Xà Đại Nhân

Chương 43: Tạm Thời Bảo Vệ





Tôi nghe Long Thiền nói thì ngạc nhiên nhìn Mặc Dạ.

Sắc mặt hắn không chút thay đổi, buông tay rồi ra, phất tay với Long Thiền: “Cút.


Giọng nói kia như sấm sét, Long Thiền cảm thấy bụng dưới đau đớn, ôm bụng nhìn Mặc Dạ: “Xà quân, một khi tôi sinh ra con của nhà họ Long, có phải Xà Quân cũng sẽ bảo vệ tôi như cô gái trong lầu các không.


Trên mặt Long Thiền đã không còn sự bình tĩnh khi nãy nữa, vẻ mặt độc ác hung tàn: “Nếu đã thế, vì sao Xà Quân không cho tôi gặp mặt cô gái kia một lần nữa?”
Mặc Dạ kéo tôi đi về phòng, sau đó đánh một tia sấm về phía Long Thiền.

Dường như Long Thiền rất sợ sấm, cô ta hét lên một tiếng, trốn xuống giường, gào thét: “Xà Quân Mặc Dạ, nếu Long Duy không chết, ngài phải đảm bảo đứa nhóc trong bụng tôi được sinh ra.


Tiếng sấm rền vang, đợi đến khi tia sấm qua đi, Long Thiền đã biến mất.

Ba con Trần Toàn nằm trên giường trúc hơi động đậy.

Mặc Dạ kéo tôi đứng dưới mái hiên, duỗi tay cầm lấy dao cạo trong tay tôi: “Long Thiền mang theo rắn con đi ra từ trong quan tài rắn, quan tài rắn sẽ khiến cô ta bất tử bất diệt, dù em cắt đứt cổ cô ta, cô ta cũng sẽ không chết.


Tôi nhìn máu trên dạo cạo, từ từ buông xuống: “Anh bàn điều kiện gì với quan tài rắn mới giữ được mạng tôi thế?”
Mặc Dạ không trả lời, chỉ đặt dao cạo xuống bàn ở bên cạnh.

Sau đó hắn kéo tay tôi, đặt mấy quả mọng đỏ tươi vào tay tôi: “Đây mới là thứ rắn bảo vệ, cứ lấy đi là được, sẽ không ai hỏi nó có đồng ý hay không.


Giọng nói của Mặc Dạ hơi khàn, nhìn chằm chằm tôi một cái, sau đó biến mất.

Quả mọng mang theo mùi thơm nhàn nhạt, quả nào cũng căng tròn óng ánh, đỏ tươi mọng nước…

Giống như báu vật xà tinh sơn quái trong núi trông coi, cũng giống như tác dụng của tôi với Mặc Dạ mà tôi nói hôm đó vậy, cho nên Mặc Dạ tìm cái này cho tôi?
“Chắc chắn sẽ ngon lắm.

” Ngưu Nhị bưng bát cơm đến gần: “Ngọt lắm nhỉ?”
Hà Ca kéo lấy anh ta, nói với tôi: “Đây ít nhất là quả mọng nhân sâm nghìn năm, hình như nhân sâm đã có linh tính rồi, cho nên Xà Quân chỉ hái quả mọng về thôi.


“Gần đây cô liên tục gặp chuyện, liên tục bị thương, đây là Xà Quân cố ý đưa cho cô.

” Hình như Hà Ca nghĩ tới điều gì, đẩy Ngưu Nhị về lại bàn cơm.

Nhìn tôi nói: “Cô cũng biết đấy, người trong thôn Hồi Long đều bị rắn nhập vào người, hoàn toàn không thể giải được, cho nên…”
“Tôi biết.

” Tôi giơ tay lên, cho hết tất cả quả mọng vào trong miệng.

Nhìn Hà Ca : “Cho nên các anh đã ra quyết định giúp tôi rồi.


Người của thôn Hồi Long đều phải chết, nhưng đối với chuyện gả cho Mặc Dạ hay cứu người của thôn Hồi Long thế nào, tôi đều rất hoang mang, nhưng chỉ là lo lắng vô ích mà thôi.

Bọn họ đã ra quyết định giúp tôi rồi…
Tôi đi tới nhìn Ngưu Nhị: “Anh đến Vấn Thiên Tông trước, đợi sinh ra rắn con rồi tôi sẽ đi tìm anh, được không?”
“Thật sao?” Ngưu Nhị cực kỳ vui vẻ, nhìn Hà Ca: “Trên núi của các anh cũng có quả như khi nãy chứ?”
Hà Ca tỏ vẻ bất đắc dĩ, gật đầu.

