Xa Gần Cao Thấp

Chương 142: C142: Có thể gây mê



Có thể gây mê

......

Sau mười lăm ngày "mất liên lạc" với Tề Dịch Quả, Du Nhậm gửi một tin nhắn trên Q: "Dịch Quả, dạo này chị bận quá à?" Những tin nhắn bên trên vẫn chưa được hồi đáp, Du Nhậm là người tương đối thụ động trong trạng thái giao tiếp này, nếu đối phương không trả lời, cô sẽ càng không dài dòng lan man.

Lần này Tiểu Tề trả lời rất nhanh, nói chị vẫn ổn: "Xin lỗi, Thái Thái, gần đây chị hơi bận, không tiện liên lạc với em." Tề Dịch Quả hỏi, bây giờ em có tiện gọi điện thoại không?

Bên Du Nhậm đã là 10 giờ tối, bên Tề Dịch Quả đang là 7 giờ sáng. Nhiều khi Tiểu Tề phải dậy từ khoảng 5 giờ sáng để kiểm tra phòng bệnh viện, làm việc hơn 10 tiếng mỗi ngày là chuyện bình thường như cơm bữa. Trình độ của bác sĩ nội trú dựa vào thâm niên, người theo lĩnh vực chỉnh hình như cô nếu hoàn thành huấn luyện chỉ sau bốn năm sẽ được coi là thiên tài hiếm có, không ít bác sĩ nội trú có trình độ chuyên môn cao đã học đến năm thứ sáu.

Kể từ lần trước trở về, Tiểu Tề bận bù đầu bù cổ. Hai tuần trước, bệnh viêm ruột thừa của cô bị biến chứng viêm phúc mạc, cô một mình nhập viện làm phẫu thuật mà không muốn nói cho ai hay, nhưng ngay khoảnh khắc trước khi được gây mê, một chuyên gia học y như cô lại không hoàn toàn tự tin, nước mắt ứa ra mãi vì đơn độc.

Tỉnh dậy, Tiểu Tề được bác sĩ gây mê hỏi: "Ego, trước khi gây mê cô đã khóc, vì lo lắng về kỹ thuật của tôi à?"

Tiểu Tề nói không phải, kỹ năng của anh rất tốt. Tôi khóc vì tôi sắp 30 tuổi nhưng không hề hay biết trước đây mình vẫn luôn bị gây mê, ngay tức khắc đó, cuối cùng tôi đã tỉnh lại.

Thật đáng tiếc, ngay giây sau tôi lại tiến vào trạng thái gây mê mới.

Thời điểm tỉnh dậy, Tề Dịch Quả đã hiểu mình đã lao đầu vào con đường rủi ro thế nào: Cô gạt bỏ tình thân, tình yêu, tình bạn, tình thầy trò, giao phó sự sống chết của mình cho một người xa lạ ở một nơi xa lạ. Nếu có một ngày cô chết, e rằng người yêu ở Trung Quốc phải mãi nhiều ngày sau mới biết tin. Chuyện tình dù sâu sắc đến mấy, nếu không có hơi ấm đồng hành phải chăng cũng chỉ như một bức tranh Platonic* treo cao trên tường.

*Platonic: Theo từ điển Merriam-Webster, plantonic love là một mối quan hệ giữa hai người khăng khít, một mối quan hệ chỉ đơn thuần về mặt tình cảm mà không tồn tại sự ham muốn tình dục hoặc nhu cầu bị kìm nén.


Điện thoại được kết nối, Tiểu Tề nói gần đây chị có quá nhiều việc phải làm, muốn trả lời em nhưng không có thời gian giải thích cặn kẽ, nghĩ rằng hôm nào đó rảnh sẽ nói chuyện tử tế. Cô đang cười qua đầu dây bên kia, chất lượng cuộc gọi qua mạng không tốt, tiếng cười của cô qua tai Du Nhậm nghe như tiếng khóc.

