Xà Đại Nhân

Chương 47: Đưa Em Đi





Một người chết hơn một năm đột nhiên còn sống trở về, đây có thể nói là vừa kỳ lạ vừa oanh động.

Bà Ngụy không biết là vui mừng hay sợ hãi, dù sao cũng rất ngạc nhiên, tay chân không biết để ở đâu.

Nhà mẹ đẻ của Cốc Tiểu Lan vẫn còn ở đây, bà ta cũng không tiện quá đáng, chỉ là không ngừng hỏi Cốc Tiểu Lan đã xảy ra chuyện gì.

Trưởng thôn muốn kiểm soát tình hình, cũng sắp xếp người nhà họ Ngụy đi mua đồ ăn và rượu, giữ nhà mẹ đẻ của Cốc Tiểu Lan ở lại ăn cơm, bàn lại chuyện này.

Mễ bà Tần lại kéo tôi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Người chết sống lại, e rằng thật sự có liên quan đến thôn Hồi Thôn rồi.


Nghĩ đến Long Thiền đột nhiên xuất hiện bên cạnh mộ phần, trong lòng tôi cũng hơi khó chịu.

Mọi người đều quan tâm không biết Cốc Tiểu Lan sống sót trở về như thế nào, sau đó đã làm gì.

Tôi và mễ bà Tần đi cũng không có ai để ý, nhưng lúc tôi đã đi thật xa, luôn cảm thấy có con mắt nhìn chằm chằm vào mình.

Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy Cốc Tiểu Lan như dè dặt đứng trong đám người, nửa cúi đầu, nhưng đôi mắt kia lại trợn lên trên, để lộ nửa tròng trắng, nhìn chằm chằm vào tôi.

Thấy tôi quay đầu lại, cô ta còn hé miệng cười với tôi, nụ cười kia cực kỳ quỷ dị, như sợ tôi không biết cô ta đang nhìn tôi vậy.

Chồng cô ta đứng bên cạnh, đang vui mừng kéo tay Cốc Tiểu Lan, cười nói gì đó với người xung quanh.

Mấy người trẻ tuổi cũng đứng bên cạnh Cốc Tiểu Lan, hình như muốn nhìn rõ cô ta, nhưng những ánh mắt kia lại như không thể dời khỏi người cô ta vậy.

Người chết sống lại, còn yên ổn ra ngoài, sao lại giống Long Thiền thế?
Tôi mơ hồ cảm thấy không đúng lúc, đưa tay sờ vòng ngọc rắn đen trên cổ tay.

Mặc Dạ hiểu ý tôi, trầm giọng nói: “Em đừng chạm mặt với cô ta là được, dù bọn họ có bản lĩnh đi nữa cũng không dám động vào em.


Hắn nói là bọn họ, nói cách khác Cốc Tiểu Lan và Long Thiền có thể thật sự giống nhau.


Mễ bà Tần thấy tôi sờ tay thì nhìn thoáng qua, thấy vòng ngọc hắc xà thì thở phào một hơi.

Về đến nhà, tôi lặng lẽ mở bản đồ điện thoại, nhìn thôn Hồi Long trấn Cao Thăng bên trên đã biến thành điểm đỏ.

Nếu quan tài rắng chỉ muốn kéo người trong thôn Hồi Long chôn cùng, những người kia đều bị rắn tơ nhập thể, muốn chết chỉ là chuyện lặng yên không tiếng động thôi.

Nhưng vì sao lại muốn phá hủy cả thôn Hồi Long, chứng minh trong thôn có vài thứ mà quan tài rắn không muốn người bên ngoài phát hiện.

Hơn nữa nơi sụp xuống không chỉ là nơi tập trung nhà cửa trong thôn, đất ruộng ở sau núi và gần đó cũng bị sập.

Những nàng dâu cưới về kia không được vào mộ tổ, chỉ chôn ở đất trồng rau bên cạnh nhà hoặc chôn trong ruộng.

Cho nên quan tài rắn cũng phá hủy mộ của những người kia luôn.

Bây giờ Cốc Tiểu Lan đột nhiên sống sót trở về giống Long Thiền.

Tôi mơ hồ cảm thấy cô ta có gì đó không đúng, bây giờ nghĩ lại hình như trên người cô ta mang theo một mùi vị, một mùi vị nhàn nhạt mà tràn đầy dục vọng.

Chính là cảm giác như hormone!
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được đưa tay sờ vai mình, quan tài rắn có thể cứu được thôn Hồi Long, nhưng lại hạn chế tôi không thể ra trấn.

