Xà Đại Nhân

Chương 94: Dưới Nước Che Giấu Quan Tài





Tôi không ngờ hôm qua rõ ràng Mặc Dạ đã thất vọng rời đi, sáng hôm nay lại mang theo một bát quả dại trở về.

Còn cầm một quả dại màu đỏ đùa giỡn với A Bảo, dụ A Bảo duỗi tay thè lưỡi muốn cầm lấy, nhưng sao A Bảo có thể cướp từ tay hắn được, chỉ có thể nhào trái nhào phải theo hắn.

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn: “Xà Quân có chuyện gì sao?”
Thấy hắn nâng bát đá, tôi rũ mắt, duỗi tay vào túi áo sờ con dao: “Là muốn máu của tôi à?”
Bàn tay đang chơi đùa với A Bảo của Mặc Dạ hơi khựng lại, quả dại kia đã bị A Bảo dùng lưỡi cuốn lấy rồi nuốt xuống, Mặc Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt đau xót.

“Không phải.

” Tay nâng bát đá của hắn siết chặt lại, cầm lấy hai quả đưa cho A Bảo.

Sau đó mới đứng dậy đưa bát tới trước mặt tôi: “Mới hái sáng nay, không để lâu được, mau ăn đi.


Bên trong bát đá xám trắng để đầy quả đỏ còn mang theo hơi sương nằm yên trong bát.

Quả óng ánh tựa như một hạt đậu đỏ thượng hạng vậy.

Nhân sâm hiếm thấy, quả mọng nhân sâm cũng ít, một cây nhân sâm chỉ có ba bốn quả.

Muốn hái một bát đầy như thế thật không dễ dàng gì.

A Bảo cầm lấy hai quả ăn ngay, sau đó run rẩy đi qua, chờ mong nhìn tôi.

Mặc Dạ lại đưa tay cầm lấy, sau đó buông mấy quả xuống, lúc đưa đến tay A Bảo cũng chỉ còn hai quả.

“Lần này em bị thương, ăn trước đi, lần sau ta lại hái cho… A Bảo.

” Mặc Dạ híp mắt, quay đầu nhìn A Bảo: “Sau khi nó ăn rồi có thể sẽ thay răng.


Tôi bưng bát đã duỗi tay cầm một quả: “Cảm ơn Xà Quân.


Sắc mặt Mặc Dạ xanh lại, hắn nhìn tôi một cái, trong mắt lập lòe thứ gì đó, áo bào đen tung bay, sau đó lại biến mất.

Quả đỏ kia vừa vào miệng là tan, trên người tôi thật sự vẫn luôn có thương tích, cho nên cũng không khách sáo, ai lại không thích đồ ăn ngon còn có lợi cho cơ thể của mình chứ.


Âm khí trong người A Bảo quá nặng, thật sự không thể ăn nhiều những thứ này, tôi ăn hết mấy quả đỏ với tốc độ nhanh nhất.

A Bảo sốt ruột đến mức không ngừng kêu ục ục, tôi đưa bát đá cho nó, nó con cầm lên ngửi mùi, cuối cùng tôi phải dùng một miếng thịt mới dỗ được nó.

Sau khi uống chút nước áp chế hơi thở, tôi mới đi ra ngoài một lần nữa.

Mấy người mễ bà Tần đã bàn cách xong, bác Lý thím Lý đang quỳ gối trên bồ đoàn.

Tôi vội đi lên giúp hóa vàng mã, sau đó rót rượu.

Đợi đến khi mễ bà Tần chôn trứng gà hai người bác Lý mang đến vào trong gạo, tôi vội bưng khay đi qua.

Sau đó lại thắp hương một vòng, đợi rót rượu xong, mễ bà Tần mới ra hiệu cho tôi tiến lên vẩy nước thắp hương.

Tôi lần lượt nghe theo, thấy tro giấy hai vợ chồng bác Lý đốt không ngừng cuộn ra ngoài, đã biết e rằng Lý Thiến lành ít dữ nhiều.

Tiền giấy không có âm hồn nhận, đốt rồi sẽ nằm im trong chậu lửa, không động đậy.

Nếu đốt ở nhà mình, âm hồn trong nhà sẽ phun ra nuốt vào ngọn lửa.

Nhưng ở nhà người khác, âm hồn không thể tùy tiện đi vào cửa nhà người khác, cho nên tro giấy cuộn ra ngoài.

Mễ bà Tần nhìn qua, có lẽ cũng có cảm giác rồi.

Đợi khi đốt giấy xong, tôi bưng khay, mễ bà Tần đổ trứng gà chôn trong thăng gạo vào khay.

