Xa Gần Cao Thấp

Chương 107: C107: Tạm biệt tiểu anh



Tạm biệt Tiểu Anh

......

Hoài Phong Niên về nhà điền nguyện vọng nhưng đã bỏ lỡ một chuyện quan trọng - tiền thưởng đại học do trường trung học Đăng Long trao tặng cô đã bị Tống Huệ Hương lấy hộ. Khi Hoài Phong Niên mở miệng hỏi, Tống Huệ Hương ném muôi súp ngay trong tiệm hoành thánh: "Con tưởng mẹ thèm mấy đồng ấy của con à? Mẹ lấy vì sợ con tiêu sài hoang phí!"

Nếu còn dám nói thêm một lời, Tống Huệ Hương sẽ nói ngày mai mẹ trả tiền lại, con cũng đừng cần người mẹ và cái nhà này nữa.

Thực ra Hoài Phong Niên đang nghĩ sẽ lấy tiền thưởng để mua bảo hiểm xã hội cho Tống Huệ Hương, nhưng cô cảm thấy có khác biệt giữa chủ động làm và bị buộc phải đồng ý. Cô ở lại quán hoành thánh vài ngày, đi thăm Túc Hải rồi lại trở về con đường làm công. Ngày hôm đó trước khi đi, nhóc Túc Hải ra vẻ người lớn hỏi: "Hoại Phong Niên, nghỉ hè chị không đi chơi, chẳng lẽ chị đi hẹn hò yêu đương?"

Sau đó Túc Hải đếm các anh các chị lớn xung quanh mà cô biết: "Nói là đi làm việc, nhưng không phải lúc nào chị cũng đi cùng các bạn trai bạn gái sao?"

"Vậy nhóc nghĩ chị Du Nhậm có hẹn hò không?" Hoài Phong Niên nghĩ cô "bé" cao vọt lên 1m65 này thật vui tính.

"Không, chị Du Nhậm là tiên nữ." Túc Hải nhìn Viên Liễu: "Nhỉ?"

Viên Liễu đang làm bài tập lớp 5 tiểu học nhíu đôi lông mày nhỏ: "Chị Du Nhậm sẽ không hẹn hò đâu, chị ấy có chí hướng rất lớn."

"Nếu hẹn hò thật thì sao?" Hoài Phong Niên quay đầu lại trêu Viên Liễu, khuôn mặt tròn của cô bé ngắn tũn lại như có thể khóc bất cứ lúc nào: "Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?" Không phải chứ? Thảo nào chị Du Nhậm được nghỉ hè cũng không ở lại Bách Châu. Cuối cùng, Viên Liễu được Hoài Phong Niên dỗ nín bằng câu nói: "Chị ấy đang huấn luyện quân sự."

Hiện tại Hoài Phong Niên không cần hơn 2.000 tệ một tháng đó, chỉ là ở nhà rất buồn bực: nếu không bị Hoài Tương Long quấy rầy thì cũng Tống Huệ Hương càm ràm. Mặc dù điều kiện ăn ở trong xưởng may đó rất bình thường, nhưng ở đó có chị Tiểu Anh.

Từ khi trở về nhà, ngày nào Hoài Phong Niên cũng nghĩ về Tiểu Anh. Không như những nhớ nhung chủ động về Du Nhậm khi còn trong trường học lại, Tiểu Anh luôn bất chợt len lỏi vào tâm trí cô. Khi đi ngang qua một tiệm mát xa ở làng trong thôn, nhìn thấy một người phụ nữ ngồi hút thuốc trên ghế sofa đặt ngoài cửa, Phong Niên sẽ nghĩ đến móng tay đỏ kẹp điếu thuốc và đôi môi mỏng biết nhả khói của Tiểu Anh. Khi gói hoành thánh, cô sẽ nghĩ đến dáng vẻ tập trung dẫm lên máy may quần áo của Tiểu Anh. Khi nhìn thấy có vị khách thêm quá nhiều dầu ớt vào bát của họ, cô sẽ nghĩ đến vẻ mặt điềm tĩnh đổ ớt lên cơm trong căn tin của Tiểu Anh...