Nói cách khác, có lẽ quan tài rắn thật sự giới hạn ở cả trấn Cao Thăng.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy bên ngoài có trưởng thôn đến gọi mễ bà Tần, sắc mặt rất khó coi.

Lần này sau khi chắc chắn trong nhà không có con rắn to kia ông ta mới đi vào, nhưng vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.

Ông ta trò chuyện với mễ bà Tần, tôi rót nước cho bọn họ.

Nghe ngóng sơ qua, đại khái là Cốc Tiểu Lan nói mình tỉnh lại trong quan tại, sau đó bị mấy người bà Ngụy làm sợ hãi nên lén trốn đi.

Bây giờ hai nhà vì chuyện “thi thể” mà làm ầm ĩ không yên, cho nên cô ta cũng không trốn tiếp được nữa, bèn trở về.


“Chuyện này không bình thường lắm.

” Trưởng thôn uống một hớp nước, than thở: “Tôi bảo bà Ngụy dẫn cô ta đến cho bà xem thử, nhưng con trai bà ta như bị ma ám vậy, vừa trở về đã kéo người không chịu buông.


“Ầy.

” Trưởng thôn than thở, nói với mễ bà Tần: “Ngụy Xương Thuận đã bốn mươi rồi, muốn tái giá cũng đâu dễ dàng gì, nếu thật sự không được thì để lại cốt nhục cũng tốt.


Chuyện như vậy cũng rất bình thường ở trong thôn, rất nhiều người mười tám mười chín tuổi đã kết hôn, nhưng không lĩnh giấy chứng nhận.

Có lúc cãi nhau cái gì, cô gái sẽ chạy ra ngoài làm công hoặc trốn mấy năm ở bên ngoài, sau đó vì áp lực trong nhà hoặc vì con cái, cách mấy năm lại trở về.

Ý của trưởng thôn là giữ Cốc Tiểu Lan lại cũng được, dù sao cũng tốt hơn việc bà Ngụy bỏ một khoản tiền ra mua một cô vợ từ bên ngoài vệ.

Những người vợ mua về kia không giỏi ngôn ngữ, cũng có người bị lừa cười.

Lúc nói chuyện này, trưởng thôn vẫn không ngừng nhìn tôi.

Tôi rất biết điều trở về phòng, nhưng nhà kiểu cũ này cách âm không tốt.

Ý của trưởng thôn là bảo mễ bà Tần đừng quan tâm chuyện của tôi, mau chóng đưa tôi đi, dù sao tôi cũng không phải người trong thôn bọn họ, đừng quan tâm đến tôi nữa.

Đợi khi trưởng thôn đi rồi, tôi sờ vòng ngọc hắc xà trên cổ tôi, nhưng Mặc Dạ cũng không ra ngoài.

Mễ bà Tần gõ cửa một cái, nói với tôi: “Lát nữa Cốc Tiểu Lan sẽ đến đây, cháu có muốn vấn mễ cùng bà không, học hỏi thêm một chút cũng được.


Chuyện vấn mễ này nói dễ thì dễ, tôi đã đọc mấy quyển sách, biết đại khái nên làm thế nào rồi.

Long Thiền biến thành xà bà, chết đi sống lại, có thể là vì đã sinh ra rắn con.


Nhưng Cốc Tiểu Lan chết đi sống lại bằng cách nào?
Sao lại đột nhiên trở về?
Đột nhiên tôi hơi không hiểu rốt cuộc quan tài rắn muốn gì.

Ngưu Nhị nói trên người Long Thiền có rắn, chính là con rắn trốn trong bóng tôi lúc trước, nó còn có thể bàn điều kiện với Mặc Dạ, còn có thể há cái miệng to như chậu máu nuốt Long Thiền và bác họ vào thì chứng minh nó có thể là một con rắn rất lớn.

Nhưng vì sao lại gọi là quan tài rắn?
Còn có Phù Ngàn bị nhốt trên lầu các là sao nữa?
Nếu thôn Hồi Long đều là “rắn con”, chỉ có thể sinh con với Phù Ngàn, thì Phù Ngàn cũng có thể là “rắn con” hoặc là rắn?
Nhưng vì sao Liễu Đông Phương và Mặc Dạ vốn dĩ biết rõ cô ta ở trong lầu các mà chưa từng nghĩ đến chuyện cứu cô ta.

Lúc quan tài rắn phá hoại cả thôn Hồi Long thì đột nhiên cứu cô ta ra?
Còn có những quan tài rỗng được chôn xuống kia nữa, rốt cuộc là thôn Hồi Long hoàn toàn không chôn thi thể trong quan tài hay giống như Cốc Tiểu Lan, thi thể vào trong quan tài thì biến mất.