Những người yêu nhau đã đạt đến mức độ nhất định sẽ hình thành hệ thống ngôn ngữ của riêng hai người, họ tán tỉnh hoặc dùng làm ám hiệu bằng một số từ ngữ mà người khác nghe không hiểu. Lần trước Tiểu Tề về Mỹ không lâu, họ trò chuyện say sưa hơn hai tháng trời. Khi Du Nhậm cũng bắt đầu bận đi làm, tần suất xuất hiện bộ ngôn ngữ này càng ngày càng ít, và chính thế, lớp lụa sa tanh phẳng phiu bị xé rách từ trung tâm.

Du Nhậm nói em biết chị rất bận, cũng biết chị ngập ngừng không biết có nên liên lạc với em không vì em thường xuyên tăng ca. Nhưng Dịch Quả, nếu chị có chuyện gì, chị phải nói với em, em sẽ luôn ở đây, bất kể lúc nào.

Tiểu Tề vẫn cười: "Ừ, Thái Thái." Cô vẫn không hé môi nửa lời về bệnh tình của mình, "bất kể lúc nào" không thể thay thế "bất kể nơi đâu". Tề Dịch Quả - người luôn có sức khoẻ tinh thần mạnh mẽ - hết lần này đến lần khác tự liếm láp vết thương do sự chia cắt địa lý đem lại trong thời gian dưỡng bệnh cô đơn, cô không thể trách Du Nhậm, bởi con đường này là do chính cô chọn, từ đầu đến cuối Du Nhậm chỉ bị động thích nghi với chia ly.

Cô không hỏi nhiều về công việc hiện tại của Du Nhậm, vì Du Nhậm quá thông minh, sẽ hiểu những quy tắc lễ phép đó. Tiểu Tề cũng không có hứng thú với công việc trợ lý Bí thư Đảng uỷ, không ngày nào là cô có thời gian xem tin tức địa phương, chứ đừng nói đến tin tức đường phố nơi Du Nhậm làm.

Cuối cùng, Tiểu Tề hỏi Du Nhậm: "Hôm qua Tào Vân liên lạc với chị, nói rằng trường cô ấy có chương trình trao đổi sang Mỹ, trùng hợp cũng ở thành phố San Diego gần đây, muốn hẹn gặp chị." Chị muốn hỏi ý kiến của em.

"Dịch Quả, đương nhiên có thể gặp, đây là bạn của chị, không cần em cho phép, tất nhiên em rất vui vì chị thẳng thắn như vậy."

Tuy Du Nhậm không rõ cuộc hẹn này là "gió xuân đến cành lá lại đâm chồi" hay là "nơi tha hương gặp lại cố nhân", nhưng có lẽ, điều này rất quan trọng với Tiểu Tề. Cuộc sống hiu quạnh và lạnh lẽo của cô cần một chút màu sắc tươi sáng và ấm áp, đó là Du Nhậm, sợ rằng cũng là Tào Vân. Tiểu Tề đã mang theo bóng dáng của họ đi cùng ra nước ngoài, nói rằng trong đời người luôn có vài hồi ức nào đó.

Trước khi cúp máy, Du Nhậm cố gắng cười, trên mặt là vẻ cay đắng mà Tiểu Tề không thể thấy được.

Bí thư cần bản thảo cho bài phát biểu trong cuộc họp giao lưu tối mai, Du Nhậm quyết định mang văn bản về nhà làm thêm giờ, viết được 200 từ trong nửa tiếng, Du Nhậm chưa bao giờ làm việc hiệu quả thấp đến vậy. Tâm trí cô cứ mãi chiếm đóng bởi những suy đoán mơ hồ, nhìn sang cuốn lịch, visa B-2 đến Mỹ của cô phải hai tuần nữa mới có phản hồi.

Mão Sinh gọi điện tới, hỏi mình mang trẻ con đến nhà cậu tránh nạn một lúc được không? Ấn Tiểu Thường đang chơi mạt chược ở nhà, ồn quá.


Du Nhậm hỏi Du Hiểu Mẫn: "Mẹ, Mão Sinh hỏi mang đứa nhỏ đến nhà mình chơi một lúc được không?"