Tiểu Anh từng một lần đỏ mắt nhìn cô, từng hai lần mời cô đi ăn McDonald, tối hôm đó họ bước gần nhau trên đường trở về công xưởng sau bữa khuya, cô vô tình cọ xát cánh tay của mình với Tiểu Anh... Nếu một que diêm đánh tách một tiếng quẹt, nó sẽ bốc cháy, nhưng ở Hoài Phong Niên, nó đã đánh trượt nhiều ngày.


Hoài Phong Niên vẫn muốn gặp Tiểu Anh, muốn cùng chị đi chợ vải, muốn cùng chị hút thuốc và trò chuyện bên ngoài công xưởng.

Cô gái có vẻ bí ẩn này chưa bao giờ tiết lộ tên của chị, Phong Niên hỏi, họ của chị là gì? Tiểu Anh nói không quan trọng, để em biết sẽ gây phiền toái. Sau khi Phong Niên coi như không để bụng và buồn bã một lúc lâu, Tiểu Anh bí mật nói với cô khi xung quanh không còn bóng người: "Chị họ Ấn, Ấn trong dấu ấn, tên là Ấn Tú." Sau đó nhẹ nhàng cười với Tóc Xoăn, nụ cười này đã in một dấu ấn trong tâm trí Phong Niên, cô viết cái tên này lên lớp bột mì khi nhào hoành thánh. Nhưng cô vẫn thích cách gọi "chị Tiểu Anh".

Đến xưởng, Phong Niên được Tiểu Tạ chào đón, nói mùa thu có quá nhiều đơn đặt hàng quần áo, ai cũng mệt mỏi héo hon sau ba ca làm việc bận rộn. "Nốt tháng, chị không muốn làm việc ở xưởng này nữa, lương quá bèo."

Cô nói thực ra là do ông chủ công xưởng không ưa Tiểu Tạ, cô ấy bị ông chủ mời đến nói chuyện ba lần, còn tưởng người ta thích mình.

Phong Niên liếc qua giường của Tiểu Anh: "Chị Tiểu Anh đâu?"

"Trong xưởng." Tiểu Tạ nói xong, Phong Niên đặt hành lý xuống đến xưởng tìm Tiểu Anh ngay, bỗng nghe thấy Tiểu Tạ gọi với từ phía sau: "Cô ấy đã được chuyển đến xưởng ủi đồ, đừng đi nhầm đấy." Hiện tại Ấn Tú là "dầu gió" toàn năng của nhà xưởng, nếu những vị trí có yêu cầu kỹ thuật cao thiếu người, họ sẽ tìm cô ấy làm thay.

Vừa bước vào xưởng, Phong Niên đã thấy Tiểu Anh đang đứng trước bàn ủi, ủi các đường may. Chị cúi đầu, dùng tay vuốt đường may của quần, cầm bàn ủi hơi nước điện là kỹ sau đó treo lên móc áo, giơ cao chỉnh lại cho thật phẳng phiu, tất cả đều rất nhanh nhẹn, cái này nối tiếp cái kia, Tiểu Anh không hề mệt mỏi chút nào. Hiện trong xưởng rất bận, Phong Niên biết chị ấy phải đứng từ 8 giờ sáng đến 11 hoặc 12 giờ đêm, chỉ đến giờ ăn mới được nghỉ ngơi giữa buổi.

Đây là một công việc máy móc có thể khiến cơ thể và tâm trí con người hoá thành máy móc, ai nấy đều làm việc của mình trong im lặng, không ai nói chuyện hay trao đổi. Trên cổ chị Tiểu Anh là mái tóc dài đẫm mồ hôi, quần áo công nhân cũng ướt đẫm. Phong Niên đi ra ngoài mua nước ga có đá về, cầm lấy bàn ủi của Tiểu Anh nói: "Em làm thay chị."

