Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 47: Điều quan trọng nhất cần nhớ



“Lộ Nhi, đừng như vậy!” Đột nhiên bị tiếng gọi của Phượng nha đầu dọa sợ, toàn thân Kim Bảo Nhi đều đổ mồi hôi lạnh, nàng lấy hai tay đẩy Lộ Nhi ra, chỉ nghe một tiếng “bùm” giống như có đồ vật nào đó rơi xuống đất.

Nàng hoảng hốt mặc lại quần áo, mới phát hiện người ngồi dưới đất đã nước mắt lưng tròng, người này không phải là Lộ Nhi thì là ai đây?

Kim Bảo Nhi muốn đưa tay ôm lấy hắn, nhưng lại bị tay bé nhỏ đẩy ra.

“Lộ Nhi, tỷ tỷ không phải cố ý.” Nàng nhìn thấy ánh mắt có phần vô tội đang ngồi xoa xoa cái mông dưới đất, tất nhiên là hắn bị ngã không nhẹ, nhưng nàng không biết tại sao hắn lại gạt tay nàng ra. (Yumme: Haha, đáng đời anh! )

“Hừ, lúc nãy đánh mông ta, bây giờ lại đẩy ta xuống đất, tỷ tỷ không tốt, ngươi không thực hiện trách nhiệm của nương tử, ngươi cũng không có thương Lộ Nhi!” Hắn chỉ tay vào Kim Bảo Nhi tố cáo, hắn từ đất bò dậy, mở cửa ra, liếc nhìn Phượng nha đầu đang mặt đỏ tía tai, “Nhị cữu tử ở đâu?”

Phượng nha đầu lúng túng chỉ tay về hướng sảnh chính*, rồi chạy đi nhanh như chớp.

(*Bản gốc là “thiên thính” nhưng mà mình không hiểu lắm, theo mình hiểu thì là một căn phòng lớn, đặc biệt nên mình edit thành “sảnh chính”. Có bạn nào biết thì chỉ mình sửa lại nha, thanks!)

Cũng không để ý Kim Bảo Nhi đang sốt ruột ở phía sau kêu to, hắn cũng đi về phía sảnh chính, cố ý không quay đầu lại, chạy vài bước đến chỗ góc rẽ mới đứng lại dùng vạt áo lau khô nước mắt, lộ ra nụ cười đắc ý, hai tay đặt ở phía sau, nghênh ngang bước đi như một vị đại nhân.

Hắn phải làm cho nàng cảm thấy có lỗi với hắn, nếu không lần sau sẽ không dễ dàng “ra tay” như vậy, không ngờ rằng rõ ràng trong lúc nàng mê muội lại có thể nhanh chóng lấy lại thần trí, xem ra sự tự chủ của nàng cao hơn hẳn so với người bình thường, chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức.

Kim Chuyên ngồi chờ trong sảnh chính vừa thấy Lộ Nhi lại trưng bộ mặt cười nịnh nghênh đón.

“Lộ Nhi, chuyện lần trước…”

“Chuyện lần trước?” Lộ Nhi lập tức thu lại nụ cười trên khóe môi, đôi mắt nheo lại hiện ra một tia không vui, “Ngươi có biết vừa rồi ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta không? Còn dám nói với ta chuyện lần trước!”

Kim Chuyên không ngờ rằng vẻ mặt của Lộ Nhi lại thay đổi thất thường, giống như thời tiết biến hóa bất thường vậy, vẻ mặt cười nịnh của Kim Chuyên trong nháy mắt biến mất, không biết mình đã đắc tội với hắn lúc nào, nhìn lại thấy có chút kỳ lạ, cho dù nhìn thế nào thì lời nói cùng cử chỉ của Lộ Nhi cũng không giống một hài tử nên có.

“Ngươi… ngươi rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?” Bất tri bất giác hỏi lời này, hắn giật mình, vội vàng mím môi.