"Mẹ nói không có được không?" Du Hiểu Mẫn thấy quái lạ, tại sao gần đây không thấy hai đứa này gặp nhau trong nhà, ngày nào Du Nhậm tan làm cũng ngoan ngoãn về nhà, không hề đi nhà nghỉ. Đang đà vui mừng thì chớ, đúng là sợ cái gì thì gặp cái đó.

Mão Sinh lịch sự, lần nào đến cũng mang theo đồ biếu, lần này cô mang thịt nướng từ phố Cận Hy và suất ăn cho trẻ con từ McDonalds. Du Hiểu Mẫn ngửi thấy mùi thơm ngay khi mở cửa, thấy cả khuôn mặt lễ phép của Mão Sinh. Cô bé trong lòng Mão Sinh không còn vàng vọt xanh xao nữa, mà được chăm bẵm tròn trịa và trắng trẻo hơn. Mão Sinh nói với Tiểu Tiểu: "Nói cháu chào cô đi."

Tiểu Tiểu ngoan ngoãn chào hỏi, đôi mắt bẽn lẽn nhìn Du Hiểu Mẫn, sau đó quay đi vùi đầu vào cổ Mão Sinh.

"Tiểu Bạch à, cháu đi đâu cũng dẫn theo đứa trẻ này sao? Người họ hàng của cháu thật vô trách nhiệm." Du Hiểu Mẫn mang dép đến cho Mão Sinh, Du Nhậm đang bận đau đầu viết bản thảo ngáp dài bước ra khỏi phòng: "Mẹ, là chuyện của người ta, Mão Sinh tự nguyện mà."

Mão Sinh nói vâng, phải ạ, cô nói đúng. Bị Du Nhậm lườm một cái, Mão Sinh xách túi thức ăn lên nói: "Mình mua nhiều thịt xiên lắm, đến ăn đi."

Hai cô gái ngồi trên thảm trong phòng khách, Ấn Tiểu Tiểu đặt mông lên đùi Mão Sinh lại một lần nữa chui vào lòng cô, Du Nhậm liếc nhìn Du Hiểu Mẫn, tỏ ý, mẹ, chúng con muốn nói chuyện. Bị Du Hiểu Mẫn hiểu lầm thành chúng con muốn hẹn hò riêng tư, nữ bác sĩ mất một lúc suy nghĩ, rồi dắt tay Tiểu Tiểu đi: "Đi thôi, cô dẫn con đi xem phim hoạt hình."

"Khi nào cậu đi thăm chị ấy?" Du Nhậm vừa ăn vừa hỏi.

"Cần nộp đủ loại chứng minh, hôm qua vừa được duyệt. Tối thứ Tư tuần tới mình sẽ lái xe đến Hàng Châu tìm nơi nào đó ở tạm, sáng sớm thứ Năm sẽ đi thăm chị ấy." Nhìn những xiên thịt nướng thơm ngon nóng hổi, Mão Sinh yếu ớt nói: "Chị ấy thích ăn món này lắm, chắn chắn ở trong đó không có mà ăn."

Sau khi Ấn Tú vào tù, không thể mong đợi Ấn Tiểu Thường gửi tiền cho, nhu yếu phẩm hàng ngày là do Mão Sinh gửi đến, tháng nào Mão Sinh cũng có thể chuyển tối đa 500 tệ vào thẻ nội bộ của Ấn Tú. Nhưng cho dù có tiền, cũng không có chỗ nào được tiêu xài thoải mái trong tù. Một điều nữa Mão Sinh có thể làm là viết thư, mỗi tuần một bức, không biết Ấn Tú có nhận được hay chưa, vì Mão Sinh chưa bao giờ được nhắn lại.


"Tại sao mẹ Ấn Tú lại đối xử với chị ấy như vậy?" Du Nhậm không hiểu.

"Mình cũng từng hỏi Ấn Tiểu Thường, tại sao cô lại đối xử tệ với Ấn Tú đến thế? Có phải cô ăn trộm con cái từ đâu về không? Cô mau thừa nhận đi." Mão Sinh nói chỉ cần nhìn khuôn mặt của Ấn Tiểu Thường là biết bà ấy là mẹ ruột của Ấn Tú. Nhưng vừa nghe câu hỏi về nguồn gốc của Ấn Tú, bà ta đột nhiên phát điên, đập phá đồ đạc khiến Tiểu Tiểu sợ hãi. Mình đoán đó không phải phần ký ức vui vẻ gì.

