Xa Gần Cao Thấp

Chương 116: C116: Giờ còn đau không



Giờ còn đau không

......

"Được rồi, xuống xe." Giám khảo yêu cầu Mão Sinh tấp vào lề, sau đó gật đầu. Với một cánh tay bị rám nắng, Mão Sinh cảm ơn rồi xuống xe, vừa nhìn đã thấy Phượng Tường đi theo phía sau.

Mão Sinh chạy tới mở cửa xe, Phượng Tường nhìn Mão Sinh có chút chán ghét: "Chậc, củ ấu trắng ngần đã bị oxi hoá thành màu đen."

Phượng Tường cắn que kem, đưa nước ấm cho Mão Sinh: "Đi, chúng ta đi Ôn Lĩnh."

Thời tiết tháng Chín vẫn hơi nắng nóng, Phượng Tường thích ăn kem, Mão Sinh lải nhải mãi như một bà già rằng lạnh lắm, sẽ bị đau họng. Hôm nay hát ba tiếng, ngày mai lại vội vàng về diễn tiếp một buổi, sư tỷ, xin chị hãy ý thức.

"Bà đây ăn mấy chục năm vẫn chẳng sao, mỗi nhóc lắm lời lo xa." Phượng Tường nói 10 ngày nữa nhóc được lấy bằng, cái xe này nhóc phải lái.

Mão Sinh bình chân như vại cầm chiếc cốc: "Không thành vấn đề." Cô vượt qua những bài kiểm tra lái xe chỉ trong một lần, Phượng Tường bĩu môi: "Chị thi môn thứ hai sáu lần, giáo viên luôn nói cảm giác không gian của chị kém."

Mão Sinh nghiêng người nhìn chằm chằm: "Sư tỷ, em thấy chị có cảm giác không gian rất tốt, đã lâu chị chưa giẫm lên chân em." Đôi khi Phượng Tường mải hát mải diễn sẽ giẫm lên chân đối tác trên sân khấu. Lần đầu tiên Vương Lê bị giẫm, còn tưởng do Phượng Tường quá căng thẳng, sau vài lần như thế liền rút lui bàn chân. Đến lượt Mão Sinh, lần đầu bị giẫm còn tưởng Phượng Tường đang nhắc mình diễn ẩu, lúc đó không kìm được biểu cảm, ánh mắt đầy kinh ngạc, kêu lên: "Á!"

Phượng Tường xuống sân khấu, nói á cái gì mà á, tiếp dục diễn đi. Mão Sinh diễn tiếp cũng biết đường tránh bị giẫm.

Sau đó lại bị dẫm, thật xui Mão Sinh đã lùi đến rìa sân khấu không thể dịch chân, đành nghiêng người xoay vòng, thành ra thừa một động tác đỡ eo Phượng Tường quay trở lại trung tâm sân khấu. Xuống sân khấu, Phượng Tường hỏi xoay cái gì mà xoay? Nhưng nhớ tới bàn tay mơ hồ gắng sức của Mão Sinh cố bảo vệ mình, thế là không thể mắng tiếp: "Chị cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra nữa."

"Sư phụ nhóc nói tuần sau sẽ tới Ninh Ba, chị nghĩ là để nghiệm thu thành quả giảng dạy của chị." Phượng Tường ăn xong que kem, chùi chép: "Mẹ nhóc cũng tới."


Mão Sinh nói đợi họ nghiệm thu xong em sẽ về Lũng Tây một chuyến, bỏ hẳn công việc ở nhà hát, nếu xin nghỉ phép thêm sẽ gây ảnh hưởng đến cả đoàn: "Em sẽ tập trung làm việc cùng sư tỷ."

Phượng Tường lái xe đến Đại Khê - Ôn Lĩnh, sau khi tụ họp cùng các đồng nghiệp trong đoàn, Phượng Tường nói tôi cứ đến đây là lại thấy hoảng, năm ngoái đi hát ở gần đây, có một thanh niên lắm tiền có gia có thất không biết thế nào lại để ý đến cô, vừa mở miệng đã hỏi Phượng Tường muốn bao nhiêu.

