm đó đáp.
Sáng nay Hà Nhạc Chi cố ý ra khỏi nhà một cách nhẹ nhàng để không làm Hàn Phương Trì thức giấc, mong rằng anh có thể ngủ thêm một chút. Bình thường, vào những ngày nghỉ, Hàn Phương Trì có thể ngủ đến tận tám rưỡi. Tuần này anh chỉ có một ngày nghỉ, vì tuần trước cả hai lại bận rộn nên gần như đã hai tuần không có ngày nghỉ trọn vẹn nào. Hà Nhạc Chi vốn định để anh ngủ cả buổi sáng, nếu biết trước thì hắn đã đóng cửa trước khi ra ngoài rồi.
"Cậu phiền quá đấy nhé." Hà Nhạc Chi nói.
Hắn đi tắm rồi thay đồ, khi ra ngoài, Hàn Phương Trì vẫn ngồi trên sofa.
"Anh còn ngủ được không?" Hà Nhạc Chi hỏi.
Hàn Phương Trì lắc đầu.
"Vậy thì ăn chút gì đi," Hà Nhạc Chi nói: "Lần sau cuối tuần không cho cậu ấy ở đây nữa."
Hàn Phương Trì đứng dậy để Hà Nhạc Chi dắt anh đi ăn sáng.
Tiếu Dao từ trong phòng bước ra: "Cho tôi ăn với."
"Cậu đi ra ngoài mà ăn." Hàn Phương Trì chỉ về phía cửa.
"Đây là nhà Nhạc Chi mà." Tiếu Dao leo lên ghế ngồi: "Nhạc Chi đâu có đuổi tôi."
"Có gì khác à?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Không có." Hà Nhạc Chi đáp lại câu hỏi của anh.
Tiếu Dao bĩu môi, tự mở hộp cháo ra uống một ngụm.
Ban đầu Tiếu Dao định đi cùng bọn họ đến nhà Hà Kỳ ăn cơm, nhưng buổi sáng lại nhận được một cuộc điện thoại, không rõ là ai hẹn, rồi nói rằng có hẹn hò nên phải đi.
Gã còn mặc luôn một chiếc áo hoodie của Hà Nhạc Chi, nói lần sau sẽ trả lại.
Mới chưa đến mười giờ, Tiếu Dao đã làm loạn cả buổi sáng của mọi người rồi rời đi.
Hà Nhạc Chi và Hàn Phương Trì sau đó cũng không ở nhà lâu, hai người dọn dẹp xong rồi đến chỗ của Hà Kỳ.
Dạo gần đây Hà Kỳ trở nên nổi tiếng trên mạng. Trường bà có một tài khoản mạng xã hội, có hai video bà giảng dạy mẫu cho học sinh được nhiều người yêu thích. Cô gái quản lý tài khoản của trường còn đăng một video Hà Kỳ hát trong ktv trong buổi hoạt động đoàn thể lên mạng.
Hà Kỳ vốn đã đẹp lại còn trẻ hơn tuổi thật nhiều, nên tài khoản của trường thu hút không ít người theo dõi.
Hà Nhạc Chi tình cờ xem được video ktv đó, còn để lại bình luận: "Đây chẳng phải là mẹ tôi sao!" Nhưng bình luận của hắn bị chìm lẫn trong vô số bình luận khác, không ai để ý.
Khi Hà Nhạc Chi vừa bước vào nhà, Hà Kỳ đã chạy ra đón: "Về rồi à?"
Hàn Phương Trì đáp lại, chưa kịp nói thêm thì Hà Nhạc Chi đã tiếp lời: "Nào nào, để con chính thức giới thiệu hai người một chút."
"Đây là mẹ em, Phương Trì, anh hãy gọi là cô nhé." Hà Nhạc Chi quay sang giới thiệu Hàn Phương Trì trước, rồi lại nhìn Hà Kỳ: "Đây là bạn trai con, tên là Phương Trì."
Hà Kỳ tươi cười khen ngợi: "Đẹp trai thế, quả là phong độ." Dứt lời, bà liếc nhìn Phương Trì một cách tinh nghịch: "Nhìn quen quen nhỉ? Có phải trông giống một người bạn học của con không?"
"À đúng rồi, có một người giống thật." Hà Nhạc Chi gật đầu đáp lại.
Hàn Phương Trì không nhịn được cười, nhưng cũng hơi ngượng khi diện kiến Hà Kỳ trong sự thay đổi mối quan hệ của họ. Dù đã đến đây nhiều lần trước đó rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến nhà Hà Kỳ với tư cách là bạn trai của Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi lấy dép từ tủ giày ra, Hà Kỳ bảo: "Đừng mang đôi đó."
Hà Kỳ đi lấy cho Hàn Phương Trì một đôi dép giống hệt của Hà Nhạc Chi rồi nói: "Đã lên cấp rồi thì phải có đồ riêng chứ, mẹ còn mua cho hai đứa hai bộ đồ ngủ nữa đấy."
Trước đây trong nhà chỉ có hai người là Hà Kỳ và Hà Nhạc Chi có dép riêng, còn lại ai đến chơi, ngay cả dì nhỏ của họ, cũng đều dùng chung.
"Cảm ơn cô ạ." Hàn Phương Trì nói.
"Không cần khách sáo, giờ là người nhà cả rồi." Hà Kỳ cười ha ha nói.
