Xà Đại Nhân

Chương 161: Giữa Đẹp Và Xấu





Khi nước trong tay Lương Tuyết phun lên mặt mình, tôi mơ hồ cảm thấy làn da trên mặt từ từ căng ra.

Giống hệt đang tắm nước nóng vậy, toàn bộ làn da đều trở nên trong suốt, dường như đang ngâm mình từ từ ..

Nhưng thân thể lại từ từ lạnh đi, như thể xương cốt đều co rút vào trong, giữa cơn co rút và sưng tấy này, mơ hồ có thể cảm giác được làn da như bị kéo xệ xuống.

“Đây là loại nước gì?” Tôi cố gắng bình tĩnh lại.

Suy cho cùng tôi đã thấy cảnh tượng như vậy nhiều lần rồi, chỉ cần Lương Tuyết không giết chết tôi, thì vẫn có hy vọng thoát thân.

“Cháu xem cháu hỏi đi, chắc chắn là nước thay da rồi.” Lương Tuyết phun lên ngực, đổi tay xong liền sờ vào cái kéo ở bên cạnh.

Cây kéo đó không lớn lắm, trong đôi tay mảnh khảnh và trắng trẻo của Lương Tuyết có một tia sáng lạnh lẽo.

Lúc này, tôi có thể cảm thấy có thứ gì đó đang bắt đầu dịch chuyển dưới làn da của mình, thấy chiếc kéo đó đã co lại.

Ngay cả khi biết mình sẽ không chết, nhưng trong lòng vẫn sẽ sợ hãi.

Dù biết là tiêm không đau nhưng khi nhìn thấy kim tiêm thì vẫn sẽ cảm thấy run sợ! “Mặt của tôi còn không xinh đẹp bằng của cháu bây giờ, cháu đổi của tôi chẳng phải càng tệ hơn sao?” Tôi liếc nhìn cây kéo kia, ngón tay muốn nhấc lên.

Nhưng trên ga trải của giường thẩm mĩ lúc này dính vào, không biết là gì dính rất chặt.

Lương Tuyết nhìn tôi cười khẽ: “Đừng lo lắng, chiếc kéo này không phải để cắt da của cháu đâu” Bà ta giơ kéo lên, cắt xoẹt xoẹt quần áo của tôi, sau đó vạch ra.

Xịt nước trong cái bình kia lên người tôi: “Xịt nước thay da này của tôi đi, toàn bộ làn da của cháu sẽ bong ra và sẽ không bị đau đâu.”
“Khuôn mặt này của cháu tuy không xinh đẹp nhưng lại có sức hút đấy chứ? Nếu không thì sao Xà quân

có thể nhìn trúng cháu được?” Lương Tuyết nhìn tôi chằm chằm cười khẽ: “Lưu Thị Di thật sự còn quá trẻ, cho nên nói thẳng ra là muốn có một bào thai rắn, cũng không biết nên vun đắp tình cảm trước, hay là thay
thế cho nhau sao đó.”
Không ngờ Mặc Dạ lại có nhiều ong bướm vây quanh như Đường Tăng, không ngờ cả Lương Tuyết và Lưu Thi Di đều muốn xin nòi giống.

Rõ ràng bà ta đã cố tình xuất hiện ở tầng dưới nhà tôi và dụ cho Mặc Dạ đuổi theo.

Trong nhà bà ta nhất định đã giấu những thứ gì đó khác có thể ngăn cản được Mặc Dạ.

Khi hắn tiến đến, bà ta có thể đã bôi lên da của tôi rồi...!
“Nghĩ thông suốt rồi?” Lúc này Lương Tuyết đã phun nước thay da lên chân của tôi rồi: “Da chỗ này của cháu vẫn đẹp đấy chứ?
“Cô bôi lên da của cháu cũng vô ích mà thôi.

Long Duy đã tỉnh lại rồi, Mặc Dạ sẽ không có suy nghĩ gì với kẻ thế thân như cháu nữa” Tôi cố gắng trấn tĩnh lại.

Dù gì thì thay đổi lớp da, không rõ Mặc Dạ có nhận ra hay không.

Lương Tuyết chỉ cười nhẹ: “Cháu yên tâm, dù sao căn nhà này của tôi cũng đã lâu năm rồi.

Chỉ cần hắn bước vào và thả lỏng một chút là tôi có thể thành công”
“Như tôi bây giờ gọi là tương kế tựu kế đúng không?” Lương Tuyết cười nhẹ hơ hơ, phun nước lên khắp người tôi.