Trứng gà kia của gà nuôi trong nhà đẻ nằm trên gạo trắng ngà, như mang theo hơi thở chết chóc.

Tôi đưa khay cho thím Lý, bà ta là mẹ của Lý Thiến, Lý Thiến gần gũi với hơi thở trên người bà ta nhất.

Thím Lý hơi khó hiểu cầm lấy trứng gà, mễ bà Tần cầm lấy, ngồi trên bồ đoàn, nhìn vào ánh lửa trong chậu.

Bà ấy ra hiệu bảo tôi đi qua, tôi hơi ngạc nhiên.

Đến gần xem thử, nhìn thấy trong trứng gà xuyên qua ánh lửa có một bóng đen, trông như có ai nằm ở đó, nhìn vóc dáng có lẽ là một cô gái.

Mơ hồ có thứ gì đó rất dài quấn lấy cô ta, bên cạnh còn như có rất nhiều thứ đang trôi nổi.


Tôi còn muốn nhìn kỹ, nhưng phát hiện thứ quấn lấy cô ta như sống lại, đưa mắt nhìn về phía tôi.

Tôi sợ đến mức ngả ngửa, nhưng lúc nhìn kỹ lại, quả trứng này vẫn còn nằm yên trong tay mễ bà Tần.

Tôi chớp mắt nhìn mễ bà Tần, bà ấy đã cầm lấy một quả trứng khác từng trong tay thím Lý.

Có lẽ khi nãy tôi phản ứng quá mạnh, bác Lý rất lo lắng nhìn tôi.

Sau khi mễ bà Tần cầm quả trứng gà kia lên, tôi theo bản năng đến gần nhìn thoáng qua.

Lại phát hiện trong quả trứng như có thứ gì đó chìm nổi, tựa như đang ở một nơi nào đó, trông rất quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra.

Mễ bà Tần quay đầu nhìn tôi, để trứng gà lại vào trong gạo: “Ở bờ nước phía Nam, cách nơi này rất gần.


Vấn mễ thật ra là mượn địa khí của gạo, sinh cơ của trứng gà để cảm nhận sự thay đổi của sự việc, sau đó xem phản ứng từ quả trứng.

“Gần đến mức nào?” Bác Lý vội đến gần.

Trong đầu tôi đều là hình ảnh chìm nổi trong hai quả trứng, nhưng không thể nhớ nổi đó là nơi nào.

“Ở ngay trong trấn chúng ta.

” Mễ bà Tần nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, nặng nề nói: “Trong sông ở thị trấn.


Tôi chợt nhớ ra thứ chìm nổi kia là cái gì, đảo mắt nhìn mễ bà Tần, bà ấy gật đầu với tôi.

Đêm rải cốt bà nội, tôi đã đứng rất lâu trên đầu cầu ở thị trận.

Trên mặt sông có một thứ gì đó chìm nổi.

Lúc đó tôi rất rối ren, nên cũng không để tâm lắm.

Lúc này nhớ ra mới thấy giống một cái phao gì đó?
“Cháu dẫn bọn họ đi đi.


” Dường như mễ bà Tần rất mệt, nhỏ giọng nói: “Bà sẽ trông A Bảo.


Nói xong, bà ấy lại bắt đầu ho.

Tôi mơ hồ cảm thấy chắc chắn chuyện này có liên quan đến mình, nhưng vẫn dẫn bác Lý và thím Lý lên thị trấn.

Đi ra ngoài mái hiên mới phát hiện, ngoài chiếc xe điện nhỏ kia của tôi, xe điện của Trương Ngọc Chi cũng đỗ ở đây.

“Người của Vấn Thiên Tông dẫn bố con bọn họ ra ngoài trấn rồi, Vu Thi Mạn đợi bọn họ ở đó.

” Mễ bà Tần đưa chìa khóa cho tôi, cười khổ nói: “Bảo Hà Ca chuyển lời là không gọi điện thoại cho cháu nữa, không biết nói cái gì.


Tôi nhận lấy chìa khóa, chạy xe điện dẫn đường, bác Lý và thím Lý đi theo tôi đến trước đầu cầu trên thị trấn.

Lúc này đã gần giữa trưa, đầu cầu vốn dĩ không có ai.

Tôi dẫn hai người bác Lý đứng nhìn trên đầu cầu một lát, quả nhiên thấy cách đó không xa có một cái phao.

Cái phao kia khá lớn, xích sắt cũng rất to.

Khi tôi còn bé, hai bên con sông ở thị trấn này còn trồng liễu và rất nhiều cây.

Sau đó đãi vàng đào cát, lấy đi phù sa dưới lòng sông, khiến lòng sông sâu hơn mấy mét, nước sông cũng không còn trong nữa.

