Xà Đại Nhân

Chương 96: Bát Tà Phụ Quan





Lý Thiến như thế quá kỳ lạ, tôi bạo gan đi về phía trước: “Kéo màn che lên đi, tháo xích sắt trước, đỡ Lý Thiến xuống.
Dù sao tôi cũng đang mang thai rắn, quan tài rắn sẽ không để tôi chết, chuyện không bình thường thế này, chẳng lẽ còn hơn được quan tài rắn sao?
Tiêu Tinh Diệp kéo màn che trên thuyền lên, che quan tài và chiếc thuyền lại, tránh để ánh mặt trời chiều vào thi thể.
Cũng tránh lát nữa sẽ có chuyện mà không giấu được.
Người bên bờ không hóng hớt được nữa, đều la lên.
Tiêu Tinh Diệp hơi ngạc nhiên nhìn tôi: “Cô thật to gan, những thứ của thôn Hồi Long đều không bình thường, người bên ngoài không thể động vào, chỉ có cô ra tay thôi.”
Dường như anh ta biết rõ một vài chuyện trong Huyền Môn, nếu không cũng sẽ không đến vớt xác giúp.
Anh ta đưa một cái kìm sắt lớn cho tôi: “Cắt đứt xích sắt, sau đó lấy chín cây đinh trên người Lý Thiến xuống, kéo thi thể xuống là được.

Đừng quan tâm đến cái quan tài này, sau khi xong việc kéo đi hỏa táng luôn.”
Anh ta thật sự không ham tiền, quan tài quý giá như thế nói đốt là đốt.
Tôi nhận lấy kìm sắt, tìm thấy đầu nối của dây xích dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Tinh Diệp.
Sợi dây xích kia thô bằng cánh tay tôi, tôi vốn cứ tưởng sẽ cắt không đứt.
Kết quả chỉ hơi dùng sức đã nghe keng một tiếng, xích sắt đã bị cắt đứt.
Tiêu Tinh Diệp ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn tôi: “Còn một sợi nữa.”
Lúc này tôi mới cảm thấy hình như mình trở nên mạnh hơn rồi, cắt đứt tất cả dây xích, sau đó kéo nó xuống.
Lúc tôi định dùng cái kìm nhỏ nhổ đinh trên người Lý Thiến, thì thấy Lý Thiến đột nhiên mở mắt ra nhìn tôi, chậm rãi cong môi, dường như đang cười nhẹ với tôi.
Thấy thế, Tiêu Tinh Diệp vội kéo tôi lùi về sau: “Thà nghe ác quỷ khóc, không nhìn hồng y cười.


Nhắm mắt! Nhắm mắt!”
Tôi cũng vội vàng nhắm mắt, nhưng vừa nhắm mắt lại, sau đó đã có tiếng cười “khanh khách” kỳ lạ vang lên.
Tiếng cười tựa như tiếng nghiến răng, lại như tiếng đĩa xước, khiến người ta sởn tóc gáy.
Đúng vào lúc này, một tiếng sấm sét vang lên.
Sau đó tiếng cười khanh khách cũng biến mất, tôi vội mở mắt ra nhìn.
Mặc Dạ mặc áo bào đen đứng trước mặt tôi, mà sợi dây xích vốn dĩ bị cắt đứt đã ở dưới chân chúng tôi.
Tiêu Tinh Diệp nhìn thấy Mặc Dạ thì ngạc nhiên, vội vàng quỳ xuống đất: “Xà Quân.”
Mặc Dạ quay đầu nhìn anh ta, hơi sửng sốt, sau đó gật đầu không quan tâm.
Hắn đá xích sắt đi: “Chín cây đinh trấn thi, e rằng đây là bát tà phụ quan của thôn Hồi Long.

Không ngờ mọi người lại có thể tìm thấy cái này, thi thể của cô ta rất không bình thường, không nên động vào, vẫn nên trả về đi!”
Chỉ nghe những gì Mặc Dạ nói đã biết thi thể của Lý Thiến có vấn đề rồi.
Hai người bác Lý vẫn đang đợi Lý Thiến mồ yên mả đẹp, bây giờ muốn trả về…
Mặc Dạ quay đầu nhìn tôi: “Em muốn lấy thi thể ra?”
Giọng điệu của hắn mang ý thương lượng, hình như chỉ cần tôi nói, hắn sẽ lấy thi thể của Lý Thiến xuống giúp tôi.
Tôi lắc đầu theo bản năng, nhưng Tiêu Tinh Diệp lại dùng chân đá tôi một cái.
“Cũng không phải không có cách, nhưng phải đợi đến tối.” Mặc Dạ nhìn Tiêu Tinh Diệp phía sau tôi: “Ngươi thuộc Huyền Môn Nào?”
“Không thể nói là Huyền Môn, chỉ biết một vài thứ linh tinh thôi.

