Xà Đại Nhân

Chương 99: Tụ Tập Gây Chuyện





Mặc Dạ lên tiếng, đương nhiên không phải đoán mò, mà là cảm thấy giống thật.
Tiêu Tinh Diệp nhìn tôi nói: “Cô cầm ảnh gì thế?”
Tôi vội vàng lấy tấm ảnh từ trong ba lô ra, đưa cho anh ta: “Bạn trai của Lý Thiến.”
Trong ảnh là một anh chàng đẹp trai tỏa nắng, tóc để vừa phải, lúc mỉm cười còn lộ ra cái răng nanh, nhìn rất thân thiện.
Nếu người này không trông như vậy thì không thể nào trở thành bạn trai của Lý Thiến, còn khiến cô ta cãi nhau với người nhà.
“Hình như trong số những người vừa lên thuyền không có ai giống người này nhỉ? Kẻ tới gây chuyện toàn loại to con hung dữ, nào có loại mặt trắng này!” Tiêu Tinh Diệp nhìn ảnh lắc đầu nói.
“Khung xương, không phải bề ngoài.” Mặc Dạ nhìn ảnh, trầm giọng nói: “Em cầm bức ảnh này hỏi Trần Tân Bình, hoặc những người khác trong thôn Trần Gia, nhất định sẽ có người nhận ra.”
Vẻ bề ngoài và khung xương khác nhau, vẻ bề ngoài sẽ thay đổi tùy theo việc trang điểm, bảo dưỡng da, hoặc chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh sống gì đó.
Nhưng khung xương sẽ không thay đổi, đương nhiên, trình độ phẫu thuật thẩm mỹ hiện tại cũng có thể gọt xương.
“Nhưng nếu bạn trai Lý Thiến là người của thôn Trần Gia, không phải cô ta đã đi cùng bạn trai về quê sao? Sao đám người vừa lên thuyền kia lại không biết chuyện này cho được?” Tôi cứ cảm thấy chuyện này khá rắc rối.
Nhưng nếu bạn trai Lý Thiến là người của thôn Trần Gia, vậy thì chuyện này sẽ trở nên hợp lý, vì sao xác của Lý Thiến lại xuất hiện ở nơi này.
Tôi đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có người gào to gì đó ở bên ngoài.
Âm thanh càng lúc càng lớn, hơn nữa còn xen lẫn cả tiếng gầm giận dữ và tiếng gào khóc.
Tiêu Tinh Diệp hừ lạnh, chuyển sang nhìn tôi: “Người của nhà họ Trần lại tới gây sự rồi.”
“Bọn họ đúng là chẳng sợ bất cứ chuyện gì.” Lần này tôi thấy Trần Tân Bình cũng tới, nên cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lúc bọn họ gây chuyện trước cổng nhà tôi, cả bốn người nhà Trần Toàn đều xảy ra chuyện.

Hà Ca hết chi tiền lại bộc lộ tài ăn nói mới khuyên được bọn họ trở về.
Lúc ba con Trần Toàn chết, tôi cầm rắn dọa sợ bọn họ.
Lần này lại tới kiếm lợi từ quan tài, ba người mất tích mà còn dám gây chuyện?
Không sợ lại xảy ra chuyện lạ nữa?

“E là cô không biết người thôn Trần Gia đều làm nghề gì.” Tiêu Tinh Diệp hừ lạnh, liếc nhìn cái quan tài dát vàng dát bạc kia: “Lớp vàng bạc dát ngoài quan tài này cũng lạ thật đấy? Ngâm trong nước, mà cũng giống xác chết này, không bị bạc màu cũng không bị ăn mòn.”
“Đây là tai.” Mặc Dạ vươn tay sờ một viên hồng ngọc, sau đó lại nhìn về phía Lý Thiến bị đóng đinh trên quan tài: “Đây cũng là tai.”
Nói cách khác, dù là vàng bạc đá quý hay Lý Thiến, đều vì thứ trong quan tài...
Tiếng hô gào bên bờ càng lúc càng lớn, còn có cả tiếng loa.
Nghe thì có vẻ cảnh sát đã tới, Tiêu Tinh Diệp liếc Mặc Dạ: “E rằng không thể để kẻ khác chạm vào cái quan tài này.”
“Sẽ không có ai chạm vào.” Mặc Dạ biến thành rắn đen quấn lên cổ tay tôi, trầm giọng nói: “Gọi cho Vấn Thiên Tông, bọn họ sẽ giải quyết chuyện này.”
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho Hà Ca, kể vắn tắt chuyện bên này cho anh ta biết.
Đám người Hà Ca canh giữ ngay bên ngoài trấn, lập tức bày tỏ đã hiểu, tất cả sẽ giúp tôi giải quyết những chuyện khác.
Tôi vừa cúp điện thoại thì có một chiếc xuồng nhỏ đến gần thuyền lớn.
Hình như Tiêu Tinh Diệp quen biết người lái xuồng, nói thẳng với tôi: “Chúng ta lên bờ trước đã, tôi thả neo ở đây, không thể cập bờ.”
Lên bờ, dù có mặt cảnh sát thì Trần Tân Bình vẫn sẽ dẫn đám người nhà họ Trần bao vây bọn tôi, một đám người ba hoa với cảnh sát.
“Bốn người nhà Trần Toàn đều chết rất kỳ quái ở nhà cô ta.

