Xà Đại Nhân

Chương 50: Không Muốn Lừa Em





Bước đầu của những việc này là Mặc Dạ nhờ ba tôi đưa hết rượu rắn đi.
Vốn dĩ tôi tưởng rượu rắn là rắn trong rượu.
Sau đó nhà họ Trần gặp chuyện không may, con rắn kia sống lại làm loạn mất mạng người, vừa lúc chứng minh suy đoán ấy.
Nhưng như tình huống bây giờ, vì sao Cốc Tiểu Lan lại cho Ngụy Xương Thuận uống rượu rắn?
Trong đầu tôi đang rối bời, mễ bà Tần kéo tôi một cái, đưa tôi xuống lầu ngồi chờ.
Dù sao thân phận của Cốc Tiểu Lan vẫn chưa bị bại lộ, tôi và bà có khả năng kéo cô ta ra khi chúng tôi đang thân mật chứ?
Chúng tôi ngồi ở chỗ kia, thỉnh thoảng có người đến hỏi mễ bà Tần gì đó rồi đánh giá tôi.
Nói trong nói ngoài đều là về hai lần thảm họa rắn ở thôn Hồi Long, còn cả chuyện thôn đột nhiên bị sụp đổ nữa.
"Bây giờ thôn Hồi Long bị vây rồi, có người canh gác đấy, nói là cứu người, nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ xem, hình như vẫn đang tiếp tục đào."
"Thế hệ trước nói dưới thôn Hồi Long có vàng, nếu không sao người thôn Hồi Long có nhiều tiền như vậy?"
Đủ loại suy đoán, tôi ngồi yên không nhúc nhích, có người nói đến ba con Trần Toàn.
Dù sao chuyện của bọn họ cũng coi như chuyện lớn, bây giờ bọn họ đều hôn mê bất tỉnh, nằm ở nhà mễ bà Tần.
Không biết là ai nói một câu: "Nghe nói họ đã uống rượu rắn lúc gặp chuyện không may, uống rất nhiều...!Ha ha! Hai vợ chồng chơi với rắn bên trong, sau đó...!Ha ha."
Tôi nghe đến đó bèn quay đầu nhìn người nói: "Đúng vậy, trong bụng vợ Trần Toàn còn một bụng rắn đấy.


Trên lầu cũng đang uống rượu rắn..."
Những người đó cười ha ha: "Nha! Ngụy Xương Thuận này là nghẹn hơn một năm, chắc muốn một lần lấy lại đủ.

Cũng không nên...!Ha ha!"
Mọi người cười ầm lên, tôi liếc nhìn Ngụy bà tử, mặt bà ta hơi âm trầm.
Tôi cúi người thấp giọng hỏi mễ bà Tần: "Nghe nói uống rượu thì mang thai khó."
Không phải Ngụy bà tử rất quan tâm có cháu trai hay không à, bỏ thuốc này là hơi quá rồi.
Mễ bà Tần vỗ tay tôi một cái, liếc ngang nhìn tôi, chỉ là khóe mắt lại liếc nhìn Ngụy bà tử ở phía sau, ho nhẹ một tiếng.
Ngụy bà tử ngẩn người ngồi bên cạnh chúng tôi, ra hiệu cho người rót nước chung chúng tôi rồi vội vàng lên lầu.
Không bao lâu đã thấy Ngụy bà tử quay lại, Ngụy Xương Thuận ôm Cốc Tiểu Lan xuống theo, mồ hôi trên người bọn họ vẫn chưa khô.
Hai gò má Cốc Tiểu Lan đỏ ửng, eo bị Ngụy Xương Thuận ôm cao, tay áo kéo cao một nửa, trước ngực bị mồ hôi ướt nhẹp, nửa ẩn nửa hiện.
Hai lọn tóc bị mồ hơi thấm ướt uốn lượn như rắn dán trên mặt cô ta.
Dáng vẻ này, nhìn là biết bọn họ vừa làm gì trên lầu.
Ngay lúc cô ta xuống lầu, một mùi vị kỳ lạ cũng theo đó ập đến.