Tổ tiên tôi làm nghề thuỷ sư nối xương*, bây giờ chủ yếu tôi cũng chỉ lái thuyền đánh cá, ngoài ra còn giúp vớt xác.” Tiêu Tinh Diệp cười khổ.

Thuỷ sư nối xương : Ở những khu vực, đó là một xưng hô của người ta có thể chữa trị cho bệnh nhân bằng lá bùa và một bát nước.
Con sông này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hàng năm thượng lưu dâng nước sẽ có người chết chìm ngoài ý muốn, luôn có mấy cái xác.
Thị trấn lại không có đội vớt xác chuyên nghiệp, trước đây nghe ba tôi nói là một người đánh cá vớt, không ngờ chính là Tiêu Tinh Diệp.
Mặc Dạ gật đầu: “Ngươi đỗ thuyền ở đây, tạm thời đừng di chuyển, đợi đến giờ Tý đêm nay, chúng ta sẽ quay lại.”
Tiêu Tinh Diệp còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Mặc Dạ đành im lặng.

Mặc Dạ vung tay lên, xích sắt bị cắt đứt kia cuốn lại một lần nữa, cuốn lấy thi thể Lý Thiến, ngay cả đoạn bị cắt cũng nối liền lại.
Ngoài chuyện của liên quan đến Long Duy, dường như điều gì Mặc Dạ cũng không quan tâm, lần này lại chủ động giúp đỡ?
Tôi cảm thấy lần này có lẽ Mặc Dạ bị sét đánh rồi.
“Em vẫn chưa ăn cơm đúng không, về ăn chút gì đi.” Mặc Dạ duỗi tay kéo tôi, hình như muốn rời đi.
Lúc này tôi mới nhớ buổi sáng chỉ ăn một bát quả đỏ, lúc này dạ dày thật sự trống trơn.
Xà Quân là đang quan tâm tôi ư?
Nhưng khi Mặc Dạ duỗi tay tới, không biết vì sao tôi lại hơi rụt tay về.
Mặc Dạ bắt được không khí, năm ngón tay hơi động đậy, rụt về trong tay áo.
“Xà Quân, bát tà phụ quan là gì thế?” Tiêu Tinh Diệp lấy một điếu thuốc ra, đưa cho Mặc Dạ.
Thấy Mặc Dạ không hút bèn tự mình ngậm một điều muốn hút: “Có phải liên quan đến khí mạch của thôn Hồi Long không?”
Nhưng thuốc lá làm thế nào cũng không hút được, ướt nhẹp.
Anh ta sợ tới mức mở to hai mắt, quay đầu nhìn về phía quan tài.
Tôi biết là Mặc Dạ, dù sao hắn cũng đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi.

“Đừng hút thuốc.” Lần này Mặc Dạ nói thẳng.
Tiêu Tinh Diệp nhìn tôi một cái, lúc này mới cất điếu thuốc đi.
“Bát tà phụ quan là một trận pháp xưa cổ và kỳ quái.” Mặc Dạ kiên nhẫn vượt xa bình thường.
Còn nặng nề giải thích: “Nhìn dáng vẻ của chín đinh trấn thi này, đây là dâm tà.”
Cũng không khác cách nói Đinh môn thần là mấy.
Nhưng sao Lý Thiến lại là dâm tà?
Mặc Dạ thấy tôi sững sờ thì nói tiếp: “Trước khi chết, có lẽ cô gái này đã chịu dâm khí rất nặng.