Nghe trong lời nói của Kim Chuyên có ý hoài nghi, gương mặt đang trầm xuống của Lộ Nhi nhất thời cười lên, vỗ đôi tay nhỏ bé của mình, chỉ vào hắn cười đến nỗi thở không ra hơi, lại làm cho Kim Chuyên không thể hiểu gì.

“Nhị cữu tử, ngươi thật sự rất ngốc, như vậy mới có thể bị Mạc chưởng quầy khi dễ, thật tình mà nói chỉ cần nhìn cái mặt ngươi, cho dù là người chỉ biết diễn trò một chút, cũng có thể lừa được ngươi rồi, đến cửa hàng lương thực nhà mình cũng dám đi hợp tác với người ngoài thiêu hủy, nếu ca ca ngươi biết được, chắc chắn ngươi sẽ bị ném ra khỏi nhà.” Vẻ mặt ngây thơ, thành thật bất đắc dĩ thở dài thành tiếng “chậc, chậc”.

Chính là vì chuyện này nên mình mới đi tìm hắn nói chuyện, kể từ ngày hôm qua hắn đồng ý giúp mình làm vài việc gì đó, làm mình đứng ngồi không yên, Kim Chuyên tiếp tục cười cười xoa xa đôi bàn tay.

“Lộ Nhi, nói thế nào thì ta cũng là nhị cữu tử của ngươi, ngươi cũng đừng nên nói chuyện đó cho đại ca, ta sẽ mua đồ ăn ngon cho ngươi ngày ngày, có được không?”

“Đồ ăn ngon? Sẽ không phải là những thứ kẹo rẻ mạc kia chứ?” Tay nhỏ bé chống cằm, rất là nghiêm túc hỏi.

“Ách… Vậy là ngươi muốn loại kẹo đắt tiền nhất sao?” Nếu là như vậy, chẳng phải mỗi tháng phải mất đi nửa tháng tiền tiêu vặt sao?

Hắn thật sự là nói chuyện không nhìn sắc mặt người khác mà! Lộ Nhi cười nhạo một tiếng, nhưng lại sợ bị hắn nghi ngờ, chỉ đành làm bộ khả ái lắc đầu một cái, ngón trỏ trước mặt hắn khẽ lay động.

“Không cần bỏ tiền ra đâu, chỉ cần đến lúc ta muốn ngươi làm việc thì ngươi làm theo là được rồi, cũng không được hỏi tại sao, bởi vì đều này đối với Kim gia có lợi, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không nói gì với đại ca. Nhưng ngươi phải nhớ đều quan trọng nhất là lần sau ta không tìm ngươi thì ngươi nhất định đừng đi tìm ta trước!” Lộ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, vừa nghĩ đến “thức ăn ngon” thiếu chút nữa thì được ăn lại bay mất, Lộ Nhi thật sự rất muốn nhổ hết răng cửa của Kim Chuyên.

Ngược lại Kim Chuyên không hề hay biết sự tức giận dưới gương mặt đang mỉm cười kia, hắn nịnh nọt lấy ra một túi kẹo từ trong túi để vào trong tay Lộ Nhi.

“Được, được, được!” Lấy được sự cam đoan của Lộ Nhi, Kim Chuyên lại nghe không cần phải dùng đến tiền, hắn cười tươi như hoa, “Kẹo này coi như quà tặng ngươi, lần sau ta nhất định sẽ không tìm ngươi, trừ phi ngươi tìm ta.” Lúc nãy mua kẹo, dù sao cũng không phải loại kẹo giá rẻ, coi như là hối lộ hắn.

Lộ Nhi liếc mắt nhìn túi kẹo, trong lòng đầy sự ghét bỏ, nhưng lại không thể biểu lộ ra, chỉ đành bỏ vào trong túi đi ra khỏi thiên thính, định ngày mai đem đến lớp học cho đám con nít kia ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.