Đám đàn ông đang đùa cợt nhìn thấy Cốc Tiểu Lan thì ánh mắt đều thẳng tắp.
Những thanh niên này không ra ngoài làm việc mà ở lại thôn quanh năm, nếu không phải độc thân thì chính là đã cưới vợ, người vợ đi ra ngoài làm việc.
Hương vị trên người Cốc Tiểu Lan kia, ngay cả con rắn lớn phun độc xà dâm kia cũng nhịn không được, đám thanh niên trai tráng này sao có thể nhịn nổi.
Ngụy Xương Thuận nhìn thấy mọi người nhìn chằm chằm Cốc Tiểu Lan thì cười.
Dưới cái lườm của Ngụy bà tử, anh ta mới vỗ mông Cốc Tiểu Lan: "Đi tắm rửa rồi ăn cơm."
Cốc Tiểu Lan đỏ mặt, hờn dỗi nhìn anh ta một cái, cô ta bước đi dưới tiếng cười ồn ào của đám thanh niên.
Ngụy Xương Thuận lập tức bị một người thanh niên kéo qua, xúm lại với nhau, một đám "chép miệng", sau đó ầm ầm cười ha ha, nhưng ánh mắt mọi người vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng Cốc Tiểu Lan như trước.
Tôi lập tức kéo mễ bà Tần một cái, tìm người hỏi vị trí nhà vệ sinh rồi rời đi.
Nhà ở tự xây, tuy phòng tắm và nhà vệ sinh tách riêng nhưng vẫn ở cùng một chỗ.
Tôi đỡ mễ bà Tần đi đến nhà vệ sinh, phòng tắm bên cạnh đã có tiếng nước ào ào, có thể thấy được Cốc Tiểu Lan đang tắm rửa.
Mễ bà Tần dựa người lên tường, cúi đầu ho khan, bà ấy thở dài thật mạnh, lại lắc đầu với tôi.
Bây giờ tình huống của Ngụy Xương Thuận như vậy, cưới vợ là rất khó, Cốc Tiểu Lan có thể trở về, cho dù không thể sinh con thì lấy tính cách của Ngụy Xương Thuận, nhà họ Ngụy cũng sẽ coi cô ta như bảo bối.
Huống chi người nhà họ Cốc còn ở đó, nếu lúc này nói cô ta không tốt, chỉ sợ tôi và mễ bà Tần sẽ bị người hai nhà đánh chết.
Tôi ngẩng đầu, thấy bên ngoài có cửa sổ, tôi gọi mễ bà Tần đứng ở đây, còn tôi thì lấy một nắm gạo trong túi vải của bà ấy rồi đi ra ngoài.

Thật ra lấy năng lực của tôi thì không thể chọc thủng thân phận của Cốc Tiểu Lan được, còn không bằng để cô ta tự lộ ra đuôi rắn của mình.
Nếu Cốc Tiểu Lan giống Long Thiền, chết rồi sống lại nhờ quan tài rắn, như vậy cô ta nhất định giống tôi, trong cơ thể có huyết xà xương quai xanh.
Tôi cũng không tin, nếu trên vai cô ta có một con rắn, Ngụy Xương Thuận còn có thể xuống miệng được.
Nắm gạo, tôi đi đến ngoài cửa sổ, vừa lúc bên ngoài có một đống củi, tôi cẩn thận trèo lên, vất vả đi đến bên cửa sổ.
Tôi nhìn thấy cơ thể đẫy đà của Cốc Tiểu Lan đang vặn vẹo dưới hơi nước, đang định rải gạo thì Cốc Tiểu Lan đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái, nở một nụ cười yêu mị với tôi.
Lòng tôi giật thót, đang lúc mơ hồ cảm thấy không tốt thì nhìn thấy cửa phòng tắm đối diện bị đẩy ra, một người thanh niên vừa rồi mới cười nói với Ngụy Xương Thuận đẩy cửa bước vào, quần áo đã cởi ra.
Cốc Tiểu Lan hô nhỏ một tiếng nhưng miệng đã bị ngăn chặn, không rõ thanh niên kia nói gì, chỉ thấy anh ta mạnh mẽ đè Cốc Tiểu Lan dưới thân.
Tôi nhắm lấy gạo, nhìn khuôn mặt Cốc Tiểu Lan lộ ra dưới người thanh niên kia, tiếng nước ào ào át đi tiếng của bọn họ.
Tôi thử rắc gạo vào, nhưng đều bị nước cuốn trôi, hoặc bị người thanh niên chặn lại, chỉ có một vài hạt rơi xuống đôi chân trắng như men sứ của Cốc Tiểu Lan.
Cốc Tiểu Lan đột nhiên há mồm, phun lưỡi rắn rít lên với tôi.
Đầu lưỡi kia không hóa thành một con huyết xà giống như Long Thiền, mà giống như phân nhánh, cơ thể dài trườn về phía tôi.
Tôi sợ tới mức hai chân mềm nhũn, đống củi dưới chân trượt ra, tôi vươn hai tay nắm lấy cửa sổ, nhưng gạch men căn bản không thể bám vào được.
Cơ thể lập tức phải rơi xuống, đúng lúc này lưng tôi chợt bị ôm lấy, ống tay áo vàng nhạt của áo choàng đen chợt xẹt qua mắt tôi.
Mặc Dạ vươn tay ôm eo tôi, nghiêm nghị nhìn tôi, vững vàng ôm tôi xuống dưới.
Tôi ghé vào ngực Mặc Dạ, nghe âm thanh được tiếng nước che dấu bên trong, sắc mặt hơi đỏ lên.
Lúc này gặp phải Mặc Dạ, tôi có cảm giác không đúng cho lắm.
"Trên người cô ta không có huyết xà xương quai xanh." Mặc Dạ buông tôi ra, thấp giọng nói: "Không biết có bao nhiêu loại người như Cốc Tiểu Lan, đối với quan tài rắn mà nói, loại người này căn bản không xứng để có huyết xà xương quai xanh."