Tóc Xoăn cũng làm việc cũng rất giỏi, tuy không tốc độ bằng thợ ủi nhưng không hề vướng chân vướng tay. Cô tranh thủ nói với Tiểu Anh đang sững sờ: "Uống chút gì mát mát, nghỉ một lúc đi."

Tiểu Anh đứng sang một bên, cầm chai nước có ga lên nhấp một ngụm, trong mắt đầy ý cười: "Em về thật rồi à?"

"Đúng vậy." Phong Niên nói, cô nhập tâm rất nhanh, cũng trở thành một công nhân im lặng bên bàn ủi. Thấy Tiểu Anh vẫn đứng đó, cô hỏi vội trong lúc cầm quần áo: "Sao chị không ngồi một lát?"

Tiểu Anh nói không được ngồi, ngồi lâu sẽ không muốn đứng. Mới nghỉ được vài phút, Tiểu Anh đặt chai nước xuống, tiếp nhận công việc từ Phong Niên: "Để chị thay."

Phong Niên đứng sang một bên không biết nên nói gì, lúc này xưởng trưởng như nhìn thấy cứu tinh: "Tiểu Hoài về rồi à? Đến ủi sao? Tháng này có thể kiếm 6.000 tệ."


"Vâng ạ." Phong Niên nói, cô nhìn thấy chị Tiểu Anh mỉm cười nhìn thoáng qua mình.

Phong Niên quay người, gãi tóc rồi bắt đầu làm việc. Khi tan làm vào lúc lúc 11 giờ 30 tối, Phong Niên đã đứng 7 tiếng, Tiểu Anh đứng 14 tiếng. Tắm xong, Phong Niên quá mệt để có thể nói nên lời, cô nằm úp xuống giường rên rỉ không biết ngại, còn Tiểu Anh nằm nghiêng người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Phong Niên muốn tìm kiếm tiếng thở của chị, tiếc là tiếng ngáy của Tiểu Tạ đã át đi những người khác.

7 giờ sáng, Phong Niên được Tiểu Anh gọi dậy trong cơn mơ màng, chị nói, có muốn cùng nhau ra ngoài ăn sáng không? Phong Niên lập tức mở mắt đứng dậy, đang ngơ ngác bê chậu rửa chạy vào phòng tắm thì đâm sầm vào cánh cửa, Tiểu Anh bật cười, kéo cô lại kiểm tra trán, nhẹ nhàng vuốt ve. Thấy Phong Niên đau đớn, Tiểu Anh dịu dàng thổi lên trán cô như một người mẹ dỗ dành đứa con bị đập đầu: "Được rồi, được rồi, không bị rách da là may. Bộ não tốt như vậy không được để đâm hỏng."

Suốt cả ngày, Phong Niên chống cái đầu đỏ au không ngừng nghĩ về câu "Được rồi, được rồi" ấy. Tốc độ cầm bàn ủi của cô dần dần chậm lại, ngẩn ngơ nhìn sườn mặt của Tiểu Anh khi treo quần áo lên.

"Nếu mệt thì hãy xin đổi công việc, sao em có thể làm hơn 10 tiếng một ngày được chứ?" Tiểu Anh khuyên Phong Niên.

"Không, không mệt." Phong Niên quay lại làm việc, Tiểu Anh lấy ra một chiếc cốc dưới bàn ủi lên đưa cho cô: "Uống một chút, nghỉ ngơi một lát rồi làm."

Đó là trà kiều mạch giải khát, hoá ra ở đó có cốc của Tiểu Anh, Phong Niên không thể nhịn cười khi nhìn thứ đồ trong tay. Cô lại lau mặt và kính, hôm nay lại cùng nhau làm việc với Tiểu Anh đến tận 11 giờ mà không nói một lời nào.

Trong lúc xếp hàng chờ tắm rửa, Tiểu Anh bất chợt hỏi Phong Niên, ra ngoài mua chút đồ uống có đá đi?

Phong Niên nhìn những đầu người xếp hàng dài trước mắt, rất tán thành ném chậu rửa đi, vắt khăn mặt lên cổ: "Coca à?"