"Về đến Ninh Ba hắn vẫn có thể tìm thấy tôi, hỏi một tháng 5 vạn có đủ không?" Phượng Tường hỏi đàn ông đều là loại ngu ngốc cả à?

Mão Sinh nói vâng, là một kẻ ngốc. Nhưng ngốc ở đâu? Cô nghiêng đầu suy nghĩ, quả nhiên thấy biểu cảm đang nhìn kẻ ngốc của Phượng Tường: "Giống tên chồng cũ của chị, tự cho mình là đúng!" Phượng Tường nói ông chồng cũ của cô trước khi kết hôn đã đa nghi, luôn cho rằng tên đàn ông nào cũng manh tâm với cô. Nếu thế chẳng thà kết hôn sơm sớm cho anh ta yên tâm, chậc, bệnh đa nghi của tên đó nặng đến nỗi vô phương cứu chữa, còn yêu cầu chị nghỉ làm về nhà sinh con đẻ cái, anh ta nuôi chị.

Anh ta lấy gì nuôi chị? Lấy mức lương 1.700 tệ một tháng được công ty phát à? Nếu chị nghỉ làm, sự nghiệp sẽ tiêu tan và tiền bạc cũng chẳng còn, muốn tiêu nửa xu cũng phải nhìn sắc mặt anh ta. Do đó Phượng Tường đã ly hôn sau chưa đầy hai năm chung sống. Người chồng cũ vẫn chua chát trước Cục Dân chính: "Đúng vậy, Trần Phượng Tường, cô là con phượng hoàng vàng không thể bị nhốt, ngoài kia không thiếu đàn ông."

"Chị đi hát vài tháng, vất vả một chút cũng có thể kiếm được 50.000 tệ. Cần hắn làm gì? Hơn nữa, lỗ mũi hắn hất lên trời, không thể đảm bảo tài chính, lại còn không cao bằng nhóc." Trần Phượng Tường liếc nhìn Mão Sinh, đưa tay ra so sánh: "Cũng không cao hơn sư phụ nhóc."

Mão Sinh đã mặc xong trang phục, chuẩn bị trang điểm, nắm lấy tay áo thuỷ y dài, động tác nho nhã phong lưu. Phượng Tường lại tặc lưỡi: "Hình người dạng chó."

Hôm nay có buổi biểu diễn mừng thọ, hát vở "Đả Kim Chi"*, thực ra có vài vở kịch Phượng Tường rất không ưa, nhưng không thể ngăn nổi khán giả người ta cứ thích nghe: "Mượn rượu bạo lực gia đình, thế mà vẫn phải diễn vở kịch nổi tiếng này, nhóc nói xem có khó chịu không cơ chứ?"

*Đả Kim Chi (打金枝): Là một vở kịch cổ điển của Trung Quốc kể về câu chuyện con trai danh tướng Quách Tử Nghi Quách Ái mượn rượu đánh vợ là Trường Bình công chúa.

Mão Sinh lại "Vâng", nhớ lại cảnh Phượng Tường diễn vai Công chúa Kiều Man đúng là được thừa hưởng tính khí đanh đá ấy, trong đó có một câu thoại khiến cô nghe mà muốn cười: "Đoán chừng ngươi cũng không dám đánh... đánh ta thật... ngươi đánh, ngươi đánh chết ta đi."

"Sư tỷ nếu cảm thấy hát vở này phải kiềm chế quá mức, vậy về nhà chúng ta đổi vai, để em cũng bị chịu đánh." Đúng lúc Phượng Tường giơ tay ra, Mão Sinh nhảy sang một bên, vừa cười vừa chỉnh lại cổ áo thuỷ y cực kỳ sạch sẽ, nếu đến gần hơn, có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi bồ kết.