Ngưu Nhị quay đầu nhìn tôi: “Long Duy, cô có thích ăn không? Tôi giữ lại hết cho cô, tôi sẽ hái quả dại tốt nhất, giữ lại cho cô hết!”
Đáy lòng tôi chua xót, cầm đũa gắp thức ăn cho anh ta, chỉ không ngừng gật đầu.

Hà Ca chỉ sợ Ngưu Nhị đổi ý, lập tức gọi xe, ăn cơm xong lập tức dẫn anh ta đi.


Ngưu Nhị lên xe còn không ngừng gọi tôi: “Long Duy, tôi sẽ nhặt mấy quả đó đợi cô, cô phải đến mau đấy.


Tôi nhìn anh ta: “Hình như anh rất thích rắn con, nhưng vì sao lại sợ xà bà?”
Mỗi lần anh ta hát bài đồng dao kia đều tỏ vẻ rất vui vì rắn con ra đời.

Nhưng dường như lại tỏ vẻ sợ hãi Long Thiền từ tận đáy lòng.

“Trên người cô ta có rắn, con rắn to trong cái bóng của cô trước đây ở trên người cô ta.

” Ngưu Nhị đến gần, nói nhỏ: “Xương của cô ta cũng là rắn, cô đừng đến gần cô ta.


Tôi gật đầu với anh ta, hình như Ngưu Nhị còn muốn nói gì nữa, Hà Ca lại chỉ sợ nói thêm anh ta sẽ không chịu đi.

Bèn đẩy anh ta lên xe: “Đợi lúc đến nơi gọi điện thoại cho Long Duy là được.


Ngưu Nhị nằm nhoài trên cửa sổ nhìn tôi: “Long Duy, tôi đợi cô, nấm ngân nhĩ ăn cũng ngon lắm, tôi sẽ giữ lại cho cô hết.


Tôi cười với anh ta, nhìn xe chạy đi.

Mễ bà Tần đang sàng gạo, cũng không đứng dậy, đợi xe đi rồi, chỉ còn lại tôi với bà ấy.

Tôi ngồi xuống nhặt kê trong gạo giúp bà ấy, bà ấy không ngừng ho.

Tôi vừa định đứng dậy rót nước cho bà ấy thì nghe thấy có người lớn tiếng gọi: “Mễ bà Tần! Mễ bà Tần…”

Giọng nói kia mang theo cả tiếng nức nở, cực kỳ chói tai, sau đó có mấy người chạy như bay về phía này.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chính là bà lão bị mễ bà Tần đuổi đi hôm tôi và bà nội đến vấn mễ.

Lần trước lúc đi, hình như bà ta thẹn quá hóa giận, lần này dường như càng tức giận hơn.

Bà ta dẫn người chạy đến, thấy ba con nhà họ Trần nằm trên giường thì lập tức vỗ đùi nói: “Mễ bà Tần, cô lại tạo nghiệp rồi, lại có người chết rồi!”
Mễ bà Tần vẫn sàng gạo, không để ý đến bà ta.

Bà lão dường như trở nên rất cương quyết, chạy thẳng đến trước mặt mễ bà Tần, lạnh lùng cười ha hả, nhìn tôi một cái.

Sau đó, bà ta hất đổ gạo trong cái rây của mễ bà Tần, lạnh lùng nói: “Lần trước cô vấn mễ cho nhà tôi, nói không chịu vấn có phải là vì đã thông đồng trước với người khác trộm thi thể của Cốc Tiểu Lan không!”
Mấy người bên cạnh cũng lập tức vây quanh, bà lão kia không ngừng nói: “Có phải trong lòng cô có ý đồ xấu, cho nên mới đuổi tôi ra ngoài không, cô còn nói gạo nhà tôi mốc, rõ ràng là do cô giở trò!”
Bà già kia hất gạo xong còn chưa hả giận, xắn tay áo, còn muốn kéo lấy mễ bà Tần: “Cô đứng lên cho tôi, cho tôi biết rốt cuộc thi thể của Cốc Tiểu Lan ở đâu, hôm nay cô mà không nói với tôi có nghĩa là cô thông đồng với người khác trộm mất!”
Không thấy thi thể đâu nữa?
Tôi nghe mà cực kỳ ngạc nhiên, mễ bà Tần bị kéo lên, vô cùng tức giận, lại bắt đầu ho.