Bây giờ lại có ba người mất tích vì cô ta lôi cái quan tài này lên.

Cô ta không đền mạng, ai đền mạng.” Lúc ở trên thuyền Trần Tân Bình còn khá nhát cáy, nhưng khi cập bờ rồi, người đông thế mạnh nên cũng bạo gan hơn.
Ông ta còn định kéo tay tôi, nhưng ông ta vừa vươn tay ra thì con rắn đen quấn quanh cổ tay tôi đã ngẩng đầu lên.

Ông ta nhìn thấy rắn, sợ tới mức rụt ngay tay lại.
Rồi ông ta lập tức nói với cảnh sát: “Bắt cô ta lại trước, bắt lại.


Bảy mạng người thôn bọn tôi, không thể cứ bỏ qua như vậy được.”
Những người khác trong thôn Trần Gia lập tức ầm ĩ loạn cả lên, mắng chửi tôi là sao tai họa, ôn thần gì đó.
Nhưng vì trên cổ tay tôi có một con rắn nên không ai dám ra tay đánh đấm, cùng lắm chỉ mắng chửi tôi vài câu.

Ngày thường Tiêu Tinh Diệp hay vớt xác nên khá quen với mấy người này.
Anh ta gấp gáp giải thích gì đó với cảnh sát, nhưng người nhà họ Trần tới quá đông, dù là trai hay gái đều khá kích động.
Có mấy người phụ nữ đã bắt đầu kêu khóc ầm ĩ, không dám chạm vào tôi nhưng lại đứng từ xa nhổ nước bọt, ném đá, kêu to: “Cô đền mạng cho chồng tôi! Ông trời ơi, ông bảo bọn tôi sống sao đây!”
Hình như cảnh sát hơi khó xử, người tới vẫn là đội trưởng cũ kia, anh ta nói với tôi: “Cô theo chúng tôi về trước đi, tránh xảy ra chuyện.”
“Bắt cô ta đền mạng! Đền mạng!” Một người phụ nữ gào thét, ném đất trong bồn hoa về phía tôi.
Đội trưởng kia cũng gầm lên: “Còn gây chuyện nữa tôi cũng bắt cô về luôn.”
Cô ta lập tức gào to: “Cảnh sát đánh người rồi! Đánh người rồi, cảnh sát cùng một giuộc với cô ta, thông đồng với nhau!”
Đội trưởng kia lập tức giận tím mặt, bọn họ cũng khó xử lý đám người nhà kích động này.
Hình như anh ta không muốn nói thêm lời nào, giọng điệu cũng không mấy thoải mái: “Đi theo tôi trước.”
Sau đó anh ta lấy còng tay quơ quơ trước mặt tôi: “Tự còng đi.”
Tôi nhìn về phía đám người nhà họ Trần, từ khi Trần Toàn chết cho đến bây giờ, đúng là đám người nhà họ Trần khắc tôi thật.
Bọn họ lại mất thêm ba người nên lần này tụ tập khá đông, tới đồn công an có khi sẽ yên tĩnh hơn.
Tôi đang vươn tay thì nghe thấy tiếng điện thoại của đội trưởng kia vang lên.

Anh ta quơ quơ còng tay trước mặt tôi, dành một tay ra nghe điện thoại.
Hiện giờ tôi rất thành thật biết điều, nhận lấy còng tay chuẩn bị còng lại.
Trần Tân Bình đứng gần đó hình như lại thay đổi vẻ mặt, vội vã gào lên: “Không thể đi, cô ta phải giải thích ngay bây giờ! Cô ta mà đi là sẽ biến mất luôn, không thể để cô ta đi!”

Ông ta cũng lật mặt nhanh thật đấy!
Đội trưởng nghe điện thoại, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, vội vã lấy lại còng tay trên tay tôi.
Trần Tân Bình lập tức tán thành nói: “Đúng, để cô ta giải thích ngay bây giờ, không giải thích xong thì không được đi, dìm cô ta xuống sông đền mạng!”
“Ông ầm ĩ gì? Hay là tôi cho ông bộ đồng phục cảnh sát này!” Đội trưởng gào vào mặt ông ta, sau đó nói với tôi: “Cô trở về trước đi, tôi sẽ giải quyết chuyện ở đây.”
Tôi ngẩn người, sau đó nghe thấy tiếng Mặc Dạ nói bên tai: “Vấn Thiên Tông giải quyết xong xuôi rồi.”
Tôi cười khổ với đội trưởng, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Tôi vừa ngẩng đầu lên đã thấy một cục đất bay tới, một người phụ nữ rít gào với tôi: “Cô nhất định phải đền mạng! Đền mạng đi!”
Cục đất đó còn chưa đập vào đầu tôi thì đã tiếp đất trước rồi.
Chỉ là hình như Trần Tân Bình xúi giục, kích động cảm xúc của mọi người, vẫn còn người của nhà họ Trần lục tục tới.

