Kết thúc một mối quan hệ kéo dài nhiều năm thực sự rất khó khăn. Khó khăn không chỉ nằm ở việc phải thực sự cắt đứt mọi thứ trong lòng, mà còn ở sự kéo dài và ràng buộc không thể tránh khỏi sau đó, cũng như việc phải tách mình ra khỏi một thể thống nhất, đổi tài khoản, đổi nhà, cắt đứt một số mối quan hệ bạn bè liên quan.
Nhưng bây giờ, Hà Nhạc Chi buộc phải đối mặt với tất cả những điều này. Dù hắn có sợ phiền phức đến đâu thì hắn vẫn phải xử lý từng việc một.
Những ngày tiếp theo, Hà Nhạc Chi bị mắc kẹt trong một đống rắc rối. Thế giới như một mớ hỗn độn khổng lồ.
So với nỗi đau khổ không thể chôn giấu của Chu Mộc Nghiêu, Hà Nhạc Chi lại bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy hắn thật tàn nhẫn. Hắn lặng lẽ dọn ra khỏi căn nhà thuê, chỉ mang theo những đồ dùng hàng ngày và vài bộ quần áo, như thể hắn đang đi công tác.
Chu Mộc Nghiêu cố gắng tìm gặp hắn bằng mọi cách, đến chỗ làm việc của hắn, thậm chí đến nhà của Hà Kỳ. Hà Nhạc Chi không hề trốn tránh cậu nhưng hắn chưa bao giờ dao động. Dù Chu Mộc Nghiêu có khóc lóc van xin, hay hối mỗi một cách đầy chân thành, Hà Nhạc Chi cũng chưa từng nói một lời tha thứ.
Suốt tám năm qua, Hà Nhạc Chi đã luôn bao dung và nuông chiều Chu Mộc Nghiêu, bất cứ khi nào hắn cũng sẵn sàng dỗ dành để cậu vui. Nhưng suy cho cùng, không phải mọi lỗi lầm đều có thể thứ tha.
"Chú ý tập trung!" Hà Kỳ đột ngột hét lớn, khiến Hà Nhạc Chi đang ngồi mơ màng trong phòng khách giật mình.
Bà lại bắt đầu chơi một giai điệu, thay đổi vài tông rồi làm mẫu một lần nữa. Một cô gái đang đứng bên cạnh cây đàn piano tập luyện theo nhịp điệu của Hà Kỳ.
"Mở cổ họng ra!"
"Đẩy âm thanh lên trên xương gò má! Đưa nó vào khoang đầu!"
"Đừng cọ xát giọng, giảm bớt âm thật, rất tốt!"
Giọng của Hà Kỳ vang lên rõ ràng trong giai điệu. Hà Nhạc Chi dựa vào ghế sofa lấy một chiếc gối ôm nhẹ nhàng.
Người đang học là một cô gái khiếm thị, vì sống gần đây nên Hà Kỳ cho phép cô đến nhà để học thay vì đến lớp. Hà Kỳ đã dạy cô được hai năm, và rõ ràng bà nghiêm khắc hơn nhiều khi dạy cô so với các học trò khác. Có lần Hà Nhạc Chi về nhà và thấy mẹ đã phê bình cô đến rơi nước mắt.
Sau khi phê bình, bà lại lấy bánh gato nhỏ cho cô ăn.
Từ hồi tấm bé, Hà Nhạc Chi đã quen với âm thanh mẹ dạy học. Tiếng đàn, tiếng hát cùng với những lời chỉ dẫn giữa chừng của bà. Trong những kỳ nghỉ hè, vì không yên tâm để hắn ở nhà một mình nên Hà Kỳ luôn dẫn hắn theo khi bà dạy học, hoặc để học sinh đến nhà. Khi đó, Hà Nhạc Chi thường chán nản rồi đi ngủ, những giai điệu đó trở nên quen thuộc với hắn, mặc dù âm thanh cao vút, đôi khi sắc nhọn, nhưng vẫn khiến Hà Nhạc Chi giờ đã ba mươi tuổi cảm thấy buồn ngủ một cách lạ lùng.