Bà lão kia còn vừa đẩy vừa kéo mễ bà Tần vào trong nhà: “Hôm nay tôi mang theo gạo và trứng, cô không làm cũng phải làm, nhất định phải tìm cho ra thi thể của Cốc Tiểu Lan!”
Tôi hất tay bà ta ra, đỡ lấy mễ bà Tần: “Người ta không muốn chính là không muốn, còn có kiểu ép vấn mễ như thế à?”
Thật ra trong thôn trấn rất để ý các mối quan hệ, trong nhà thế nào.

Mễ bà Tần chỉ còn một thân một mình, đương nhiên cho rằng bà ấy dễ bắt nạt.

“Ơ! Con nhóc này là ai? Học trò cô mới nhận à?” Bà già kia còn cười ha hả, duỗi tay muốn đẩy tôi: “Cô tránh ra cho tôi, nếu không tìm thấy thi thể của Cốc Tiểu Lan, hôm nay tôi sẽ đập nát cái nhà này.


Lần trước bà ta bị chọc tức, cho nên lần này đã chuẩn bị trước.

Dạo này tôi liên tục xảy ra chuyện, tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Bà già này lúc thì xô lúc thì đẩy tôi, còn phun nước miếng lên mặt tôi: “Tôi cho cô biết, lúc trước Cốc Tiểu Lan gả vào nhà chúng tôi, bát tự là do mễ bà Tần tính đấy.


“Cốc Tiểu Lan gả vào nhà chúng tôi ba bốn năm vẫn không có con, còn bệnh chết, không biết đã tốn bao nhiêu tiền thuốc của nhà tôi, bây giờ ngay cả thi thể cũng không thấy đâu, ai biết bị dùng làm gì rồi!” Bà lão hung hăng nói.


Còn chỉ vào tôi: “Nếu cô đã là học trò của mễ bà Tần, thì cứ đền cô cho nhà chúng tôi đi, để cô sinh con cho con trai tôi!”
Bà ta vừa dứt lời, không biết vì sao tôi lại cảm thấy cực kỳ tức giận.

Tôi đẩy bà ta ra, nặng nề quát: “Bà đừng có gây sự vô lý.


Mễ bà Tần ho như sắp tắt thở, vội kéo tôi, ra hiệu cho tôi đừng gây chuyện.

Bà lão kia như càng hung hăng hơn, chỉ vào tôi nói: “Mễ bà Tần không có bản lĩnh, tính sai, để chúng tôi cưới một con gà không biết đẻ trứng, tôi bảo bà ta vấn mễ thì thế nào?”
“Có phải không có bản lĩnh, không thể tìm thấy không?” Bà lão càng nói càng đắc ý.

Nước miếng văng tung tóe: “Chẳng trách cô của cô ta bị rắn cắn chết, chắc chắn là vì không có bản lĩnh, không xử lý được chuyện của thôn Hồi Long, kết quả bị cắn chết.


Việc này là một cái gai trong lòng mễ bà Tần, sắc mặt bà ta lập tức tím lại, tức đến mức run rẩy.

Tôi nhìn bà già, cười khẩy: “Bà có biết tôi là ai không?”
“Tôi chẳng cần biết cô là ai…” Bà lão còn muốn nói gì đó, nhưng chợt la lên một tiếng: “Rắn… Yêu quái! Yêu quái!”
Trong tiếng thét chói tai của bà ta, một con rắn to bò xuống từ trên mái hiên, ngóc đầu thè lưỡi ra với bà ta.

Bà lão sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, chỉ vào con rắn kia hét toáng lên, sau đó không nói nên lời, hai mắt trợn trắng, cứ thế ngất xỉu.

Mấy người đến cùng bà ta cũng sợ đến mức bỏ chạy, la hét: “Rắn kìa, rắn kìa!”
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, con rắn kia chậm rãi bò xuống từ trên mái hiên, nó nhìn vào trong nhà, gật đầu một cái, sau đó lại bò về.

Mặc Dạ mặc áo đen đứng ở đó, nặng nề nhìn tôi: “Ngưu Nhị đã đi rồi, dạo này ta có việc, không thể ở bên cạnh em.


“Em tạm ở lại chỗ của mễ bà Tần đi, dù đạo hạnh của con rắn này không cao lắm, nhưng đã có linh trí, để nó tạm thời bảo vệ em, có việc cứ bảo nó đi gọi ta.

” Trên mặt Mặc Dạ thoáng lộ vẻ gì đó, nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.