Thi thể của bát tà phụ quan dù có đốt cũng vô dụng, âm hồn ghim trên quan tài, cho nên phải trừ đi dâm khí của cô ta mới có thể xử lý được.”
Tiêu Tinh Diệp vội lấy điện thoại ra: “Vậy làm sao để trừ đi dâm khí?”
“Khụ!” Mặc Dạ nhỏ giọng khụ một tiếng, không nói tiếp nữa.
Hắn phất tay áo một cái, chắp tay sau lưng, giống như đang tập trung quan sát đống ngọc ngà châu báu trang trí lộng lẫy trên quan tài.
Tôi nhìn sống lưng thẳng tắp của Mặc Dạ, không biết có phải hôm nay hắn uống nhầm thuốc không, hay là bị Liễu Đông Phương đuổi ra ngoài rồi, sau cứ ra ngoài đi lung tung vậy?
Trước đây không liên quan đến tính mạng hắn sẽ không ra ngoài!
Tiêu Tinh Diệp lại đấy tôi, nháy mắt với tôi: “Xà Quân đợi cô hỏi đó?”
Tôi hơi sửng sốt, Tiêu Tinh Diệp ra vẻ cạn lời, nói nhỏ: “Chẳng lẽ cô muốn cái thi thể này ở đây mãi? Vậy e rằng hai vợ chồng ông Lý sẽ nhảy sông đấy!”
Anh ta vừa nhắc nhở, tôi lập tức hiểu ra, Mặc Dạ là đang đợi tôi xuống nước à?
Ở trước mặt hắn, trước giờ tôi vẫn luôn rất thành thật, đã bao giờ hùng hổ đâu.
Tôi vội ho một tiếng: “Xà Quân, thế...!làm sao để trừ đi dâm khí vậy?”
Mặc Dạ xoay người nhìn tôi, sắc mặt trở nên ấm áp: “Bảo mễ bà Tần chuẩn bị nhiều tương nếp một chút, giờ Tý sau khi lấy thi thể ra phải ngâm trong tương nếp, sau đó tìm ra những người đàn ông giao hợp với cô ta trước khi chết, bảo bọn họ thật lòng quỳ lạy siêu độ.”
“Nói cách khác, khi còn sống cô bé này là...!” Tiêu Tinh Diệp ngạc nhiên nhìn thi thể trên quan tài.
Nhưng thấy Mặc Dạ liếc nhìn mình, vội vàng quay đầu nói với tôi: “Cô đừng nói với mấy người ông Lý.”
“Anh ở đây trông coi, tôi đi gặp bác Lý.” Tôi biết rõ ràng Mặc Dạ còn giấu điều gì đó.

Tôi nói với Mặc Dạ: “Xà Quân đi với tôi nhé?” Mặc Dạ muốn đi cùng, hoàn toàn không cần xuất hiện.
Hắn gật đầu, xoay người, biến thành một con rắn đen nho nhỏ quấn trên cổ tay tôi.
Tuy không quấn hết được, nhưng rõ ràng khác với vòng ngọc rắn đen.
Tiêu Tinh Diệp cũng không dám ở trên thuyền mãi, chèo thuyền cứu hộ đưa tôi lên bờ.
Tôi chạy xe điện, cũng không đến bệnh viện mà đi tới tiểu viện hai tầng của Vấn Thiên Tông trước.
Có Mặc Dạ, khóa cửa hoàn toàn không phải vấn đề, tôi vừa dừng xe lại thì hắn đã ra ngoài, ôm lấy tôi thoắt một cái đã xuất hiện trong tĩnh thất kia.
Nơi này vẫn dọn dẹp rất sạch sẽ, tôi đưa bồ đoàn cho Mặc Dạ: “Xà Quân, mời ngồi.”
“Long Duy.” Mặc Dạ ngồi xếp bằng, nhìn tôi dịu dàng nói: “Thi châm tẩy tủy cho em, ta biết là ta nóng vội.”
“Nhưng quan tài rắn thật sự đã bị xâm nhập, sau khi Phù Ngàn chạy trốn khỏi nhà mễ bà Tần, ngay cả ta và Liễu Đông Phương cũng không tìm thấy, e rằng cô ta cũng bắt đầu du đãng.

Nhưng sẽ không có lần sau nữa, ta...”
“Không sao, lần sau Xà Quân tìm ra cách vẫn có thể thử.” Tôi cười với Mặc Dạ.
Từ chuyện lần trước, tôi mới biết thật ra mình hoàn toàn không chạy thoát được, sao phải cố chống lại, cứ cam chịu số phận là được.
Ít nhất Mặc Dạ đánh thức Long Duy, thân thể này của tôi vẫn còn sống.
Dù gì cũng tốt hơn bị những thứ chạy ra trong quan tài rắn giết chết, biến thành như Phù Ngàn.
Mặc Dạ hơi mất mát, nhưng cũng không giải thích nữa.
“Bát tà phụ quan của thôn Hồi Long kia là vì cái gì? Xà Quân có thể cho tôi biết không? Có phải có tổng cộng tám cái quan tài như thế không?” Tôi nhìn Mặc Dạ bằng ánh mắt nặng nề, chớp mắt nói: “Trong quan tài này chứa thứ gì vậy?”
Nghe tên tựa như có tám cái quan tài được công bằng thi thể như thế?
Nhưng rõ ràng quan tài mới là trọng điểm?
Lý Thiến mới mất tích năm ngoái, nói cách khác bát tà phụ quan mới bắt đầu làm mấy năm gần đây.
“Mặc Dạ, trước đây em đều gọi thẳng ta là Mặc Dạ.” Mặc Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề, chậm rãi nói: “Em gọi ta là Mặc Dạ, ta sẽ cho em biết, chứ không phải Xà Quân.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.