Hắn có một giấc mơ hỗn độn về thời thơ ấu. Trong mơ, sau khi Hà Kỳ dạy xong đã bế hắn từ sofa lên đùi rồi hôn lên trán hắn.
Khi ấy Hà Nhạc Chi rất thích mơ màng ngủ trong vòng tay mẹ, lắng nghe bà hát hoặc nói chuyện với người khác. Nó không chỉ không khiến hắn cảm thấy ồn ào, mà ngược lại còn giúp hắn cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.
Thực ra thì vào cái tuổi mà Hà Nhạc Chi có thể được ôm vào lòng ngủ, Hà Kỳ vẫn chưa bắt đầu dạy học. Nhưng Hà Nhạc Chi lại thường mơ thấy những điều này. Có lẽ con người luôn vô thức liên kết những gì quen thuộc rồi dần dần tạo ra một ký ức chân thực, để bản thân hòa mình vào đó, coi nó là nguồn gốc của cảm giác hạnh phúc sơ khai trong cuộc đời.
"Anh trai đã đi chưa ạ?" Cô gái nhẹ nhàng hỏi.
"Ngủ mất rồi." Hà Kỳ cũng trả lời khe khẽ.
Hà Nhạc Chi mơ hồ cảm nhận được có một chiếc chăn mỏng đắp nhẹ lên người mình, một bàn tay dịu dàng chạm vào khuôn mặt hắn.
"Xong tiết học rồi ạ?" Hà Nhạc Chi không mở mắt, lẩm bẩm hỏi.
Hà Kỳ "Ừm" một tiếng, rồi nói với hắn: "Ngủ đi."
"Anh trai nào thế?" Hà Nhạc Chi nghe thấy cô gái hỏi.
"Chỉ có một người thôi." Hà Kỳ trả lời.
Hà Nhạc Chi nửa tỉnh nửa mơ, khi hoàn toàn tỉnh táo thì cô gái đã được người nhà đón về, chỉ còn lại hắn và Hà Kỳ ở nhà. Hà Kỳ ngồi không xa bên cạnh hắn, tóc bà buộc lỏng bằng một chiếc kẹp, đang may một chiếc váy.
Hà Nhạc Chi không cử động mà chỉ nhìn bà một lúc rồi đờ đẫn.
"Mẹ."
"Đây." Hà Kỳ đáp lại.
Hà Nhạc Chi cười nhẹ, ngồi dậy rồi duỗi tay ra, hỏi: "Con ngủ lâu lắm không?"
"Hơn một tiếng đồng hồ thôi." Hà Kỳ cắn đứt sợi chỉ, đặt kim trở lại hộp kim rồi hỏi hắn, "Mấy ngày này con ngủ không ngon à?"
Hà Nhạc Chi không trả lời chỉ đáp: "Tại ngủ ở nhà thoải mái ạ."
Hà Kỳ nói: "Vậy con chuyển về ở đi."
"Xa quá mà mẹ." Hà Nhạc Chi đáp, "Đi làm phải mất một tiếng lận."
"Con cứ ở khách sạn mãi cũng không phải là cách, bất tiện lắm."
Hà Nhạc Chi "Vâng" một tiếng rồi nói: "Con đang tìm nhà."
Hà Nhạc Chi chuyển ra đột ngột nên không có chỗ nào để ở. Công ty có ký túc xá cho nhân viên, thuê một căn hộ lớn cho mấy nhân viên ngoại tỉnh ở chung, vẫn còn một phòng trống nhưng Hà Nhạc Chi không ở đó.
Hắn không nói với đồng nghiệp rằng mình đã chia tay người yêu và cũng không muốn sống trong môi trường tập thể. Hắn có chức vụ cao hơn, nếu đồng nghiệp phải sống chung với lãnh đạo thì họ cũng không thoải mái cho lắm.
Gần công ty nhà mới thì ít mà nhà cũ thì nhiều nên tạm thời vẫn chưa tìm được chỗ nào phù hợp, nửa tháng nay hắn cứ ở khách sạn.