Mão Sinh luôn có cảm giác như được vớt lên khỏi mặt nước sau mỗi vở kịch, có lần cảm thấy không thoải mái vẫn phải nhịn, biểu diễn xong liền ngồi trong hậu trường lấy lại hơi, bộ thuỷ y của cô chắc hẳn đã ướt đẫm mồ hôi từ trong ra ngoài. Nhưng cô thích sạch sẽ, không như vài diễn viên chẳng thèm đoái hoài đến trang phục suốt 10 ngày nửa tháng, cô bắt buộc phải giặt cẩn thận thái khố và thuỷ y bên trong khi về nhà để không lưu lại vết mồ hôi. Không chỉ đồ của mình, cô còn giặt cả trang phục của Phượng Tường.

Trang phục bên ngoài vì thêu nhiều hoa cỏ sặc sỡ nên khi giặt rất dễ phai màu. Mão Sinh thừa hưởng kỹ năng chăm sóc tỉ mỉ từ Vương Lê, cô lấy khăn trắng ép xuống hút ẩm, ủi ngược, phơi khô rồi cho vào hộp.

"Sư tỷ, qua một khoảng thời gian nữa em muốn đặt mua vài bộ trang phục. Lên sân khấu phải ăn mặc tươm tất, thoải mái và sạch sẽ, phải tôn trọng người khác." Mão Sinh nói.

Phượng Tường đang cắn hạt dưa, nói không ngờ nhóc cẩn thận đến vậy, cứ tưởng người cưng con như Triệu Lan sẽ chiều chuộng nhóc thành tính cách yểu điệu đỏng đảnh chứ? Hoá ra Mão Sinh không chỉ biết làm việc nhà, lại còn có chút ám ảnh sạch sẽ, không hổ với họ "Bạch".

"Tiểu Ấn rất thích sạch sẽ..." Mão Sinh miệng nhanh hơn não, nói xong mới phát hiện mình không phanh kịp, bèn lè lưỡi xấu hổ: "Em học được từ một người bạn."

Phượng Tường không hỏi thêm về cái lần Mão Sinh sụt sùi khóc, chỉ bảo cô bé hãy chăm chỉ hát.

Khoảng thời gian này mải mê hát kịch, cảm xúc mạnh mẽ dần dần bình tĩnh trở lại, Mão Sinh mới hiểu chỗ lợi hại của sư phụ và Phượng Tường, cô hát chỉ để ăn, lúc nào cũng có cảm giác ỉu xìu đói bụng, trong khi việc ăn uống đối với sư phụ và Phượng Tường chỉ xếp vị trí thứ hai, vẫn yêu và tận tâm với nghề như ngày đầu dù đã lên sân khấu hơn mười mấy, mấy chục năm.

Cảm xúc mạnh mẽ này từ lâu đã che giấu phần ngọn chót vót, hoá thành một thói quen có ý thức. Do đó Mão Sinh kính phục Phượng Tường nhiều thêm vài phần, càng không dám lấy chuyện tình cảm nhỏ con ra làm phiền Phượng Tường.

Hai nơi cách xa nhau, Phượng Tường nghĩ ban đêm lái xe 3 tiếng về nhà không an toàn, đành theo đoàn ở lại trong thị trấn.

Cô vẫn ở cùng phòng với Mão Sinh, nằm xuống lại không ngủ được, họ không nói về kịch, cũng không nói về Vương Lê, Triệu Lan, Bách Châu hay Lũng Tây. Nỗi cô đơn phiêu bạt nơi xứ người chợt trỗi dậy từ trong khe nứt, dần dần lấp đầy toàn bộ căn phòng.

Phượng Tường nghĩ thế nào cũng thấy phiền muộn, muốn trở về Bách Châu khi đã tiết kiệm đủ tiền, anh trai cô làm người bán buôn thực phẩm, cô cũng muốn mở một cửa hàng bán lẻ, nhưng hát mãi, hát mãi vẫn là không thể ngừng hát. Không còn Vương Lê, không còn các loại nước, nhưng Mão Sinh đã đến.


