Xà Đại Nhân

Chương 222: Vậy Thì Xem Cô Có Sợ Chết Hay Không





Nhìn về phía thanh niên cầm bút vẽ nói: "Đúng vậy! Các người đều quên rồi, họa ảnh của Hoan Không Môn làm sao mà chết.

Xà quân giận dữ, băng bắn ngàn dặm, sấm sét vang xa."
Người thanh niên cầm bút vẽ lạnh lùng nói: "Một ngày của trấn Thanh Thủy đã đổi trời, cũng đổi đất.

Xà quân và Long Duy thật xảy ra bất đồng, sợ là tạm thời không ra được”
Ánh mắt anh ta lạnh lùng, nghiêm nghị nhìn tôi: "Nếu cô đã đổi tên, vậy thì không phải là Long Duy nữa.

Ra khỏi trấn Thanh Thủy, Xà quân và quan tài rắn cũng không thể bảo vệ cô được.

“Đó là Hư Thủy của Hoan Không Môn” Hà Khổ nhìn tôi, trầm giọng nói: “Ý của A Vấn, cô hiểu không? Ngài ấy đã bày tỏ, là cô tự nguyện đến Vấn Thiên Tông thì chúng tôi sẽ ra tay giúp đỡ."
Tôi gật đầu với cô ta, sau đó nhìn những người khác không nói gì: "Tôi đã nghe nói về ba tông bốn nhà năm môn.


Nhưng những người nên đến, dường như vẫn chưa đủ, những nhà khác có cần đến báo danh luôn không?"
Thanh Chiết cười nhẹ: "Ý Sinh Tông của chúng tôi không có hứng thú với việc này, chúng tôi chỉ muốn kiếm tiền.

Là bọn họ tự tìm tới cửa, tôi chỉ đến xem người mà có thể khiến Xà quận phẫn nộ trong truyền thuyết thôi.”
“Trong ba tông phái, vậy thì chỉ có Tiềm Thể Long?" Tôi xoay con dao đá trên đầu ngón tay, đẩy kiếm gỗ đào trên mái tóc đen: “Không biết người của Tiềm Thế Tông có tới không?”
Tiềm Thế Tông nghe tên chính là tông phải nhập thể, từng nghe Mễ bà Tần nhắc tới, trong Huyền Môn có rất nhiều người có tiếng, nhưng lại rất ít người lộ diện.

Sau khi tôi hỏi xong, không ai tiếp lời cả.

Thanh Chiết lập tức cười lạnh, nhìn Hồng Huyền khẽ cười: "Cô nhìn xem, trong ba tông phái chỉ có tông chủ của Ý Sinh Tông chúng tôi đến.

Các người thấy tông chủ của tôi quá rảnh rỗi sao?"
“Tiềm Thể Tông từ trước đến nay đều không quan tâm đến những chuyện trong Huyền Môn, bọn họ không tính” Vẻ mặt Huyền Hồng tối sầm.

Tôi chậm rãi xoay con dao đá, cười nói: "Vậy bốn nhà của Huyền Môn, riêng tôi chiếm hai nhà rồi!” Đầu ngón tay lóe lên, vài hạt gạo bỗng bắn về phía Hồng Huyền.

Gạo lấy được từ chỗ Mễ bà Tần, bây giờ sức lực tôi rất lớn, chỉ cần đầu ngón tay bắn ra, đã bắn thẳng đến chiếc mũ lông vũ trên đầu của Hồng Huyền.

Hồng Huyền ngay lập tức rút lấy chiếc lông đuôi màu đỏ rực ra, nhưng vừa chạm vào, những hạt gạo đó lập tức hóa thành đốm lửa nhỏ, đốt chiếc lông đuôi kêu xèo xèo.

Chẳng qua ánh lửa lóe lên, vô số con chim nhỏ bay ra khỏi chiếc lông đuôi, mổ vào mấy hạt gạo tôi bắn ra.