Tiểu Anh nói bia. Chủ siêu thị nhỏ đối diện công xưởng biết công nhân có thói quen mua thuốc lá và rượu bia sau khi tăng ca nên đến một giờ đêm mới đóng cửa. Phong Niên và Tiểu Anh mỗi người cầm một chai bia lạnh, đứng trong chỗ tối tăm nơi đèn đường không chiếu sáng, Tiểu Anh uống một hơi hết nửa chai, thở dài: "Mệt quá."

Phong Niên hỏi chị bận rộn thế này đã bao lâu? Tiểu Anh nói 20 ngày. Vì tiền. Cô cũng tán thưởng liếc nhìn Phong Niên: "Em thật cừ." Thi đỗ một ngôi trường mà các bạn cùng trang lứa khó thi đỗ, chịu đựng khó khăn mà các bạn cùng trang lứa không thể chịu được.

Phong Niên cử động vai trái cứng ngắc và đau nhức của mình: "Nhưng chỉ mới một ngày mà cánh tay của em đã đau không chịu nổi, chị Tiểu Anh, chị không cảm thấy khó chịu à?"


Tiểu Anh nói có khó chịu, nên muốn ra ngoài uống một chai bia để xả hơi, nếu không sẽ thành gia súc thật. Thấy cổ của Phong Niên cũng khó chịu, cô đặt chai bia xuống đất, bóp vai và cổ cho Phong Niên: "Có lẽ do em học nhiều, vai và cổ vốn dĩ không khoẻ." Lực tay chị rất vừa, giúp Phong Niên giảm bớt cơn đau cơ trên từng tấc da.

"Sáng mai em có thể dậy sớm hơn 20 phút, thể dục dưới khu đất trống dưới tầng." Tiểu Anh nói, trong khi cánh tay chị ấy cũng không thoải mái, Phong Niên cảm thấy đã đỡ hơn sau khi được Tiểu Anh xoa bóp, cô nói chúng ta thay nhau đi.

Tiểu Anh lại cười: "Chị không đau."

Không chờ Tiểu Anh nói, Phong Niên đã xoa bóp vai cho chị, khi đầu ngón tay chạm vào làn da của Tiểu Anh, dường như Phong Niên có nghe thấy tiếng pháo hoa nổ, cô dừng lại một lúc, Tiểu Anh muốn tránh ra, bàn tay của Phong Niên lại bóp mạnh hơn, cô không nói gì, chỉ tập trung bắt chước từng tấc xoa bóp từ Tiêu Anh. Mặt Phong Niên đỏ bừng vì ngấm bia, mùi cồn nhẹ nhàng thoang thoảng, có cảm giác khác thường nảy sinh giữa các cô gái, cuối cùng Tiểu Anh dịch vai ra: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Phong Niên gật đầu, dựa vào tường nhìn chị Tiểu Anh, cô gái uống hết giọt bia cuối cùng: "Mệt hơn làm hoành thánh nhiều chứ?"

"Không mệt." Phong Niên không hề nói dối, sau khi làm việc cùng Tiểu Anh, không biết là do bản thân đã thích nghi với cường độ này hay là do tâm tình đập dờn một cảm giác kỳ diệu, thực sự không mệt đến thế. Cái mệt chỉ trong thể xác mà thôi.

Trong tháng làm thêm này, người phải đứng tối thiểu 12 mỗi ngày như Phong Niên thậm chí còn không kêu một tiếng "mệt".

Còn ba ngày nữa là đến ngày báo danh trong trường đại học, Phong Niên đến thành phố mua một bộ váy cho Tiểu Anh. Tuy mùa hè sắp kết thúc nhưng Tiểu Anh vẫn có thể mặc một tháng nữa với thời tiết miền Nam thế này.