Đứa trẻ này mới bắt đầu vào, sao có thể đi được nửa ngày đã vứt bỏ con bé lại một mình? Đây lại còn là một đứa trẻ ngốc nghếch không biết kỳ kèo, không biết tại sao lại bị thiếu 1.000 tệ tiền lương, vẫn đến tay Phượng Tường kéo cô bé đến gặp kế toán đối chất: "Tại sao lại trừ tiền của Bạch Mão Sinh?" Phí tổn thất đạo cụ? Cô lập một danh sách ra đây, chúng ta sẽ hỏi từng người một ngay tại chỗ xem rốt cuộc là ai làm hư, làm mất.

Xoay người lại, thấy Mão Sinh cũng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tiểu Ấn là ai?" Phượng Tường hỏi.

Mão Sinh cắn môi, khuôn mặt nóng bừng: "Bạn gái cũ của em."

Phượng Tường khựng lại, đúng như dự đoán: "Thảo nào nhóc rất biết cách làm các thiếu nữ vui, chị tưởng là học từ Vương Lê."

Mão Sinh ngốc nghếch nắm bắt sai trọng điểm: "Vâng, sư tỷ cũng là thiếu nữ."

"Đương nhiên! Người ta hỏi nhóc bao nhiêu tuổi, nhóc trả lời thế nào? Gần 22. Không, theo cách nói của Bách Châu, nhóc 23 tuổi mụ. Theo cách nói chính thức, chị 33 tuổi chẵn." Phượng Tường nói chị còn chưa lớn hơn nhóc một con giáp, nhóc vẫn là con nít vắt mũi chưa sạch, chị vẫn là thiếu nữ.

Mão Sinh ở giường bên cạnh cười khúc khích: "Vâng." Lúc này mới nắm được trọng điểm: "Sư phụ cũng biết cách làm thiếu nữ vui sao?". Truyện Việt Nam

Phượng Tường nói cô ấy rất biết, đoàn chị đi biểu diễn ở nơi khác, lịch trình dày đặc khiến người người oán trách, Vương Lê nói thế này, đợi khi mọi người hát xong vở kịch và hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tôi sẽ rút hầu bao dẫn mọi người đi ăn một bữa tối thịnh soạn. Ăn uống có dễ không? Không dễ, cô ấy nhớ rõ sở thích ăn uống của từng người, gọi món ra ai cũng khen không tiếc lời, thậm chí còn nhớ sinh nhật trong tháng của mọi người. Các thiếu nữ ăn được một ít bánh và kem cũng đừng vui quá.

Phượng Tường cười: "Trong tháng sinh nhật của chị, cô ấy lén lút dúi cho chị một chiếc vòng tay, nói là bạn diễn trên sân khấu, dưới sân khấu cũng là tình nhân vợ chồng, cô ấy nên tặng."

Phượng Tường chạm vào chiếc vòng trên cổ tay: "Cô ấy... nếu cô ấy tặng sớm hơn hai năm, có lẽ chị sẽ không kết hôn."

Mão Sinh nhập tâm lắng nghe: "A, sư phụ thật ấm áp." Nhìn đôi mắt biết cười của Phượng Tường dưới ánh trăng, Mão Sinh dằn suy đoán trong lòng xuống.

Lại qua một lúc im ắng như tờ, Phượng Tường nói chắc hẳn bạn gái cũ của nhóc là một cô gái rất tốt, Mão Sinh, tâm tính nhóc thuần khiết và hiền lành, người có thể khiến nhóc lưu luyến không quên có lẽ cũng rất lương thiện ân cần. Tại sao không thể ở bên nhau? Nhóc đề nghị chia tay hay cô ấy đề nghị?

"Chị ấy đề nghị một lần, em đề nghị một lần." Mão Sinh nói: "Lần em đề nghị, em suýt chút nữa tưởng rằng có thể quay lại với nhau. Nhưng..." Cô thở một hơi dài: "Có lẽ em không thể sánh bằng đàn ông."