Người đi xe máy, người lái ô tô, cả đám đều chặn xe ở đầu cầu bên sông.
Phía trước tôi càng lắm người chen lấn hơn, chật kín, hoàn toàn không muốn để tôi rời khỏi đây.
Tôi muốn đi ra ngoài, đám người này không dám lại gần tôi.

Nhưng tôi đi tới đâu, lập tức có người chen chúc xông tới chặn đường, hình thành một bức tường người vây tôi lại.
Tiêu Tinh Diệp lập tức đi tới chỗ tôi, kéo tay tôi nói: “Tôi dẫn cô bơi đường sống về, cô về tìm mễ bà Tần, nghĩ cách xử lý xác của Lý Thiến trước.”
Nhưng tôi vừa xoay người lại, bờ sông cũng bị chặn lại rồi.
Đội trưởng đen mặt nói gì đó ở bên ngoài, nhưng có mấy người nhà họ Trần lập tức vây quanh anh ta, dây dưa anh một câu tôi một câu, cười cười nói nói gì đó, cố tình chia rẽ các cảnh sát ra, không thể bọn họ giúp đỡ tôi.
Trần Tân Bình lại hét to: “Cô ta là yêu tinh hại người, lần trước là bốn mạng người nhà Trần Toàn, lần này lại không thấy ba người Đại Thiết đâu, chết mất xác.

Loại người này nhất định phải dìm sống, dìm sống cô ta...”
Ông ta vừa nói vừa chen đến gần tôi, nói nhỏ: “Tôi biết thôn Hồi Long các cô không bình thường, cô và mễ bà Tần kia bày đặt vấn mễ gì đó.

Cô nhất định có cách xử lý quan tài này, biến nó trở nên vô hại.”

“Cô ký thêm một hợp đồng, đổi vàng bạc ngọc ngà, kể cả kim ti nam mộc trong đó thành tiền rồi đưa hết cho bọn tôi, bọn tôi sẽ để cô đi.” Lần này Trần Tân Bình dùng ngữ khí bàn bạc mềm mỏng.
Sau đó lại cắn răng cười khà khà: “Nếu cô không chịu, tôi sẽ bảo mọi người dìm cô xuống sông, cho cô làm bạn với cái quan tài đó.

Quần chúng phẫn nộ, ai cũng không dẹp yên được!”
Ông ta nói xong thì lùi về sau, nháy mắt ra hiệu với người xung quanh.
Rồi lại hộ lên: “Dìm sông! Dìm sông!”
“Hèn hạ!” Tiêu Tinh Diệp hừ lạnh, nói với tôi: “Tôi đẩy người ra, cô nhảy sông đi, nước không sâu.

Cô bơi tới thuyền lớn, bọn họ cũng không dám làm gì cô.”
Tôi cười lạnh, sờ lên dao cạo: “Không sao, tôi tự đánh phá vòng vây là được.”
Đám người thôn Trần Gia này, không phải yêu sách thành quen sao.
Lần trước không để lộ bộ mặt hám tiền vì tôi chỉ có căn nhà đó, cái khác kiếm được chút cũng là chút.
Lần này cái quan tài kia nạm cả đống vàng bạc, bọn họ không tranh thủ kiếm một món hời, sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Đã dám làm, e là không sợ mất mạng.
Tôi lấy dao cạo ra, rạch một đường trong lòng bàn tay, nhìn máu trên lưỡi dao, trầm giọng nói: “Các ngươi muốn cản tôi thật à?”
Nhìn thấy máu, mấy người nhà họ Trần ngăn trước mặt tôi lập tức lùi về sau, sau đó liếc mắt nhìn Trần Tân Bình, ra hiệu ông ta nghĩ cách.
Trong mắt Trần Tân Bình thoáng lóe lên gì đó, sau đó ông ta lại nhìn về phía mặt sông, trầm giọng nói: “Một cái dao cạo mà thôi, có thể làm được gì? Cô ta chột dạ, lẽ nào còn muốn giết người? Chúng ta có liều mạng cũng phải dìm cô ta xuống sông!”
Tôi chuyển dao cạo, đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng hừ lạnh của Mặc Dạ.
Con rắn đen bò ra mu bàn tay tôi, một tia sét xoẹt qua mũi dao tôi cầm.
Tiếng sấm ầm vang, trước mặt tôi bị sét đánh ra một cái hố to.
Cùng với đó gió mạnh nổi lên, mây đen ùn ùn, sấm chớp rền vang.
Từng tia sét đánh xuống bên cạnh tôi, giống như ông trời đang tức giận vậy.
Tôi cầm dao cạo, nhìn về phía đám người nhà họ Trần: “Các người muốn ngăn cản tôi, dìm tôi xuống sông thật sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.