Sau đó ngồi trên chiếc ghế đẩu bên cạnh nhìn tôi: "Hơn nữa tôi thay da rất dễ, đợi cháu trút bỏ lớp da này ra, tôi sẽ tiến vào.

Nếu không được thì tôi sẽ đổi lớp da khác, chắc chắn sẽ có cơ hội để thành công, phải không?”
“Những bộ da này từ đầu ra?” Tôi nhìn chằm chằm Lương Tuyết, nhẹ giọng nói: “Là những người đến tìm cô để làm đẹp sao?
“Đó là những khách hàng là thượng đế của tôi đấy.


Làm sao có thể sử dụng da của khách hàng được? Đạo đức nghề nghiệp vẫn là điều cần thiết.” Nhìn thấy nước trên mặt tôi đã khô đi, Lương Tuyết lại phun
thêm một lần nữa: “Là những người không biết thỏa mãn ở bên ngoài kia, tự dưng tìm đến đây.”
“Cháu nói xem họ vốn dĩ đã rất đẹp rồi, còn muốn chỉnh sửa, thay đổi, muốn đẹp hơn nữa, hận không thể là người xinh đẹp nhất trên thế giới này” Lương Tuyết phun xuống cơ thể của tôi từng chút một.

Lắc đầu thở dài: “Hồi nhỏ trông tôi không hề xinh đẹp, suýt nữa thì ba vứt tôi đi rồi, là mẹ nhặt lại.

Nhưng vì không được xinh đẹp nên từ nhỏ việc nhà đều phải làm hết, đồ ăn ngon đều mang cho những chị em
khác của tôi ăn hết”
“Vì vậy từ nhỏ tôi đã học hành chăm chỉ, lần nào cũng đứng đầu trong các kỳ thi, nhưng họ vẫn không thích tôi.

Học hết cấp hai đã bắt tôi đi ra ngoài làm thêm, nói rằng tôi xấu như thế thì có học xong vẫn cứ
xấu, ngược lại càng khó lấy chồng, chi bằng đi xa mấy năm kiếm tiền xây nhà cho anh trai để anh ta có thể lấy được một cô vợ xinh đẹp” Lương Tuyết dường như chỉ đang nói dông nói dài.

“Vậy tại sao cô lại trở thành như thế này?” Tôi đưa mắt nhìn Lương Tuyết, dứt khoát giả vờ rằng tôi đến đây để làm đẹp và cắt tóc.

Mỗi lần đi làm tóc, những người thợ đó đều nói rất nhiều.

Phẫu thuật thẩm mĩ thực ra cũng như vậy, toàn bộ quá trình cũng chỉ ngồi nói chuyện cùng.

Các thẩm mỹ viện và làm tóc luôn có thể dụ dỗ để nạp thẻ, tất cả đều đến từ cuộc trò chuyện.

Lương Tuyết lại phun nước thay da lên chân của tôi: “Tôi luôn muốn mình trở nên xinh đẹp mà, đi làm ở thẩm mĩ viện, nhưng kết quả thì sao? Người ta không cần tôi, nói rằng trong quá xấu sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của
cửa tiệm”

“Tôi chỉ có thể dọn dẹp vệ sinh trong cửa tiệm, họ lấy tôi ra làm tài liệu giảng dạy tiêu cực.

Ha ha, những năm đó ấy...” Dường như Lương Tuyết đang vui mừng vì trút được hết tâm sự.

Cầm lấy dao tỉa lông mày và “xoèn xoẹt” giúp tôi tỉa tót lại.

Tôi thậm chí không dám nói gì nữa, chỉ sợ cô ta nghĩ lại điều gì đó trong quá khứ và cảm thấy bực bội sẽ chọc thằng con dao vào mắt của tôi.

Nhưng khi nước thay da được xịt lên người, thân thể dính lấy càng ngày càng chặt ở trên giường thẩm mĩ, nhưng tứ chi có vẻ hơi yếu ớt, lại thoải mái dễ chịu hơn một chút.

Giống hệt như cảm giác lúc tôi ngủ không ngon giấc, mẹ đã bật đèn xông tinh dầu vậy, chỉ là lúc này càng dữ dội hơn.

Ngay cả khi biết rằng sự sống và cái chết đang giao thoa nhau vẫn không hề có bất kì cảm giác mãnh liệt nào.

Có vẻ như Lương Tuyết nói đúng, bà ta đã giở trò với căn nhà này từ lâu rồi.