Hà Nhạc Chi tiếp tục hỏi: "Cốc nước thì......?"
Hà Kỳ trả lời: "Đã chuẩn bị rồi."
Hà Nhạc Chi: "Khăn mặt thì sao?"
Hà Kỳ: "Tất nhiên có rồi."
"Bát đũa thì..."
"Thôi cút đi, nhà mình từ bao giờ lại phân bát đũa thế hả?" Hà Kỳ cười mắng hắn: "Con đến đây để kiểm tra mẹ à?"
Hà Nhạc Chi cười lớn, quay sang bảo Hàn Phương Trì: "Lát nữa thiếu gì thì ta trừ điểm bà ấy."
Khả năng yêu thương của Hà Nhạc Chi được thừa hưởng từ Hà Kỳ. Họ có một điểm chung, đó là làm cho những người họ quan tâm luôn cảm thấy ấm áp và dễ chịu.
Ngay khi biết con mình đang yêu, tối hôm đó bà đã chuẩn bị thêm nhiều đồ trong nhà, vì từ giờ nhà sẽ có thêm một người nữa. Bà không cần phải tìm hiểu nhiều về Hàn Phương Trì, vì đã chứng kiến anh lớn lên và biết anh là đứa trẻ như thế nào, nên bà dễ dàng chấp nhận ngay từ đầu.
Hà Kỳ không nói gì riêng với Hàn Phương Trì, cũng chẳng dùng tư cách giữa phụ huynh với anh để có cuộc trò chuyện nào. Họ vẫn như cũ, sinh hoạt bình thường, chỉ là nhà có thêm vài món đồ nhỏ cho anh.
Những thay đổi nhỏ này khiến cho Hàn Phương Trì lần này đến không còn là một vị khách mà trở thành một thành viên của gia đình.
Vì ngày mai phải đi làm nên không thể ở lại qua đêm, hai người ăn tối xong còn ngồi thêm chút rồi về. Hà Kỳ nói tuần sau có thể cả nhà sẽ đến nhà dì nhỏ ăn cơm, nếu hai người có thời gian thì cùng đến.
Thực ra họ có thể ở lại thêm hai tiếng nữa, nhưng cả hai chỉ cần chạm mắt trên ghế sofa là hiểu ý nhau.
Họ đều muốn về nhà.
Trong tuần này, Hàn Phương Trì lo lắng thời gian quá gần nhau sẽ khiến Hà Nhạc Chi không thoải mái, thêm vào việc hắn phải tăng ca, mà hôm qua Tiếu Dao cũng có mặt ở nhà nên hai người chưa có dịp làm gì nhiều. Mà đối với một cặp đôi đang ở giai đoạn yêu cuồng nhiệt, thời gian xa nhau như thế là quá lâu rồi.
Ngay khi vừa về đến nhà, vừa đóng cửa lại, hai người đã ôm hôn nhau.
Trong lúc hôn, Hà Nhạc Chi đặt tay lên cổ Hàn Phương Trì, ban đầu ngón tay cái chạm nhẹ vào đường viền hàm của anh, sau đó khi kết thúc nụ hôn, ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa lên yết hầu của anh.
Trong bóng tối, Hàn Phương Trì nhìn hắn, đột nhiên cúi xuống, nhấc bổng Hà Nhạc Chi lên.
Hà Nhạc Chi không cao bằng Hàn Phương Trì nhưng so với các chàng trai khác thì hắn cũng không hề thấp. Dù vậy, khi bị nhấc lên vẫn thấy hơi lúng túng.
Hắn không chống cự, khi bị thả xuống ghế sofa còn cười. Trước khi Hàn Phương Trì kịp hôn, hắn đã tự tháo kính và vứt sang một bên rồi giang tay ra ôm lấy anh.
"Ở đây được không?" Hàn Phương Trì thì thầm.
"Được mà," Hà Nhạc Chi nheo mắt cười: "Anh muốn ở đâu cũng được."
Với tính cách của Hàn Phương Trì, anh chẳng bao giờ làm điều gì quá đà cả. Trong giới hạn mà anh có thể làm, Hà Nhạc Chi hoàn toàn tin tưởng và luôn phối hợp.
Một đôi người yêu hợp nhau ở mọi phương diện sẽ luôn cảm thấy thoải mái trong tình yêu.
Họ thường xuyên cảm thấy khi mở mắt vào mỗi buổi sáng, thấy người kia bên cạnh, tình yêu của họ lại càng sâu đậm hơn so với ngày hôm qua.
Sáng hôm sau, Hà Nhạc Chi tỉnh dậy nhưng không rời giường ngay.
Nhìn đồng hồ, hắn thấy còn khoảng hai mươi phút nữa Hàn Phương Trì mới dậy.
Hôm nay hắn dậy muộn hơn thường ngày nên quyết định không vội. Hắn xoay người, nằm đối diện với Hàn Phương Trì.
Dường như trong giấc ngủ, Hàn Phương Trì cũng cảm nhận được điều gì, anh dang tay qua ôm lấy hắn. Hà Nhạc Chi mỉm cười, ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay anh, Hàn Phương Trì kéo hắn vào lòng, hôn nhẹ một cái, không rõ hôn lên đâu.
Trán Hà Nhạc Chi chạm vào cằm anh, được anh ôm chặt, cả hai lại ngủ thêm hai mươi phút nữa.