"Con mua luôn một căn đi." Hà Kỳ nói.
"Để xem đã ạ." Hà Nhạc Chi đáp, "Lười coi nhà lắm."
Trước đây, hắn và Chu Mộc Nghiêu yêu xa, vì không biết cậu có thể chuyển về không nếu có thì cũng chưa chắc biết nơi làm việc sẽ ở đâu, thành ra Hà Nhạc Chi chưa mua nhà. Bây giờ tất cả những điều này không cần cân nhắc nữa nhưng Hà Nhạc Chi lại không có suy nghĩ gì.
"Con và Tiểu Hắc..." Hà Kỳ đột ngột nhắc đến chủ đề này, Hà Nhạc Chi nhìn sang phía bà theo phản xạ.
Hà Kỳ hỏi thẳng: "Còn có thể hàn gắn không?"
Hà Nhạc Chi không cần suy nghĩ, bình thản đáp: "Không thể rồi."
"Mẹ cũng nghĩ vậy." Hà Kỳ dường như không còn gì để nói thêm, bà mở chiếc váy vừa may xong và khoe với Hà Nhạc Chi bảo hắn rằng mình may đẹp thế nào.
"Cậu ấy vẫn tìm mẹ mỗi ngày à?" Hà Nhạc Chi hỏi.
"Ừ, ngày nào cũng đến." Hà Kỳ đáp, "Bảo mẹ giúp cậu ấy."
Hà Nhạc Chi không hỏi Hà Kỳ đã trả lời thế nào mà cũng không cần phải hỏi. Hắn quá hiểu mẹ mình. Hắn lớn lên trong tình yêu tuyệt đối của mẹ, trong mọi chuyện, Hà Nhạc Chi chỉ cần lắng nghe tiếng nói của lòng mình.
"Mẹ bảo thằng bé là để con bình tĩnh một thời gian rồi hẵng nói, trước tiên đừng tìm con nữa." Hà Kỳ gấp lại chiếc váy rồi đáp.
Mấy ngày này Chu Mộc Nghiêu thực sự không liên lạc với Hà Nhạc Chi nhiều như trước nữa, Hà Nhạc Chi cũng cảm thấy như được thở phào nhẹ nhõm một chút. Thực ra hắn không biết phải đối mặt với Chu Mộc Nghiêu như thế nào, mỗi lần Chu Mộc Nghiêu đợi hắn dưới tòa nhà công ty, Hà Nhạc Chi đều không biết nên nói gì với cậu.
Có lẽ thời gian trôi qua từng ngày khiến Chu Mộc Nghiêu bắt đầu nhận ra rằng Hà Nhạc Chi thực sự sẽ không tha thứ cho mình nữa, vì thế cậu ngày càng hoảng loạn. Chu Mộc Nghiêu dần dần hiểu ra rằng mình đang mất đi Hà Nhạc Chi. Cậu bất chấp níu kéo bằng mọi giá.
Cảm xúc ban đầu của Hà Nhạc Chi dần dần lắng xuống, hắn không còn giận dữ nữa mà chỉ còn lại sự tê liệt. Có lẽ hắn đã chấp nhận thực tế này nhanh hơn Chu Mộc Nghiêu, hoặc có lẽ vào cái đêm mà Chu Mộc Nghiêu say rượu, tình cảm tám năm của Hà Nhạc Chi đã bị đánh vỡ một cách không thương tiếc.
Hà Kỳ đã làm vài món ăn cho hắn nhưng Hà Nhạc Chi ăn uống chẳng mấy ngon miệng vì bị đau răng.
"Cái răng này của con phải nhổ đi ngay, sớm muộn gì cũng không thể tránh được." Trước khi Hà Nhạc Chi rời đi, Hà Kỳ nhắc hắn.
Hà Nhạc Chi nhăn mặt, "Vâng" một tiếng.
"Nhổ sớm xong sớm cho đỡ phiền." Hà Kỳ khuyên hắn, "Đừng trì hoãn nữa."
"Con biết rồi." Hà Nhạc Chi đáp.