Chỉ là vừa nuốt hạt gạo vào, mấy con chim nhỏ rơi xuống đất, ở dưới đất co giật mất cái, lông chim trở nên đen thui, thi thể trong nháy mắt thổi rữa.

“Tôi còn chiếm lấy nhà họ Long ở thôn Hồi Long nữa” Tôi nhìn móng vuốt của con chim nhỏ và nói: “Bây giờ chỉ còn lại năm môn các người?” Tôi chậm rãi đứng dậy và nhìn Hư Thủy: "Tôi cũng là con người, muốn đi đâu và làm gì, tự bản thân tôi định đoạt”

“Cho dù tôi mang thai rắn, cũng không phải để cho các người muốn làm gì thì làm” Tôi chậm rãi xoay con dao đả, trong nháy mắt nhìn về phía Cốc Phùng Xuân: “Tôi có thể liều mạng trốn khỏi trần Thanh Thủy.

Chắc chắn không phải là một người cam chịu số phận, hoặc là người chỉ chờ chết”
"Sự âm hiểm của tôi, thím còn chưa thấy qua sao? Tôi có thể giết chết thai rắn trong bụng Long Thiền.

Tính mạng của tôi là do tôi giành được.

Thím cho rằng tôi sẽ sợ độc Nguyễn Sinh sao?" Tôi âm trầm nhìn Cốc Phùng Xuân.

Cười gằn nói: "Cho dù không có Xà quân Mặc Dạ, tôi cũng có khả năng tự bảo vệ chính mình.

Thím đang nghĩ tới, không phải tôi nên đi đâu, mà là nên suy nghĩ tôi đã như vậy rồi.”
“Long Thiền bị thím hiến tế vào quan tài rắn, sống không bằng chết.” Tôi âm trầm nhìn Cốc Phùng Xuân, hét lớn: “Hổ dữ còn không ăn thịt con.

Nói về sự am hiểm, tôi làm sao so với thím được.”
Sắc mặt Cốc Phùng Xuân thay đổi, cầm dây cung, bắn một mũi tên về phía tôi: "Vậy thì xem cô có sợ chết hay không?"
Mũi tên xuyên sóng lao thẳng tới, tôi lấy kiếm gỗ đào trên đầu, thô bạo rút xuống, tóc đen theo đó rơi xuống, vướng vào mũi tên xuyên sóng, tung người lên, vọt tới trước mặt Cốc Phùng Xuân.


Trên tay vẫn luôn nắm chặt con dao đá, quét qua cổ Cốc Phùng Xuân, sợi tóc đen cứa vào làm bà ta bị thương.

Cốc Kiến Minh ở bên cạnh nhìn, nói: "Tôi nghĩ nhà Xạ Ngư Cốc không phải dùng thuốc giải độc Nguyễn Sinh để đối với cô ta đấy chứ?”
“Đinh trấn hồn đóng vào trong cơ thể, làm sao có thể khởi động được tóc đen kia?” Cốc Phùng Xuân cảm giác được tóc đen quét qua mà đau nhói: “Cô rốt cuộc là cái gì?”
Tôi nhìn đám tóc đen cuồn cuộn dưới chân, khẽ cười nói: "Các ngươi dám đuổi theo, không phải nghe nói đinh trấn hồn đã đóng vào cơ thể tôi sao, chặt đứt sự liên hệ của tôi quan tài rắn, không còn hắc lệ, cho nên mới không sợ?”
Thật ra sau khi định trấn hồn đóng vào cơ thể, tôi đã cảm thấy mái tóc đen của mình không còn tuôn loạn nữa.

.

Nhưng khi giọt tinh huyết của Hà Thọ chảy vào cổ họng, lúc thai rắn tỉnh dậy, tôi đột nhiên cảm thấy mái tóc đen trên đỉnh đầu mình chuyển động.

“Nếu đã muốn chết, chẳng qua cũng chỉ là lấy mạng đổi mạng” Tôi nhẹ nhàng cắt mái tóc đen của mình bằng con dao đá.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.