"Cậu có gửi tiền cho gia đình hàng tháng không?" Mão Sinh bất chợt hỏi Du Nhậm.

Du Nhậm nói mỗi tháng mình chuyển 1/3 tiền lương vào thẻ của mẹ tính từ lúc bắt đầu đi làm, mẹ mình không muốn, nhưng mình phải có thái độ của mình. Cô che miệng lại, ghé sát Mão Sinh: "Không nên ăn ké, ở ké và thi thoảng lại lấy bạn gái ra làm mẹ đau tim mãi được, phải cho mẹ mình được cân bằng tâm lý."

Mão Sinh nói cậu đúng là suy nghĩ thấu đáo, hiện tại mẹ mình dành ra nửa tháng ở Bách Châu, cuối tuần mình đưa Tiểu Tiểu về nhà sư phụ, mẹ mình tỏ ra không muốn đoái hoài đến mình, xem ra mình phải học cách kéo gần tình cảm mẹ con từ cậu.

Lương tháng của Mão Sinh chưa đến 2.000 tệ, chỉ riêng thuê nhà và chuyển tiền cho Ấn Tú đã hết một nửa, trong cuộc sống vì có thêm đứa trẻ con và phải nuôi xe nên chi phí đột ngột tăng lên. Nếu không nhờ chút ít khoản tiền tiết kiệm, chắc cô đã khố rách áo ôm từ lâu.

Giờ đây còn phải trích ra một ít biếu Triệu Lan, Mão Sinh tính toán: "Sao bây giờ mình mới nhận ra cuộc sống đắt đỏ đến vậy?"

Những điều đắt đỏ vẫn còn ở phía sau, sẽ có nhiều chỗ phải tiêu hơn một khi Tiểu Tiểu đi học. Vậy mà mẹ cô bé không chịu chi ra một đồng nào? Du Nhậm đã cảnh báo từ đầu, rằng đây không phải chuyện nhỏ.

Mão Sinh cười khổ: "Bà ấy không quan tâm cô bé có ăn cơm hay không, làm gì có chuyện trả tiền đi học?" Loại người này nuôi con như nuôi gia súc, Ấn Tú cũng từng là "gia súc", Mão Sinh cắn lưỡi, vừa ăn vừa dằn cảm xúc lại.

Lúc này trong phòng truyền đến tiếng hét nhỏ, hai người hốt hoảng chạy đến cửa phòng Du Hiểu Mẫn nhìn xem, hóa ra Du Hiểu Mẫn đang đặt đứa trẻ lên giường, cù lét cô bé vui vẻ. Thấy cửa bị con gái mở ra, Du Hiểu Mẫn tỏ ra phiền phức: "Sao? Nhìn cái gì mà nhìn? Đóng cửa lại cho mẹ, mẹ muốn chơi với Tiểu Tiểu."

Du Nhậm cười đóng cửa lại: "Mẹ mình, miệng cứng lòng mềm." Cô đến tủ lạnh lấy một chai bia, rót cho mình nửa cốc rồi chậm rãi uống.

"Bây giờ chúng ta thật giống cặp vợ chồng già, giữa đêm ăn vặt uống bia." Nhưng Mão Sinh uống nước lọc, ngồi thêm một lúc, thấy đã là 9 giờ 30 tối, cô nói mình đưa Tiểu Tiểu đến chơi nhà sư phụ vậy, có lẽ mẹ mình cũng sẽ vui.

Du Hiểu Mẫn vẫn có chút không vui khi bị đòi đứa nhỏ: "Cứ ngủ ở nhà cô đi." Thấy Mão Sinh và Du Nhậm cùng đỏ mặt, Du Hiểu Mẫn tặc lưỡi: "Nghĩ nhiều rồi, Tiểu Tiểu ở lại, Tiểu Bạch cháu tự về nhà là được."