Bây giờ tôi vừa cầu mong cho Mặc Dạ hãy xuất hiện sớm ít nhất là bảo vệ lớp da của tôi.

Vừa day dứt mong hắn đừng đến để Lương Tuyết không được như ý.

Tuy nhiên Lương Tuyết lại nhẹ nhàng bình thản nói: “Lúc đó, thẩm mỹ viện còn hơi quá đáng, lần nọ một nhóm tội phạm xông vào lúc nửa đêm.

Những người khác đều vô cùng xinh đẹp nên bọn chúng muốn giữ lại chơi đùa từ từ.

Thấy tôi xấu thì giết để răn đe những cô gái xinh đẹp kia.”
Nghe thấy vậy trái tim tôi run lên, ánh mắt không khỏi nhìn sang bà ta.

Lương Tuyết nói tới đây liền rút mút trang điểm ra lau đi đôi lông mày vẽ hỏng của mình: “Cháu yên tâm đi, lớp da này là của tôi, sao có thể làm cháu đau được.

Nói chuyện cùng tôi đi, những lời này trước đây cũng chỉ có thể nói với mẹ cháu thôi...”

“Nhưng mẹ của cháu quá ghê gớm.

Tôi nhìn thấy bà ấy cũng cảm thấy hơi sợ hãi nên không dám nói” Lương Tuyết quay tay lại sửa bên lông mày kia, cười nói: “Tôi cũng nghĩ mãi không hiểu sao bà ấy lại nuôi nấng cháu trở thành một con người bình thường đến như thế này”
“Làm sao cô lại bắt gặp mẹ cháu được vậy?” Tôi cảm giác được dao cạo lông mày đang lướt qua ở dưới khóe mắt liền nhằm ghiền mắt lại: “Cô chết thật rồi?
“Đúng vậy” Lương Tuyết cười nhẹ: “Vì muốn răn đe người khác, bọn họ chặt đứt cổ của tôi, máu tuôn không ngừng.” “Lúc đó tôi căm hận lắm.” Con dao cạo trong tay Lương Tuyết lướt nhẹ ở đuôi lông mày của tôi: "Bọn họ trông rất xinh đẹp, được ba mẹ cưng chiều, cũng dễ dàng tìm được việc làm, cho dù có làm sai điều gì chỉ cần làm nũng một chút, ra vẻ dễ thương.

Một người dễ thương, cùng lắm là hiến thân là xong chuyện”
“Từ nhỏ tôi đã chăm chỉ học hành, làm việc gì cũng cố gắng hết sức mình như vậy, bởi vì trông xấu xí mà ngay cả những tên tội phạm kia cũng muốn giết tôi để đe dọa người khác!” Con dao tỉa lông mày của Lương Tuyết khẽ đè xuống.

Tôi vừa cảm thấy đầu lông mày hơi đau liền vội vàng nói: “Vậy tại sao cô lại trở thành tà quan ?”.

Lương Tuyết xé chiếc mũ rồi ôm lấy đầu tôi.

Năm ngón tay của bà ta dường như từ từ khoan vào trong, như thể đang đeo găng tay.

“Cháu yên tâm đi không sao đâu.

Chất nhờn trên giường này là huyết thanh còn sót lại của những người đã cười nhạo tôi xấu trước đây khi họ lột da” Giọng Lương Tuyết trầm hẳn.

Tôi chỉ cảm thấy da đầu như bị xé toạc ra, há miệng ra muốn hét lên, lại cảm thấy lớp da nơi khóe miệng đang dính chặt lấy nhau.

“Suyt” Lương Tuyết ở phía trên liếc nhìn tôi: “Tôi đã dùng nước thay da chỉ có thể làm lớp da trên bề mặt bị bong ra mà thôi.”
“Đừng cử động, đợi đến khi lớp da của cháu lột ra hoàn toàn, sẽ giống như một con rắn lột da vậy, còn bên trong thì vẫn nguyên vẹn mà.

Cũng sẽ không chảy máu, chỉ là chảy một chút huyết thanh và sau một lát sẽ ngưng tụ lại ngay..” Hai tay của Lương Tuyết dường như đã len vào trong đầu tôi.

Tôi cảm thấy da mặt của mình như bị kéo thắt lại, sau đó là một tiếng co giật.

Sau đó chiếc giường thẩm mĩ dưới thân mình dường như đã trống không, cả người rơi tuột xuống dưới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.