Cô đã đi mua sắm cùng Tiểu Anh nhiều lần, biết xu hướng phong cách của chị, không như gu ăn mặc lộ vai, nâng ngực và ôm mông mà nhiều cô gái yêu thích, Tiểu Anh thích những kiểu dáng rộng rãi hơn với màu sắc tươi tắn, hoa nhí vàng nhạt và cổ chữ V, rất hợp với tông da cổ của Tiểu Anh, lại là chất lụa tơ tằm tôn dáng. Tranh thủ đợt giảm giá thời điểm giao mùa, Phong Niên đã chi hơn 500 tệ.

Phong Niên rất tinh tế và thầm lặng khi thích ai đó, tâm tính của cô gái từng học 2 năm lớp 12 điềm tĩnh không để lộ bất kỳ manh mối nào, ít nhất cô tự đánh giá là thế.

Có lẽ Tiểu Anh nghĩ Phong Niên chỉ là đồng nghiệp, là bạn uống bia, là bạn đi dạo và mua sắm, nhưng Phong Niên hiểu, bản thân cô đã nếm được tư vị động lòng. Hóa ra đối với Du Nhậm là sự ngưỡng mộ xen lẫn cảm giác chiếm hữu như một người bạn thân, còn đối với Tiểu Anh, là tảng băng trôi đột nhiên nứt kẽ, là làn khói ngùn ngụt bốc ra từ ngọn núi lửa phun trào, Phong Niên có thể thấy rõ. Cho nên mấy ngày trước khi Tiểu Anh đi ngang qua lấy quần áo trong xưởng, Phong Niên ngửi thấy mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người chị, toàn thân bỗng phát tê phát dại.

Càng tê dại, càng sợ thời gian trôi qua quá nhanh, càng bị giằng xé giữa do dự nên nói hay không nói. Phong Niên chịu đựng giằng xé cho đến ngày cuối cùng.

Tiểu Anh tiễn Phong Niên ra ngoài công xưởng sau ngày lấy lương, trong khi đợi xe, Phong Niên đã tặng Tiểu Anh một món quà. Nhưng Tiểu Anh nói em kiếm tiền thật không dễ dàng, hãy mua gì đó cho bố mẹ, không cần mua cho chị đâu. Nói xong chị lấy ví tiền ra, Phong Niên giữ tay chị lại, ấp úng: "Chị... chị cứ nhận đi." Chính vì sợ Tiểu Anh từ chối nên cô trì hoãn đến tận bây giờ. Cúi đầu nhìn xuống đôi giày mới của mình, trông dáng lông mày Phong Niên giống hình chữ bát ngược, như một tiểu sinh đã hoá trang trên sân khấu.

"Em... còn mua một chiếc điện thoại. Đến khi em làm thẻ ở Bắc Kinh, em có thể liên lạc với chị không?" Phong Niên với đôi lông mày chữ bát ngược có chút muốn khóc. Cô mượn cớ lau kính để quay người đi, Tiểu Anh nói đương nhiên có thể, chị sẽ đưa em đến trạm ga trong phố, không sao đâu, chị đã xin nghỉ phép.

Phong Niên vui mừng khôn xiết, phát hiện ánh mắt của Tiểu Anh có hàm ý thâm sâu. Ngồi lên xe, Tiểu Anh mới nói, Tiểu Hoài, sau này em sẽ sống rất tốt, đi đến đâu cũng được người ta tự động đánh giá cao. Chị sẽ rất vui nếu em giữ liên lạc với chị.


Thực ra duyên kiếp bèo nước này của chúng ta, có lẽ sau này sẽ khó gặp lại. Câu nói của Tiểu Anh khiến nước mắt Phong Niên lăn xuống.

Cô không biết nên làm sao để giải quyết mớ hỗn độn trong lòng, cô muốn nói điều gì khác với Tiểu Anh. Nhưng cũng hiểu rằng, sau khi nói ra sẽ khó có kết quả. Không phải Tiểu Anh đã nói rõ ràng rồi sao?