Đầu óc tôi hỗn loạn, mơ hồ cảm thấy chỉ cần tìm thấy mối quan hệ giữa hai người này sẽ có thể phá giải bí mật của quan tài rắn, nhưng làm thế nào cũng không thể tìm thấy mối quan hệ đó.

Một lát sau, bà Ngụy đã dẫn Cốc Tiểu Lan đến.

Còn có chồng của Cốc Tiểu Lan là Ngụy Xương Thuận đi cùng.

Cốc Tiểu Lan vừa đi vào, tôi lập tức nghe thấy trên nóc nhà có tiếng bò soạt soạt.

Cốc Tiểu Lan như sợ đến mức rụt người lại, Ngụy Xương Thuận vội kéo cô ta, lấy lòng kéo cô ta đến bên cạnh.

Bà Ngụy đang nói nhỏ gì đó với mễ bà Tần, đề phòng nhìn Cốc Tiểu Lan.

Còn con trai Ngụy Xương Thuận của bà ta thì trong lòng trong mắt đều là Cốc Tiểu Lan.

Tôi thừa dịp bọn họ nói chuyện lùi đến sau nhà xem thử, nhìn thấy Mặc Dạ ngồi trên nóc nhà, duỗi tay vỗ đầu con rắn to.

Hắn cúi đầu, vừa khéo chạm mắt với tôi, sau khi hắn sờ đầu con rắn lớn, nó chậm rãi bò tới bò lui từ sau nhà.

Mặc Dạ thả người xuống, ôm tôi ngồi lên nóc nhà, nhìn núi xanh ruộng biếc ở xa xa.

Trầm giọng nói: “Trên người Cốc Tiểu Lan mang theo mùi hương, dù là rắn đực hay đàn ông đều sẽ bị kích động.


“Đây là một chất độc, không giống với độ công kích của độc dâm xà, nó như một mùi tỏa ra lúc động dục hơn, con rắn to kia không thể ở lại đây được nữa.


” Mặc Dạ nặng nề than thở.

Kéo tay tôi nói: “Đợi đến lúc Phù Ngàn tỉnh lại, ta sẽ nghĩ cách lấy huyết xà trong xương quai xanh của em ra, đưa em rời khỏi trấn để đoàn tụ với ba mẹ em.


Tôi ngạc nhiên nhìn Mặc Dạ: “Anh và Liễu Đông Phương thì sao?”
Mặc Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề, xõa tóc tôi xuống, nhìn mái tóc ngắn ngang vai của tôi.

Hắn để tay đến gáy tôi, chậm rãi sờ sờ: “Long Duy, em nói đúng, ta và Liễu Đông Phương đều xem em là người trong trí nhớ, cho nên sẽ thêm một vài thứ không thuộc về em lên người em.


“Nhưng ta nhìn em lớn lên, giống như bảo vệ một đóa hoa, hoặc là một loại thuốc quý giá thuộc về mình vậy.

” Trong đôi mắt đen nhánh của Mặc Dạ lóe lên ánh sáng sâu thẳm.

Hắn duỗi năm ngón tay, nhẹ nhàng chơi đùa tóc tôi: “Cho dù em không phải người kia thì suy cho cùng em cũng là người ta bảo vệ đến lớn, ta không muốn em lại trải qua gió táp mưa sa như một đóa hoa, một gốc cây, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận bị nhổ cỏ tận gốc”.

“Long Duy, trước đây ta và Liễu Đông Phương có lỗi với cô ấy.

” Mặc Dạ híp mắt lại.

Hắn chậm rãi đến gần, kề sát trán vào trán tôi, nhìn tôi chăm chú, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Long Duy”.

Tôi nhìn vào mắt hắn, trong đôi mắt phản chiếu một khuôn mặt, còn có mái tóc ngắn tung bay.

Mặc Dạ chớp mắt, lông mi dài lướt qua khóe mắt tôi: “Long Duy, xin lỗi”.

Một câu nói như tiếng than khẽ, như đang nói với tôi, lại như muốn xuyên qua mắt tôi nói với một người khác.

Trong lòng tôi có hơi đau đớn, nghe thấy tiếng cười khoa trương của bà Ngụy ở bên dười.

Mơ hồ biết rằng việc sụp đổ của thôn hồi Long chỉ mới là bắt đầu với quan tài rắn thôi.

Cốc Tiểu Lan chết đi sống lại, khiến Mặc Dạ cũng cảm thấy nguy hiểm, cho nên muốn đưa tôi đi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.