Tiếng nói của Mặc Dạ như còn than nhẹ, hắn để ý vòng ngọc hắc xà trên cổ tay giúp tôi: "Có nguyên nhân mới có kết quả, có một số người ở trong mắt người ngoài, mặc dù tội không đáng chết nhưng lại có người vì kẻ đó mà chết, nhưng như vậy chẳng lẽ không có lỗi? Cốc Tiểu Lan là đang trả thù!"
"Long Duy." Ngón tay Mặc Dạ vuốt ve lưng tôi, nghiêm túc nói: "Bây giờ em muốn đối phó Cốc Tiểu Lan, không cho cô ta hại người nhưng em không biết lúc còn sống Cốc Tiểu Lan đã trải qua cái gì, nguyên nhân gì khiến cô ta hiến tế mình cho quan tài rắn."
"Hiến tế quan tài rắn?" Tôi nghe được thì ngạc nhiên.
Kéo Mặc Dạ nói nhỏ: "Không phải chỉ có con gái nhà họ Long mới hiến tế quan tài rắn được à?"
Dường như Mặc Dạ phát hiện mình nói lỡ, hắn lại trầm giọng như trước: "Hiến tế con gái nhà họ Long cho xà quan thì cả thôn Hồi Long được lời, còn loại hiến tế này của Cốc Tiểu Lan chỉ là cho cô ta sống lâu, để cô ta có thể trả thù."
"Có ý gì?" Tôi nắm chặt tay Mặc Dạ, thấp giọng hỏi: "Cốc Tiểu Lan chết như thế nào?"
Mặc Dạ nhìn bức tường kia, lắc đầu: "Long Thiền không hận xà quan, không hận Liễu Đông Phương, vậy thì hận ai, em biết không?"
Lần trước tôi từng nghĩ đến điều này, bây giờ Mặc Dạ nhắc tới, giống như mơ hồ chỉ vào cái gì.
Lúc Long Thiền bị giết ở dưới mộ, cô ta đã nói cô ta giết những người ở thôn Hồi Long kia, bởi vì bọn họ có lỗi với con gái nhà họ Long đã hiến tế quan tài rắn.
Bây giờ nghe lại lời Mặc Dạ, giống như quan tài rắn trái lại còn đang giúp Cốc Tiểu Lan và Long Thiền?
Mặc Dạ nhìn tôi: "Trở về sớm một chút."
Nhìn thấy hắn muốn đi, tôi dội túm ống tay áo của hắn: "Việc này có liên quan gì đến việc ba tôi bán rượu rắn không?"
Mặc Dạ cứng đờ sống lưng, hắn quay đầu nhìn tôi, trầm giọng nói: "Long Duy, ta không muốn lừa em."
Trái tim tôi đột nhiên trầm xuống đáy, âm thanh mơ hồ xuyên qua bức tường khiến tôi cảm thấy ớn lạnh.
"Đốt thi thể ba con nhà họ Trần sớm đi, bọn họ không chết mới là tai họa ngầm." Mặc Dạ nắm tay tôi.
Thấp giọng nói: "Long Duy, em phải nhìn thẳng vào sự thật, sóng sót mới là quan trọng, những ảo tưởng kia nên chấm dứt đi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.