Phong Niên nghĩ mình như một đoàn tàu đang lao vùn vụt, Tiểu Anh là một sân ga hoa lệ và ấm áp, cập bến một lát, chỉ đủ thời gian đánh một giấc ngủ lơ mơ đã bị giờ khởi hành áp sát. Sau này cô sẽ đến phương bắc học, Tiểu Anh rất có thể sẽ ở lại phương Nam, lang thang tại các thành phố, nhà máy và khu dân cư khác nhau, từng chút ấp ủ lý tưởng kinh doanh của chị. Khi chiếc bàn ủi xoay chuyển qua lại trên tay chị, không biết chị có nhớ đến một người tên Hoài Phong Niên? Tự hỏi chị có biết Hoài Phong Niên từng lén lút nhìn chị rất nhiều lần trong mùa hè ngắn ngủi năm đó?

Tiểu Anh lau nước mắt cho Phong Niên: "Chị cũng rất lợi hại, chị biết một người học Đại học Bắc Kinh." Tóc Xoăn bỗng bắt lấy tay chị, Tiểu Anh nhìn mu bàn tay trắng nõn hiện dòng máu xanh đang khẽ run lên, chị vỗ nhẹ, nói: "Nếu có duyên, chị sẽ đến Bắc Kinh chơi với em." Phong Niên chỉ có thể gật đầu, buông tay.

Đứng trước trạm ga, Tiểu Anh nói chị tiễn em đến đây nhé, em về nhà cẩn thận.

Tóc Xoăn nói lời cảm ơn. Còn đang định nói gì đó, cô lại cúi đầu không dám nhìn Tiểu Anh. Giữa ga tàu huyên náo, những tiếng thông báo ga như giây phút cuối cùng đang đếm ngược. Phong Niên hận bản thân, cô cau mày nhìn chằm chằm đôi giày. Tiểu Anh bất ngờ nói, em có vội không? Phong Niên nói thực ra còn một tiếng soát vé.

"Vậy em đợi chị ở đây một lát." Tiểu Anh nói xong lập tức bước nhanh rời đi.

Phong Niên tưởng rằng Tiểu Anh đi mua cam cho mình. Đợi 15 phút, vai cô bị ai đó vỗ nhẹ, chợt nhìn thấy cô gái đang tủm tỉm cười trong bộ váy mới, Tiểu Anh lùi lại một bước để Phong Niên nhìn rõ hơn: "Nhìn được không? Chị rất thích, cảm ơn em."

Chiếc váy này rất hợp với Tiểu Anh, chị ấy như trở nên càng tươi sáng và xinh đẹp hơn. Nỗi buồn ly biệt được pha loãng bởi sự bất ngờ do Tiểu Anh mang lại, Phong Niên cười rạng rỡ, cười mãi, cười mãi và lại khóc, không quan tâm mọi người nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ ra sao.

Tiểu Anh ôm Phong Niên: "Làm em gái chị nhé." Chị vuốt mái tóc xoăn của Phong Niên, thấy Phong Niên cắn môi không đáp lời, chị bất lực lau nước mắt cho cô: "Em cũng... em thực sự rất tốt. Chị cũng do dự, cuối cùng hỏi: "Chỉ lần này thôi, được không?"

Phong Niên mở to mắt muốn hỏi tại sao chỉ làm em gái lần này? Bỗng được Tiểu Anh thơm lên má, sau đó vuốt bên má non nớt của cô: "Đi đi, cố gắng học tập nhé."

Tiểu Anh mặc váy màu vàng rời đi, vẫy tay chào Phong Niên ở ngã tư phía xa. Ngón tay của Phong Niên áp lên nơi ẩm ướt trên má, trong khi trái tim đập loạn xạ chỉ muốn lìa khỏi cơ thể.

Bóng dáng Tiểu Anh xa dần, uyển chuyển biến mất khỏi tầm mắt thật nhanh, Phong Niên cảm thấy linh hồn mình cũng đã rời khỏi cơ thể tại thành phố xa lạ này. "Đây là lần cuối thật sao?" Phong Niên ngơ ngác chạm lên má và nghĩ, mãi đến khi chuyến tàu trở về Bách Châu bắt đầu giục soát vé mới hoàn hồn.

Tạm biệt, Tiểu Anh. Phong Niên thầm nói.

.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.