Cái phao đó có lẽ do xà lan đào cát lúc trước để lại, đã lâu đến mức gỉ sét, gió thổi qua, nó lại đung đưa trên mặt nước đục ngầu.

Tôi chỉ với bác Lý: “Ở dưới cái phao kia.


Nói xong câu này, tôi mới biết mễ bà Tần vấn mễ rất giỏi.

Hai quả trứng gà, quả đầu tiên nhìn thấy rõ ràng Lý Thiến, quả thứ hai có thể nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh cô ta, thật sự giống như cắt góc nhìn.

Bác Lý thấy tôi chỉ vào cái phao kia thì hơi sững sờ, thím Lý bên cạnh thì mềm nhũn hai chân, quỳ xuống đất.

Lúc này trời rất nóng, mặt đất bị nắng chiếu bốc lên hơi nóng, tôi đỡ lấy bà ấy, tìm một nơi râm mát để đứng.

“Bên dưới có nhà à?" Thím Lý giữ lấy tôi, nhỏ giọng nói: “Nếu không thì là tàu ngầm đúng không?" Tôi vỗ tay bà ta, thật sự không biết an ủi như thế nào.

Hình như thím Lý tỉnh táo lại, đẩy tôi ra: “Mấy ngày trước tôi còn nghe nói rượu của Long rượu rắn làm chết người, cô cũng là kẻ lừa đảo như ba cô thôi.


Mặt bà ta đỏ bừng cả lên, kéo lấy bác Lý: “Chúng ta đi, nhà bọn họ đều là kẻ lừa đảo, cho nên cả thôn Hồi Long đều bị trời phạt, báo ứng.


Bây giờ chỉ còn một mình cô ta còn sống lại còn lừa chúng ta.


“Tiểu Thiến chạy theo bạn trai của con bé, sao có thể chạy tới thị trấn được!” Thím Lý kéo bác Lý muốn lên xe.

Vội vàng nói: “Chúng ta về thôi, treo thưởng, quay video trên mạng, dù bạn trai con bé là tên què, tên đần, chúng ta cũng chấp nhận.


Dù bà ta nói thế, nhưng giọng nói lại không ngừng run rẩy, đôi tay kéo lấy tay bác Lý cũng đang run lên, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Ngay cả bác Lý cũng hơi đứng không vững, suýt không thể đỡ được bà ta, cũng may có tôi ở bên cạnh kéo lấy.

Tôi nửa đỡ nửa ôm thím Lý, ấn nguyệt Nhân Trung của bà ta, bà ta từ tỉnh lại, nhìn thấy tôi, đầu tiên là trợn to mắt.

Sau đó xoay người nhào tới bên cạnh bác Lý đau khổ nói: “Ông Lý, chúng ta về thôi.

Trở về rồi tìm sau! ”
Bác Lý ôm bà ta lên xe, mặc cho bà ta khóc lóc, nghẹn ngào gọi điện thoại, dường như đang gọi người tìm thuyền đến vớt.

“Chúng ta nghĩ có lẽ con bé lén lút sinh con, nghĩ có lẽ con bé bị người ta bán đi đâu đó, nghĩ có lẽ con bé! ” Bác Lý ôm thím Lý.

Nghiêng đầu sang chỗ khác: “Không dám nghĩ là như thế này.


Hai vợ chồng trung niên chỉ có mỗi một đứa con gái, lúc tìm thấy lại là ở dưới đáy sông, đương nhiên là không ai muốn.

Người bác Lý gọi đến rất nhanh, có lẽ cũng biết ông ta tìm con gái, chuyện lớn thế này, người bình thường đều sẵn sàng giúp đồ.

Một lát sau có thuyền chạy đến đầu cầu thị trấn, có không ít người đứng trước cầu hóng hớt.

Lúc thuyền kéo phao lên, tôi thấy xích sắt bị kéo đung đưa một cái.

Không biết vì sao, trong đầu chợt xuất hiện cái thứ chợt nhào về phía tôi trong trứng gà lúc vấn mễ.

Tôi vội nói với bác Lý: “Bảo bọn họ tạm thời đừng kéo lên!”
Nhưng đã muộn rồi, hai người kéo phao hơi dùng sức, không ngờ lại kéo ra một cái quan tài từ bên dưới phao.

Quan tài kia rất lộng lẫy dị thường, vừa ra khỏi mặt nước, trên nắp quan tài khảm cái gì đó, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Người đứng hóng hớt trên cầu lập tức trở nên kích động: “Đào được kho báu rồi! Đào được kho báu rồi!”
Ngay lúc đó, trên xương quai xanh của tôi đột nhiên đau đớn, như có vô số cây kim đang đâm vào thịt vậy.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.