"Về đi, nghỉ ngơi sớm mai còn phải đi làm." Hà Kỳ đưa tay lên chạm vào mặt hắn, "Nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ ngon, không có gì lớn lao cả, đừng để gầy đi nữa nhé."
"Không có gì đâu mẹ ạ." Hà Nhạc Chi đáp nhanh.
Hà Nhạc Chi cứ trì hoàn mãi mà vẫn chưa đi nhổ chiếc răng này.
Khoảng thời gian đó hắn bắt đầu làm thêm giờ rồi đi công tác liên tục không kể ngày đêm. Gần như cắt đứt mọi mối quan hệ xã hội ngoài công việc và không liên lạc với bất kỳ người bạn nào.
Quen Chu Mộc Nghiêu nhiều năm qua, cuộc sống của họ đã dần gắn bó vào nhau quá nhiều. Bạn bè đều chung nhóm, ai ai cũng đã chứng kiến tám năm họ bên nhau và rồi cảm thấy tiếc nuối cho khoảng thời gian đó. Họ liên lạc với Hà Nhạc Chi, hoặc để nói giúp cho Chu Mộc Nghiêu, hoặc để tạo cơ hội cho Chu Mộc Nghiêu gặp Hà Nhạc Chi.
Hà Nhạc Chi lấy lý do bận việc để từ chối mọi lời mời xã giao, lâu dần không còn ai tìm hắn nữa.
Hà Nhạc Chi vừa mới trở về sau một chuyến công tác, đang thu dọn đồ đạc thì đúng lúc điện thoại reo lên. Hắn với tay lấy điện thoại và nhìn qua màn hình.
Người gọi là "Phương Trì".
Hà Nhạc Chi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nhận cuộc gọi.
"Nhạc Chi?" Đầu bên kia mở lời trước, giọng điệu hơi cao lên, nghe quen thuộc.
"Phương Trì."
"Đang làm gì đấy?" Hàn Phương Trì hỏi.
Hà Nhạc Chi đáp: "Vừa đi công tác về, đang thu dọn quần áo, bừa bộn lắm."
Giọng của Hàn Phương Trì nghe có vẻ bình thường, không biểu hiện gì khác thường so với trước, rồi anh hỏi Hà Nhạc Chi: "Mai qua ăn cơm nhé?"
Hà Nhạc Chi thoáng sững sờ sau đó mới nhớ ra rằng Hàn Phương Trì có lẽ vừa chuyển nhà.
Hàn Phương Trì đã mua nhà, sau khi sửa chữa xong thì để trống đó hơn một năm trời. Khi nhà được cải tạo, Hà Nhạc Chi đã tặng một bộ sofa, là do một người bạn thiết kế giúp đặt hàng, giá người quen cũng mất gần hai vạn.
Lúc đó Hàn Phương Trì gọi điện thì Chu Mộc Nghiêu nghe máy, vừa chơi game vừa nói: "Sofa gì thế? Em không biết."
Hàn Phương Trì nói: "Để Nhạc Chi nghe điện thoại."
Hà Nhạc Chi ngồi ngay bên cạnh, ghé đầu vào nói: "Đừng khách sáo, đây chỉ là chút tâm ý thôi."
Chuyện này đã diễn ra hơn một năm trước.
Hà Nhạc Chi nói: "Anh vừa chuyển đến rồi à? Chúc mừng chúc mừng."
"Vừa mới chuyển, mai tôi mời mọi người qua ăn cơm, cậu đến không?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Tôi không đến đâu, vừa đi công tác về nên hơi mệt, mai chắc còn phải làm thêm giờ." Hà Nhạc Chi cười nói, "Mọi người chơi vui vẻ nhé."
Hàn Phương Trì "Ừm" một tiếng, cũng không cố thuyết phục thêm, "Tôi nghĩ cậu cũng không thể đến được."
Trong những tình huống như thế này, Hà Nhạc Chi tất nhiên không thể tham gia. Dù Chu Mộc Nghiêu có đến hay không thì Hà Nhạc Chi vẫn sẽ là tâm điểm của cuộc trò chuyện.