Thế nên hôm đi ăn cơm lần đó là nhóc gọi điện đề nghị chia tay? Phượng Tường chống người dậy, hiển nhiên có hứng thú với cuộc trò chuyện hơn.

"Đó là người khác..." Mão Sinh nói, đó là người thứ ba, chị ấy cũng là một cô gái rất tốt, chị ấy nói đã hết thời gian, phải chuẩn bị thi biên chế.

Nhóc thật đào hoa. Mới tí tuổi đã yêu ba người. Phượng Tường nói.

"Hehe." Mão Sinh cười: "Người đầu tiên là người em thấy có lỗi nhất." Mão Sinh nhớ đến Du Nhậm, nói rằng hồi đó em thực sự chẳng ra gì, chưa chia tay bạn ấy mà đã động lòng với Tiểu Ấn. Bạn ấy cũng rất tốt, nhưng mẹ bạn ấy quá lo lắng cho con gái và yêu cầu em đừng làm xao nhãng việc học của bạn ấy, dạo đó muốn gặp nhau một lần cũng khó.

"Ba lần nhóc động lòng, có gì khác nhau không?" Phượng Tường nhìn Mão Sinh, thấy cô bé thật không đơn giản, bèn bật đèn lên.

Mão Sinh bị chói mắt bởi ánh đèn sáng rực, giơ tay lên che lại: "Lần đầu tiên yêu đã cho em hiểu thế nào là rung động. Lần thứ hai là khắc cốt ghi tâm, cho em biết thế nào tình yêu trong bài hát như sóng thủy triều dâng. Lần thứ ba, em có hơi hối hận, vì Tiểu Tôn nói chị ấy không quan tâm trong lòng em còn có ai, em cũng khá tính tính cách của chị ấy nên đồng ý bắt đầu. Nhưng đó không phải yêu," Mão Sinh lắc đầu khẳng định: "Không phải yêu."

"Khắc cốt ghi tâm thế nào?" Phượng Tường lại tắt đèn.

Đại khái chính là chị rất ghét việc chia tay, nhưng không thể hận được người đó. Giống như lọc qua một cái sàng, những gì ở lại đều là những cái tốt của chị ấy. Sư tỷ, đôi lúc em rất sợ không thể nhớ được khuôn mặt của Tiểu Ấn, lúc nào cũng cố nhắc nhở chính mình hãy nhớ lại đi. Sau này em nhận ra càng nhớ lại càng mờ mịt, điều em nhớ rõ nhất không phải dáng vẻ của chị ấy, mà là cảm giác được nắm tay. Mão Sinh nói: "Em nhớ năm em sắp 16 tuổi đứng trước cổng trường kịch, chị ấy xách đồ ăn đến thăm em. Sủi cảo tôm, cá, sườn heo chua ngọt."

Hồi đó Tiểu Ấn rửa bát rất nhiều trong một nhà hàng nơi chị ấy làm thêm, ngón tay thô ráp và bong tróc do ngâm trong nước lạnh và nước rửa chén quá lâu, lòng bàn tay chi chít vết chai. Chị ấy kéo em sang một bên để ăn, và khi ăn xong, em mãi vẫn không thể nào quên được bàn tay ấy, một cô gái 17 - 18 tuổi, sao có thể vất vả cực nhọc đến vậy?

Mão Sinh thở dài, mũi như bị nghẹt.

"Bởi vì nhóc cảm thấy đau lòng. Lần đầu tiên có đau lòng như vậy không?" Phượng Tường hỏi, Mão Sinh gật. Chớp mắt đã gần sáu, bảy năm trôi qua, Mão Sinh cứ thế thở dài trước thế sự vô thường.

"Bây giờ còn đau không?" Giọng của Phượng Tường tí tách như nước nhỏ giọt, Mão Sinh không trả lời, như đã ngủ say.

......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.