Du Nhậm bế đứa trẻ đang buồn ngủ thiu thiu trên giường lên: "Mẹ, mẹ đang bắt cóc trẻ con đấy." Cô tiễn Mão Sinh ra ngoài, dặn Mão Sinh lái xe cẩn thận.

Đóng cửa lại, thấy Du Hiểu Mẫn vẫn buồn bực, Du Nhậm nói con đi viết bản thảo đây.

"Con tính khi nào đẻ em bé?" Du Hiểu Mẫn mất tự nhiên nhìn sang hướng khác: "Phải nên có kế hoạch thời gian chứ? Kết hôn cũng được, không kết hôn cũng được, nhưng nên có đứa con."

Du Nhậm nói mẹ ơi, mẹ bị sốt à, con mới hai mươi hai tuổi, sao mẹ đã nhắc đến chuyện đẻ em bé với con? Mẹ không biết con có bạn gái sao?

"Xương chậu của Tiểu Bạch vừa nhìn đã biết dễ bị khó sinh, con thì được." Du Hiểu Mẫn một khi đã nói là phải nói to, phải kinh thiên động địa, từ lâu đã không ít lần so sánh hai người từ góc độ khả năng sinh sản. Du Nhậm sửng sốt, bỗng nhào đến ôm Du Hiểu Mẫn: "Mẹ, cảm ơn mẹ."

"Mẹ chưa cho phép hai đứa." Hai mắt Du Hiểu Mẫn đỏ hoe nói: "Tiểu Bạch trông rũ rượi, không giống người có thể chăm sóc tốt cho con." Nhưng mà, duyên phận thật đáng sợ, con bé ấy được mẹ mổ ra trong khi mang thai con, nếu biết sớm Mão Sinh với con... thà mẹ nhét con bé vào lại cho xong.

Mấy ngày qua Du Hiểu Mẫn đều ngẫm nghĩ chuyện của Du Nhậm, cảm thấy hành động chia rẽ đôi uyên ương mấy năm trước không những chẳng có chút tác dụng, ngược lại càng khiến ý chí con gái thêm vững vàng hơn. Nếu đổi chiến lược lung lạc, biết đâu Du Nhậm sẽ đổi ý khi hai đứa chia tay nhau theo cách tự nhiên? Phụ nữ càng lớn tuổi càng muốn có con cái và cuộc sống hôn nhân ổn định. Với niềm tin này, Du Hiểu Mẫn bắt đầu từng bước xúi giục Du Nhậm sinh con.

Du Nhậm nhìn Du Hiểu Mẫn, đưa tay sờ những nếp nhăn trên trán mẹ: "Mẹ, hiện tại con không nghĩ tới chuyện này. Hơn nữa, mẹ có cháu gái mà, Tiểu Liễu ấy."

Vớ vẩn! Cha ruột của con bé là người cùng thế hệ với mẹ. Nói linh tinh. Du Hiểu Mẫn đẩy Du Nhậm ra, quay về phòng: "Trước 30 tuổi mà không sinh cho mẹ một đứa cháu, con cứ chờ đấy!"

Du Nhậm khẽ cười trong phòng, sắc mặt nhanh chóng sầm lại, trước ba mươi tuổi? Nếu Tề Dịch Quả không lý trí đến mức quá đáng, có lẽ cô đã bằng lòng sinh con ở tuổi 23. Đúng là cuộc sống đang trở nên tốt hơn, thái độ của Du Hiểu Mẫn cũng dần dần tan chảy, nhưng tình yêu càng vất vưởng bất định. Khi một mình lẻ loi, Du Nhậm không thể không tỉnh lại một lần nữa.

Cô lại mở điện thoại, tin nhắn vẫn dừng lại ở ngày hôm qua. Chắc là họ đã gặp nhau nhỉ, trái tim Du Nhậm âm ỉ nhói đau, rất nhanh, cô bật máy tính lên, tiếng gõ phím không ngừng vang lên lạch cạch chỉ sau một chốc ngẩn ngơ. Công việc thật tốt, có thể gây mê.

......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.