Hà Nhạc Chi cười nhẹ không nói thêm gì nữa.
"Vậy thì hôm khác cậu đến riêng nhé." Hàn Phương Trì nói.
Hà Nhạc Chi liền đáp ngay: "Được thôi."
Cuộc gọi kết thúc, Hà Nhạc Chi vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, đầu óc trống rỗng nhìn lên một điểm trên trần nhà.
Hắn luôn thích đờ đẫn như vậy.
Nếu là trước đây, khi Hàn Phương Trì mời ăn cơm thì chắc chắn Hà Nhạc Chi sẽ đến. Nhưng hiện tại hắn không muốn tham dự bất kỳ buổi tụ tập nào, cũng không muốn liên lạc với những người có liên quan đến Chu Mộc Nghiêu.
Không phải vì tình cảm của hắn đã phai nhạt, mà hắn chỉ không muốn bị người khác khuyên nhủ. Trong mắt họ việc chia tay sau tám năm quả thực đáng tiếc, ai cũng muốn khuyên bảo, con người thường khuyên hợp chứ không khuyên tan.
Nhưng đối với Hà Nhạc Chi lúc này, những điều đó thật quá phiền phức.
Nếu Hà Nhạc Chi đã không đến buổi họp mặt của Hàn Phương Trì tổ chức thì không ai khác có thể mời được hắn ra ngoài nữa.
Chu Mộc Nghiêu hoàn toàn bất lực, không ai giúp được cậu nữa.
Cậu không biết Hà Nhạc Chi đang sống ở đâu, ngoài khu vực công ty, cậu không còn nơi nào khác để gặp hắn.
Có một lần Chu Mộc Nghiêu đến đợi dưới tòa nhà của công ty Hà Nhạc Chi rồi ngồi vào xe của hắn. Hà Nhạc Chi không nói một lời, dù Chu Mộc Nghiêu có nói gì hắn cũng làm như không nghe thấy.
Chu Mộc Nghiêu mắt đỏ lên, nói Hà Nhạc Chi thật nhẫn tâm.
Hà Nhạc Chi vẫn im lặng.
Chu Mộc Nghiêu trông vô cùng tiều tụy, không còn sự rạng rỡ như trước.
Đến cuối cùng Hà Nhạc Chi vẫn không hé một lời nào với cậu, đợi cậu xuống xe rồi lập tức lái xe đi. Nhìn cậu trai cao lớn trong gương chiếu hậu càng lúc càng nhỏ dần, có một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hà Nhạc Chi cảm thấy mình quả thực rất tàn nhẫn. Tám năm tình cảm nói dứt là dứt, cuộc sống vẫn như thường, không chút mệt mỏi, chỉ là hắn có gầy đi đôi chút.
Đêm hôm đó, Hà Nhạc Chi phát sốt mà không rõ nguyên nhân.
Hắn không biết mình có bị cảm không nên không uống thuốc. Nằm trên giường khách sạn mà đầu óc Hà Nhạc Chi cứ quay cuồng mãi, tràn ngập hình ảnh của Chu Mộc Nghiêu.
Từ khi Chu Mộc Nghiêu còn học năm nhất đại học đến giờ, hắn đã cùng trưởng thành với cậu trai ấy.
Buổi chiều khi Chu Mộc Nghiêu bước xuống xe của hắn, gương mặt tiều tụy đó vẫn hiện rõ trước mắt Hà Nhạc Chi. Hắn vẫn rất đau lòng, dù sao đó cũng là Tiểu Hắc, những gì đã dành cho cậu ấy đều rất đỗi chân thành.
Hà Nhạc Chi nghĩ, mình thật sự quá tàn nhẫn.
Những dây thần kinh bên thái dương nhói lên từng hồi như thể có ai đó đang kéo một sợi dây không biết lúc nào sẽ đứt.
Hà Nhạc Chi nhắm mắt, cố gắng thở đều đặn.
Hắn nghĩ thầm trong lòng, nhưng mà tôi cũng đau, cũng rất đau kia mà.